“Đoán đi cháu.”
Lâm Huệ Tinh chớp mắt, không nghĩ ra nổi.
Cô bé vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra, đây là câu đố gì vậy?
Chẳng dễ đoán chút nào.
“Bố, cúc áo của bố cứa vào con rồi.”
Tông Triển Bạch ôm chặt con gái, cô ý để những chiếc cúc áo sơ cứa vào người cô bé, nhưng cô bé rất chậm chạp, bây giờ mới phát hiện ra.
Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt và nhìn biểu cảm của Tông Triển Bạch, thử nói: “Là cúc áo đúng không ông?”
Ông ấy nhanh chóng xác nhận đó là câu trả lời đúng: “Đúng vậy, chính là cúc áo, cháu lại đoán đúng rồi.”
Lâm Huệ Tinh hung hăng nhìn chằm chằm cậu bé: “Làm sao có thể là cúc áo được chứ?”
Thiệu Vân tạt cô bé một gáo nước lạnh, nói: “Là cúc áo đấy, em thử nghĩ mà xem, cúc áo dùng để may áo, còn có một loài hoa là hoa cúc nữa.”
Ngay khi thấy đây đúng là câu trả lời đúng, Lâm Huệ Tinh nói ngay: “Là em nói cúc áo trước, là em đoán đúng.”
“Nhưng em không nói đó là câu trả lời.” Lâm Tinh Tuyệt nói.
“Là em đoán đúng, em nói trước mà.” Lâm Huệ Tinh lớn tiếng nói, như thể ai nói lớn hơn sẽ có lý hơn.
Trình Dục Ôn nói với Thiệu Vân đang ngồi bên cạnh: “Tính cách Nhụy Hi vốn như vậy, rất nóng tính.”
Thiệu Vân cũng cười.
Lâm Tử Lạp bước ra và gọi họ đi ăn.
Lâm Huệ Tinh thoát khỏi vòng tay của Tông Triển Bạch và chạy đến chỗ Lâm Tử Lạp, buồn bã nói: “Mẹ ơi, anh trai luôn bắt nạt con.”
Lâm Tử Lạp sờ đầu của cô bé: “Anh trai bắt nạt con như thế nào?”
“Được rồi, là em đoán đúng, được chưa? Đừng động tí là mách mẹ như thế. Sắp lên tiểu học rồi, sao vẫn nhõng nhẽo như thế.” Lâm Tinh Tuyệt bước đến phòng ăn, ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng.
“Con cũng là một đứa trẻ, đừng chỉ nói em gái của con.” Lâm Tử Lạp liếc nhìn con trai mình, có tí tuổi mà ngày nào cũng như ông cụ non.
“Hihi.” Khi Lâm Huệ Tinh nghe Lâm Tử Lạp quở trách anh trai thì rất vui, quên mất chuyện không vui vừa rồi, lúc này cô bé cũng không tức giận nữa, bước tới ngồi bên cạnh anh trai mình.
“Anh trai, anh cũng đâu có lớn hơn em bao nhiêu đâu, chỉ là mấy phút thôi mà.”
Lâm Tinh Tuyệt liếc nhìn em gái: “Mấy phút vẫn tính là lớn hơn em, cả đời này em phải gọi anh là anh trai.”
“Em thà là em gái còn hơn. Anh là anh trai phải nhường cho em, có hiểu không? Nếu không nhường nhịn em thì là không hiểu chuyện, là tranh phần của em đó biết không?” Điều này cô bé học được khi học được ở trường mầm non thành phố C.
Bây giờ cô bé lấy nó ra để chặn họng Lâm Tinh Tuyệt, cô bé vẫn là rất thông minh.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, Tần Nhã cũng đang phụ giúp việc bếp núc, Lâm Tử Lạp vào bếp nhìn thấy cô ấy đang giúp rửa bát và rửa rau.
Lâm Tử Lạp biết tâm trạng của mình hôm nay không tốt lắm, mặc dù đã điều chỉnh lại nhưng không thể lập tức trở lại như ban đầu.
Cũng không thể trở lại ban đầu được nữa.
Đồ đã hỏng thì có sửa như thế nào cũng không thể trở lại như ban đầu được.
Lâm Tử Lạp kêu cô ấy vào phòng nghỉ ngơi, cô nói, ở một mình nếu không làm gì thì rất dễ suy nghĩ tiêu cực.
Cô nói đúng, Lâm Tử Lạp cũng không gọi và nhờ cô ấy giúp việc bếp núc. Mọi người nói chuyện với nhau là có thể quên đi những chuyện không vui.
Đồ ăn đã được dọn lên bàn, Lâm Tử Lạp đi lấy rượu.
Đối với một dịp như hôm nay, nhất định phải uống rượu.
Lâm Tử Lạp uống rượu vang đỏ, mặc dù tửu lượng của cô khá tốt, nhưng uống loại màu trắng thì dễ say, còn loại màu đỏ thì ngon hơn.
Chủ yếu là bầu không khí.
Chiếc cốc cũng đã được dọn sạch sẽ, cô mở rượu đặt lên bàn.
Tông Khải Phong đột nhiên nói: “Đám cưới sẽ được tổ chức ở Dinh thự thế kỷ.”