Cô vẫn đi làm tan làm như thường lệ.
“Nghe nói Tổng giám đốc Tông đi nước A cùng thư ký Tần rồi.” Giờ nghỉ trưa, mọi người tụ tập nói chuyện hóng hớt.
“Tổng giám đốc Tông đã đồng ý ngầm thư ký Tần với thân phận là bạn gái anh ấy từ lâu rồi, đi thăm cô ấy cũng là bình thường, chỉ là” Người phụ nữ soi chiếc gương nhỏ, buộc lại tóc dài, liếc bản thân trong gương, cong đôi môi đỏ cười nhạt.
Tự cho rằng người phụ nữ trong gương là người đẹp tuyệt thế.
Dáng vẻ tự luyến này của cô ta mọi người dường như đã quen rồi, đã sớm cho nó là bình thường.
Chỉ là bị lời nói này của cô khiến lòng ngứa ngáy, mọi người dồn dập vây quanh: “Chỉ là gì vậy?”
Khóe mặt người phụ nữ liếc mọi người một lượt: “Tổng giám đốc Tông thật sự yêu thích cô ta, còn để cô ta đi nước A sao? Công ty nhiều người như thế, phái ai đi chẳng được?”
Mọi người vừa nghĩ cái này cũng có lý.
Nhưng cũng không tán thành.
“Nếu như theo cô nói, Tổng giám đốc Tông không thích thư ký Tần, vậy bây giờ vì ở bên cô ấy, đã một tuần không đến công ty rồi, lại chẳng giải thích, phải biết là điều này trước đây chưa từng có.”
Lời hai người họ nói đều có lý, cách nhìn không giống nhau, đương nhiên sẽ dễ nảy sinh tranh chấp, còn phải nói, có người nói Tông Triển Bạch yêu Tần Lộ Khiết, có người nói không yêu.
Tranh chấp không thôi.
“Haiz, Tiểu Lâm chị nói, Tổng giám đốc Tông yêu hay không yêu thư ký Tần?” Một vị đồng nghiệp kéo Lâm Tử Lạp đang ngồi ở vị trí không nói lời nào: “Sao chị không tham gia vậy?”
Lâm Tử Lạp cười khổ trong lòng, thảo luận “chồng” mình yêu hay không yêu người phụ nữ khác, có phải hài hước lắm không?
Đồng nghiệp kéo, lắc Lâm Tử Lạp: “Chị nói gì đi chứ.”
Lâm Tử Lạp bất lực, nói ra suy nghĩ của mình: “Chị không biết, chị vào công ty muộn, không biết rõ việc của họ lắm, chị nghĩ – chắc là thích nhỉ, không thích thì sao lại thừa nhận thân phận của cô ấy chứ?”
Yên tĩnh mất mấy giây, dường như lời của cô ấy nói cũng có lý, nếu như Tông Triển Bạch không yêu Tần Lộ Khiết, vì sao lại thừa nhận thân phận của cô ấy chứ?
“Thấy chưa, tôi biết ngay là Tổng giám đốc Tông yêu thư ký Tần mà.”
Họ cứ luyên thuyên không dừng, Lâm Tử Lạp mượn cớ đi rót nước, tránh khỏi bọn họ, thời gian nghỉ trưa kết thúc, mọi người đều giải tán, Lâm Tử Lạp mới quay về vị trí làm việc.
Cả ngày nay Tông Triển Bạch vẫn không về.
Ở công ty nghe xong chuyện ngoài lề của các đồng nghiệp, Lâm Tử Lạp chỉ muốn yên tĩnh một chút, ai ngờ vào đến nhà, má Vương lại lải nhải.
“Sao cậu chủ lâu như vậy rồi vẫn chưa về?”
Lâm Tử Lạp cảm thấy đau đầu, cô day day trán, má Vương tưởng cô không khỏe, bước lên hỏi: “Có phải bị ốm rồi không”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không ạ.”
“Vậy cô...”
“Wow...” Lâm Tử Lạp bỗng ngửi thấy mùi tanh, nhíu mày nhìn má Vương: “Cô mua cá ạ?”
Má Vương gật đầu, chỉ món ăn trên bàn: “Lúc nãy cô đi siêu thị về, buổi tối làm cá cho cháu ăn.”
Bà còn chưa nói hết câu, Lâm Tử Lạp đã bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
Má Vương nhanh chóng đi theo, đứng bên cạnh cửa, nhìn Lâm Tử Lạp: “Cháu... không phải cháu mang thai rồi đấy chứ?”
Tuy nói Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch vẫn luôn ở riêng, nhưng đêm kết hôn đó, bọn họ ngủ cùng một phòng.
Lỡ như một lần là có thì sao đây?
Má Vương hơi vui mừng nhỏ: “Đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Có con rồi, thì kẻ thứ ba, thứ tư gì đó đều phải đứng ngoài cửa.
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu... dạ dày không tốt lắm.”
“Vậy cũng phải đi.” Thái độ của má Vương rất kiên quyết, bà chỉ tin tưởng bác sĩ.
“Má Vương.” Lâm Tử Lạp vùng tay, má Vương không buông: “Cô cũng là muốn tốt cho cháu.”
“Mau thay giày đi.” Má Vương kéo Lâm Tử Lạp ra chỗ cửa ra vào.
Lâm Tử Lạp cũng không dám cử động quá mạnh, một mặt sợ làm má Vương bị thương, mặt khác sợ làm đứa trẻ trong bụng bị thương.
Cạch cạch!
Chính vào lúc Lâm Tử Lạp vắt kiệt não bộ nghĩ xem giải thích với má Vương thế nào, cửa nhà bỗng bị đẩy ra.
Lâm Tử Lạp và má Vương dường như đồng thời nhìn ra cửa.
Tông Triển Bạch sải bước vào, để vest trên cánh tay, cà vạt của áo sơ mi buông thõng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, dưới cằm có ít râu xanh, gương mặt ảm đạm, nhìn có vẻ là không được nghỉ ngơi tốt, khác hẳn với vẻ phấn chấn mạnh mẽ thường ngày của anh ấy, lộ rõ có phần mệt mỏi.
Lần này đi ở bên chăm sóc Tần Lộ Khiết chắc hẳn không nghỉ ngơi tốt, Lâm Tử Lạp âm thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn rõ là Tông Triển Bạch, má Vương vui mừng: “Cậu chủ, mợ chủ có thể đã mang thai rồi.”
Sắc mặt Tông Triển Bạch không chút thay đổi.
Lâm Tử Lạp chỉ cảm thấy khó chịu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Chỉ có má Vương không hiểu đầu đuôi, nhìn chằm chằm Tông Triển Bạch: “Vợ cậu mang thai rồi, cậu không vui sao?”
Gương mặt của Tông Triển Bạch với cổ tạo thành một đường thẳng, yết hầu di chuyển lên xuống, bình tĩnh mở lời: “Chúng ta ly hôn đi.”
Việc sớm muộn.
Chỉ là không ngờ đến đột ngột vậy thôi.
Vốn dĩ là sai lầm đan xen, cũng nên kết thúc rồi.
Chẳng có luyến tiếc, chỉ là bỗng nhiên hụt hẫng thôi.
Chỗ nào cũng hẫng.
Cô cười: “Được.”
Cô dứt khoát như thế, dứt khoát đến mức khiến Tông Triển Bạch không kịp phản ứng lại, thậm chí có chút không thể tiếp nhận thái độ như này của cô.
Lâm Tử Lạp thở dài nhàn nhạt: “Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục đi.”
Nói xong cô ấy quay người về phòng.
Má Vương giống như bị sét đánh trúng vậy, họ muốn ly hôn?
Hôn nhân là trò chơi trẻ con sao?
“Cậu chủ, cậu, cậu muốn ly hôn?” Má Vương cảm thấy nhất định là tai mình xuất hiện ảo giác.
Nếu không làm sao lại đột ngột nói ly hôn, hơn nữa hai người còn bình tĩnh như vậy?
“Tôi mệt rồi.” Đối với việc này Tông Triển Bạch không hề muốn nói nhiều, nói xong đi lên lầu.
Má Vương ngây người một hồi, lúc hoàn hồn quay người nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tông Triển Bạch: “Đây chắc là hôn sự mà ba mẹ hồi còn sống sắp đặt cho cậu.”
Bước chân Tông Triển Bạch dừng lại giây lát, rất ngắn ngủi anh ấy tiếp tục bước chân, giẫm lên cầu thang lên lầu.
Má Vương vẫn không từ bỏ: “Mợ chủ mang thai rồi, cậu cũng không quan tâm?”
Rầm! Một tiếng, cửa phòng đóng lại, Tông Triển Bạch đang âm thầm thể hiện sự bất mãn của mình!
Đứa trẻ trong bụng Lâm Tử Lạp không phải của anh.
Không phải!
Nếu như phải, có lẽ anh cũng sẽ không tức giận như vậy.
Con của anh chết rồi!
Chết rồi!
Má Vương cũng bị dọa một trận, anh rất ít khi nổi giận ở nhà.
Đêm này Lâm Tử Lạp dường như không ngủ, cô độc một mình ngồi ở đầu giường, trên chiếc bàn bên cạnh dựng chiếc va li đã thu dọn xong, vốn dĩ cũng chẳng nhiều đồ.
Chỉ mấy bộ quần áo, và một vài vật dụng hàng ngày.
Trời sáng, cô thay quần áo, đi ra khỏi phòng, Tông Triển Bạch cũng đúng lúc vừa thức dậy, ăn mặc chỉnh tề bước xuống, khác hẳn với anh ngày hôm qua, bộ vest phẳng phiu vừa vặn, ôm trọn thân hình cao lớn của anh, bóng dáng như một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích.
Cao quý, điển trai, sức hút khó so.
Ánh mắt dao động trong không khí, đều rất bình tĩnh.
Lâm Tử Lạp mở lời trước: “Bây giờ vẫn còn sớm, Ủy ban chắc vẫn chưa mở cửa, tôi có việc ra ngoài một chuyến.” Lúc nói xong cô lại nhìn thời gian: “9 giờ tôi về, anh có thời gian không?”
Cô ấy phải ra ngoài tìm nơi ở trước, Tông Triển Bạch đột ngột đề nghị ly hôn, cô còn chưa kịp chuẩn bị, việc này là cô sơ suất, phải tìm một con đường lui tốt trước đã.
Tông Triển Bạch bước xuống: “Đi Ủy ban, tôi sẽ bảo Quang Kình đi làm.”
Nói xong đi về phía cửa lớn.
Lâm Tử Lạp tự cười châm biếm, sao cô lại có thể quên chứ, làm giấy kết hôn cũng là Quang Kình đưa cô đi, Tông Triển Bạch chưa từng xuất hiện, ly hôn, lại hà cớ gì bắt anh ấy đích thân đi?
Hôn nhân của họ nhìn có vẻ như là trời định, từ nhỏ đã định hôn ước, còn đợi chờ duyên phận gì nữa?
Chỉ là, từ nay cuộc hôn nhân ngắn ngủi này giống như một câu chuyện cười.
Lâm Tử Lạp hít sâu một hơi, nên kết thúc rồi.
Tông Triển Bạch ngồi xuống trước bài thức ăn, ăn bữa sáng.
Lâm Tử Lạp bước qua, ngồi đối diện anh: “Cô Tẩn, vẫn khỏe chứ?”
Sau khi anh ấy đi thăm cô ta mới ra quyết định, chắc là chuẩn bị cưới cô ta nhỉ?
Nhưng người phụ nữ đó có tâm cơ, anh không nhìn ra sao?