Có một đám người đứng sau lưng anh, Lâm Tử Lạp càng ngạc nhiên hơn: “Sao… sao anh lại ở đây?”
Em trai mắc chứng tự kỷ, đều là Hà Khiếu Thiên khám cho thằng bé, thường xuyên qua lại nên hai người có quen nhau.
Hà Khiếu Thiên cười dịu dàng, còn chưa lên tiếng, Viện trưởng của bệnh viện này đã nói: “Bác sĩ Hà đến giảng dạy cho bệnh viện của tôi.”
Hà Khiếu Thiên là bác sĩ tâm lý có tiếng, đặc biệt rất giỏi về chứng tự kỷ.
“Cô thì sao, sao cô lại ở đây, có chỗ nào không thoải mái à?” Hà Khiếu Thiên hỏi.
Nghĩ đến thái độ kiên quyết của mẹ, cả người Lâm Tử Lạp run lên.
“Lạp Lạp!” Trang Kha Nguyệt cầm giấy kiểm tra trong tay, vội vàng chạy tới từ một bên hành lang khác. Bà quay lại, nghe y tá nói cô chạy mất rồi thì hoảng sợ, thấy cô nên kích động kêu một tiếng.
Lâm Tử Lạp mím môi, khoang mũi chua xót: “Mẹ…”
Hà Khiếu Thiên nói với Viện trưởng đứng bệnh cạnh: “Mọi người về trước đi, tôi có chút việc.”
“Bác sĩ Hà có việc thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa, nhưng tôi thật lòng mời bác sĩ Hà đến bệnh viện của chúng tôi làm việc, có gì cần bác sĩ cứ việc nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức đáp ứng.
Hà Khiếu Thiên dịu dàng nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Bác gái, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói, ở đây không hợp.” Trong bệnh viện nhiều người lui tới, không hợp để nói chuyện.
Trang Kha Nguyệt cũng có quen Hà Khiếu Thiên, khi khám bệnh cho con trai, có đôi khi thật sự không trả nổi tiền, đều là bác sĩ Hà ứng trước.
Trang Kha Nguyệt cực kỳ tôn trọng anh ấy.
Vì thế bà nắm chặt lấy cổ tay Lâm Tử Lạp, sợ cô lại bỏ chạy.
Vừa đi ra cổng lớn bệnh viện, Lâm Tử Lạp đã quỳ gối trước mặt Trang Kha Nguyệt: “Mẹ, con xin mẹ, Tân Kỳ đã mất rồi, để con giữ nó lại có được không?”
Hà Khiếu Thiên nhíu mày, có ý gì? Nhưng chỉ chốc lát Hà Khiếu Thiên đã hiểu ra, đưa mắt nhìn bụng cô.
Thấy giấy kiếm tra trong tay Trang Kha Nguyệt, gần như đã hiểu rõ, cô mang thai rồi.
Khiếp sợ, khó tin.
Anh ấy rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi.
Lâm Tử Lạp rất ít khi khóc trước mặt Trang Kha Nguyệt, cho dù lúc em trai chết, cô cũng chỉ len lén khóc, chưa từng rơi nước mắt trước mặt bà.
Trần Nguyên Khánh không phải ép cô, chỉ là cô sinh đứa nhỏ này ra rồi, thì còn có tương lai hay sao?
Ai cũng nói làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, nhìn dáng vẻ của cô, muốn để cô bỏ đi rất khó, Trang Kha Nguyệt thở dài: “Tuỳ con vậy.”
Nói xong thì bỏ đi mất, trong lòng khó chịu, không biết nên đối mặt với con gái thế nào.
Lâm Tử Lạp từ từ ngồi xổm xuống, người thì cậy mạnh, nước mắt lại xin hàng, cô không muốn khóc, nhưng không nhịn xuống được, tổn thương và đau đớn chất chứa trong lòng như muốn ăn mòn tim phổi cô.
Trước khi về nước anh ấy từng đi tìm các cô, mới biết bọn họ về nước rồi, em trai cô đã qua đời trong tai nạn giao thông.
Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, anh ấy không hề hay biết.
Hà Khiếu Thiên ngồi xổm xuống vỗ lưng cho cô, khi quen cô gái này, cô mới chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, cũng đã rất hiểu chuyện, chăm sóc em trai, chăm sóc mẹ.
Có lần, anh ấy tận mắt thấy tiền của cô chỉ đủ mua hai phần cơm, cô đưa cơm cho mẹ và em ăn, rõ ràng mình chưa ăn, lại nói với Trang Kha Nguyệt là ăn rồi.
Hiểu chuyện đến khiến người ta đau lòng.
Hà Khiếu Thiên đưa tay muốn sờ đầu cô, an ủi cô, nhưng tay còn chưa rơi xuống, Lâm Tử Lạp đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh trước kia, sau này em có tiền chắc chắn sẽ trả lại cho anh.”
Tay Hà Khiếu Thiên khựng lại trên tóc cô, bàn tay từ từ nắm lại rồi dời đi, cười nói: “Đồ ngốc, là anh tự muốn giúp, không cần trả.”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Anh tốt bụng, nhưng em vẫn nhớ.”
Có năng lực sau này nhất định sẽ trả.
Hà Khiếu Thiên đỡ cô dậy: “Em nghỉ ngơi ở đâu, anh đưa em về.”
Lúc này Lâm Tử Lạp lo lắng cho Trang Kha Nguyệt, cho nên gật đầu nói địa chỉ ra.
Đến nơi, cô đẩy cửa xuống xe, Hà Khiếu Thiên hỏi: “Sau này có về kia nữa không?”
Lâm Tử Lạp xoay người nhìn anh ấy, lắc đầu: “Không về nữa.”
Khó khăn lắm mới về được đây.
Lâm Tử Lạp về chỗ ở, lập tức nhìn thấy Trang Kha Nguyệt ngồi trên ghế lau nước mắt, trái tim cô như bị thứ gì đó xé rách.
Trang Kha Nguyệt lau nước mắt, không nhìn cô: “Mẹ không sao, con về đi.”
“Mẹ…”
“Là mẹ không chăm sóc tốt cho con.” Trang Kha Nguyệt lau nước mắt, nhưng lau rồi vẫn còn, không dừng lại được.
Lâm Tử Lạp nhào tới ôm bà, hai mẹ con ôm nhau khóc lớn, trút ra sự chua xót trong lòng.
Một lúc sau đó, bọn họ mới bình tĩnh lại, Lâm Tử Lạp nói với Trang Kha Nguyệt giao dịch của mình và Tông Triển Bạch, kêu bà đừng lo lắng cho mình.
Trang Kha Nguyệt cực kỳ khiếp sợ, hôn nhân sao có thể là trò đùa chứ?
Tuy bà không tán thành hôn nhân giao dịch gì đó, nhưng con gái mang thai rồi, không còn trong sạch nữa, người đàn ông nhà họ Tông kia cũng không chấp nhận được, vậy cũng tốt.
Sau này để bà chăm sóc con gái.
Buổi tối Lâm Tử Lạp về lại biệt thự, Tông Triển Bạch không ở nhà, ăn bữa tối xong cô đi tản bộ một vòng trong biệt thự cho tiêu cơm, tiện thể xem thử hoàn cảnh xung quanh.
Sau đó cũng muộn rồi, cô về phòng, nhưng lại thấy khát, nên đến phòng bếp rót một ly nước.
Uống nước xong, lúc Lâm Tử Lạp chuẩn bị về phòng ngủ, cửa nhà vang lên tiếng mở chốt, sau đó bị đẩy ra.
Sau đó, một bóng dáng cao lớn sải bước đi vào, rồi đến một bóng dáng xinh đẹp đi ra từ sau lưng anh.
Lâm Tử Lạp sửng sốt.
Không ngờ đã muộn thế này rồi, Tông Triển Bạch còn dẫn người phụ nữ anh thích về nhà.
Tần Lộ Khiết nhìn thấy cô cũng sửng sốt, đây không phải người phụ nữ trong bệnh viện ngày đó sao?
Cô ta ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của Tông Triển Bạch.
Ngày đó anh tức giận cái gì?
Có liên quan đến người phụ nữ này sao?
Lòng dạ của phụ nữ luôn rất nhạy bén, sự khác thường của Tông Triển Bạch khiến Tần Lộ Khiết bắt đầu đề phòng Lâm Tử Lạp.
“Vậy tôi về phòng trước.” Lâm Tử Lạp cũng không muốn làm bóng đèn khiến người ta khó chịu.
“Đợi đã.” Tông Triển Bạch nặng nề nhìn cô, cô mặc áo ngủ rất bảo thủ, làn váy màu trắng dài đến mắt cá chân, chỉ để lộ hai cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh, nhìn cũng có mấy phần trong sáng.
Nhưng nghĩ đến hành động của cô, trong lòng lại chán ghét thêm mấy phần: “Ngoài tôi ra, Lộ Khiết chính là chủ của nơi này, hiểu ý của tôi chứ?”
Lâm Tử Lạp cảm thấy mình không làm gì cả, cô cũng chưa bao giờ coi mình là chủ ở đây, vậy tại sao phải nhấn mạnh nhưu vậy chứ?
“Tôi biết rồi, vậy tôi đi ngủ đây.” Lâm Tử Lạp quay người, đi về phòng mình.
“Cô Lâm.” Tần Lộ Khiết nhìn cô: “Xin lỗi.”
Lâm Tử Lạp chẳng hiểu sao, ngạc nhiên nhìn cô ta.
Trên mặt cô ta đầy sự áy náy: “Tuy cô và Bạch có hôn ước, nhưng hai chúng tôi quen biết nhau lâu hơn cô, nếu không phải cô, người hôm nay gả vào đây chính là tôi, hai chúng tôi thật lòng yêu nhau, cho nên…”
“Cho nên cái gì?” Lâm Tử Lạp cảm thấy người phụ nữ này thật kỳ lạ.
Cô rất hiểu thân phận của mình, cũng không có cản trở bọn họ.
Cô ta nói những lời này làm gì?
“Chỉ cảm thấy cô lấy Bạch rồi, nhưng Bạch không yêu cô là vì liên quan đến tôi, cho nên tôi cảm thấy rất áy náy.”
“Không cần đâu.” Theo tư duy của người bình thường, quan hệ gượng gạo thế này không nên quấy rầy lẫn nhau mới phải?
Làm thế này là muốn thể hiện cô ta hiền lành trước mặt Tông Triển Bạch à?
Tự nhiên Lâm Tử Lạp không có thiện cảm với cô ta.
Tông Triển Bạch híp mắt nhìn chằm chằm mặt cô: “Cô có thái độ gì vậy?”
Lâm Tử Lạp mím môi, cô có thái độ gì, cô chỉ muốn sống yên ổn mấy tháng này thôi, sau khi lấy được đồ thuộc về mình thì cô sẽ rời đi.
Là người phụ nữ này quá kỳ lạ, cứ đi lên nói những lời này.
Cô nên trả lời thế nào đây?
“Anh muốn tôi trả lời thế nào?” Lời này của Tần Lộ Khiết, cô không có cách nào trả lời.