Lâm Tân Ngôn nhanh chóng hiểu ra, cô nheo mắt lại: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Chỉ là không nói với em?”
Tông Cảnh Hạo nắm chặt tay cô: ”Đừng suy nghĩ linh tinh......”
“Em không suy nghĩ linh tinh, nếu anh không biết, lúc nãy sao lại nói với em chứ?” Sự lo lắng căng thẳng lúc đầu đã qua đi, bây giờ cô ngày càng tỉnh táo.
Tông Cảnh Hạo giấu cô, chắc chắn có lý cho giấu cô......một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Lẽ nào người xảy ra chuyện không phải Trang Tử Khâm mà là Lâm Quốc Ân, nhưng có liên quan đến Trang Tử Khâm, vì thế Tông Cảnh Hạo mới giấu cô?
Bỗng nhiên cô hiểu ra một chuyện, tại sao Trang Tử Khâm lại kiên quyết muốn tái hôn với Lâm Quốc An, bà ấy có mục đích.
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu hối hận lúc đó không ngăn cản Trang Tử Khâm.
“Chuyện xảy ra lúc nào vậy?” Cô cúi đầu mắt nhìn xuống dưới.
Tông Cảnh Hạo im lặng một lúc: “Năm trước.”
Nói cách khác là mới được vài ngày.
Lâm Tân Ngôn lại hỏi: “Có bằng chứng không?”
“Lâm Quốc An dùng quá liều nitrite, theo người giúp việc kể lại, mẹ em lúc nào cũng đích thân xuống bếp chuẩn bị ba bữa một ngày cho Lâm Quốc An.”
Cô mở miệng nhưng phát hiện bản thân không nói được lời nào, chỉ còn lại sự nghẹn ngào và xót xa hối hận, tại sao không sớm nhận ra suy nghĩ của Trang Tử Khâm.
Trong cơn gió lạnh, Tông Cảnh Hạo cho xe dừng ở đội cảnh sát hình sự ở thành phố B.
Thẩm Bồi Xuyên đích thân đứng đợi ở trước cửa, nhìn thấy xe của họ tiến vào trong liền đi lên phía trước vài bước.
Lâm Tân Ngôn bước xuống xe, cô đứng ở trước cửa chần chừ một lúc.
Là Tông Cảnh Hạo bước đến ôm lấy và an ủi cô: “Chỗ này có Bồi Xuyên, bà ấy sẽ không chịu khổ đâu, yên tâm đi.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
“Vào trong đi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Vào trong sở, Thẩm Bồi Xuyên dẫn họ đến phòng làm việc của anh ấy.
Bởi vì anh ấy đã sắp xếp sai người dẫn Trang Tử Khâm đến.
“Tôi muốn nói riêng với bà ấy vài câu.” Lâm Tân Ngôn nói
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, có được sự đồng ý của anh, Thẩm Bồi Xuyên mới đáp: “Vào trong đi, đợi một lát tôi sẽ dẫn bà ấy qua đây, hôm nay sẽ không có ai đến chỗ này.”
Ý nói là cô muốn nói gì với Trang Tử Khâm cũng được, sẽ không ai theo dõi hay nghe lén.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, bước vào trong phòng làm việc, Thẩm Bồi Xuyên đã dọn dẹp qua, vì thế rất sạch sẽ, gọn gàng.
Lâm Tân Ngôn ngồi trêи ghế sofa, cô không có tâm trạng suy nghĩ những việc khác, chỉ muốn nhanh chóng gặp Trang Tử Khâm, muốn hỏi rõ ràng, có phải như cô nghĩ không.
Chẳng mấy chốc cửa phòng làm việc được mở ra, thần kinh căng như chão, cô ngồi thẳng lưng, nhưng không dám quay đầu lại.
Bước chân của Trang Tử Khâm có phần lưỡng lự, Thẩm Bồi Xuyên rót hai cốc nước đặt trêи bàn, khẽ nói: “Không cần lo lắng.”
Họ ngồi bao lâu cũng được.
Lâm Tân Ngôn khẽ đáp lại một tiếng, Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trang Tử Khâm đứng đằng sau cô, gọi cô một tiếng: “Ngôn Ngôn.”
Hai tay Lâm Tân Ngôn nắm chặt lại, nhưng không thốt ra tiếng.
Trang Tử Phong thở dài một tiếng, bước qua đó.
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, nhìn Trang Tử Khâm hơi gầy. Có lẽ vì quan hệ của Thẩm Bồi Xuyên, bà không bị còng tay, nhìn có vẻ bình yên vô sự.
Cô nhìn Trang Tử Khâm rất lâu.
Lúc đến, cô có rất nhiều lời muốn nói, muốn chất vấn, muốn oán trách, nhưng lúc cô nhìn thấy bà ấy lại không nói được gì.
Chắc là không biết nói bắt đầu từ đâu.
Trang Tử Khâm ngồi dối diện cô, mở miệng liền nói xin lỗi: “Mẹ xin lỗi.”
Bởi vì đây là lỗi của bà, chỉ nghĩ đến bản thân, không nghĩ cho cô.
Cảm xúc cố kìm nén bộc phát ngay lúc này, Lâm Tân Ngôn cười khẩy một tiếng: “Xin lỗi có tác dụng gì chứ? Mẹ dùng cách này để bù đắp, có ý nghĩa sao?”
“Đương nhiên là có.” Trang Tử Khâm ngắt lời cô: “Là ông ấy hại chết con trai của mẹ, bây giờ mẹ tiễn ông ấy đi gặp con trai của mẹ thì có gì sai sao?”
Lâm Tân Ngôn kinh ngạc nhìn bà ấy.
“Thực ra lúc chúng ta từ nước ngoài về vô tình gặp ông ấy, bọn ta đã đã bắt đầu dần dần liên lạc với nhau, mẹ biết ông ta nhắm vào mối quan hệ của con và Tông Cảnh Hạo, muốn dựa vào mối quan hệ này, mẹ đã nhân cơ hội tiếp cận ông ta, ông ta tưởng mẹ vẫn như trước kia, vẫn dễ lừa như thế, là ông ta ngu ngốc!” Lúc Trang Tử Khâm nói những lời này có hơi kϊƈɦ động.
Bây giờ bà vẫn còn nhớ, trước khi Lâm Quốc An chết vì độc phát tán, bộ dạng đau khổ lúc đó, bà đứng bên cạnh giường, nhìn ông ta giãy chết, lại không có ai có thể cứu ông ta.
“Là bà?” Lâm Quốc An mắt đỏ ửng, gào hét.
“Là tôi.” Bà đứng trêи cao nhìn ông ta, vô cùng lạnh lùng, còn lạnh hơn trời băng đất tuyết mấy độ: “Ông lấy đâu ra sự tự tin mà cho rằng sau khi bỏ rơi, làm tổn thương tôi, tôi vẫn có thể tha thứ cho ông?”
“Thì ra bà muốn báo thù.” Lâm Quốc Ân thở dốc, như thể ông ta sẽ đứt hơi trong giây tiếp theo.
Trang Tử Khâm cười: “Loại người giống như ông, không xứng đáng được sống, nếu không phải ông thì Ngôn Ngôn đã không cần phải theo tôi để chịu khổ, tôi có lỗi với anh trai tôi, tôi không chăm sóc tốt cho anh ấy, tôi có lỗi với con trai của tôi, sinh nó ra nhưng lại để nó sống thoi thóp, cuối cùng đến sinh mệnh của nó cũng bị cướp đi, tất cả đều do ông, Lâm Quốc An!”
Lâm Quốc An trợn tròn mắt, bà, bà ta nói cái gì, Lâm Tân Ngôn không phải con gái của ông ta?
“Bà, bà phản bội tôi.....” Ông đã bị cắm sừng từ lâu?
Trang Tử Khâm cố ý không giải thích, vì muốn nhìn thấy ông đau khổ.
“Con đàn bà đê.....đê tiện......” Tay của Lâm Quốc An đột nhiên buông xuống, trút hơi thở cuối cùng, mắt của ông ta vẫn mở, không can tâm, chết không nhắm mắt.
Trang Tử Khâm lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc, nếu không phải anh trai bà mắc bệnh hiểm nghèo, qua đời lúc còn trẻ tuổi, bà sẽ mang theo gia sản để gả cho Lâm Quốc An sao?
Vốn dĩ bà tưởng Lâm Quốc An là chồng của bà, không ngờ rằng ông ta căn bản không phải con người.