Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh ấy đã ngất rồi, anh mau tới đây đi.” Tông Ngôn Hi nói.

 

Nam Thành ở đầu dây bên kia chần chừ một hồi, cái giọng nói này: “Cô là…”

 

“Mau tới đây đi.” Tông Ngôn Hi không giải thích với anh ấy, chỉ là nói địa chỉ thì cúp máy điện thoại.

 

Trong thời gian Nam Thành chạy tới, Điền Khởi Phong cũng đã giải quyết xong đám người bên ngoài.

 

Tông Ngôn Hi bảo Nam Thành đưa người đi.

 

“Tại sao anh ấy lại thành ra thế này?” Nam Thành nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, nhất thời không phản ứng lại kịp.

 

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

 

“Anh vẫn nên nhanh chóng đưa người đến bệnh viện đi.”

 

Tông Ngôn Hi nhàn nhạt nói.

 

Nam Thành nhìn cô ấy: “Tổng giám đốc Giang, anh ấy…”

 

“Khởi Phong, anh giúp anh ấy đưa người lên xe.” Tông Ngôn Hi không muốn nhắc đến chuyện này.

 

Nam Thành cũng không tiếp tục hỏi nữa, hiện tại điều quan trọng nhất là cần phải đưa người đến bệnh viện trước, một người khỏe mạnh như vậy đột nhiên ngất đi, thật là khiến người cảm thấy lo lắng.

 

Đại khái khoảng nửa tiếng sau, Điền Khởi Phong đến nói với cô ấy: “Người đã được đưa đến bệnh viện rồi.”

 

Tông Ngôn Hi lạnh nhạt ừ một tiếng, kể từ khi thân phận của cô ấy bị bại lộ, cô ấy cũng không ngụy trang nỗi thù hận của mình nữa.

 

Trên mặt cũng không duy trì nụ cười giả tạo đó nữa.

 

Điền Khởi Phong hỏi: “Cô không đến bệnh viện xem sao? Người đã hôn mê rồi, không biết có nguy hiểm đến tính mạng không?”

 

Tông Ngôn Hi thờ ơ nói: “Sống chết của anh ta không liên quan gì đến tôi, còn nữa, những chuyện hôm nay đã xảy ra, những người đó sẽ không viết bừa chứ? Tôi không muốn xuất hiện trên bản tin đâu.”

 

Điền Khởi Phong nói: “Cô hãy yên tâm, tuyệt đối sẽ không dính líu đến cô đâu.”

 

nhà họ Tông đã kinh doanh ở thành phố B nhiều năm như vậy, nên vẫn có được chút mối quan hệ.

 

Quan Kình để lại hai anh em bọn họ ở bên cạnh Tông Ngôn Hi, chính là vì để giúp đỡ và bảo vệ cô ấy.

 

Chút chuyện này anh ta vẫn có thể giải quyết được.

 

Tông Ngôn Hi gật đầu: “Tôi không muốn đụng đến những vụ bê bối của anh ấy.”

 

“Vụ bê bối của anh ấy, không phải chính là do cô tạo nên sao?” Điền Khởi Phong nói.

 

Tông Ngôn Hi ngước mắt lên nhìn anh ta: “Anh theo phía ai vậy? Ai là người của ai hả?”

 

“Đương nhiên là tôi theo phía cô rồi, tôi là người của cô.” Điền Khởi Phong lập tức tỏ vẻ trung thành: “Anh ấy tổn thương đến cô, dù có chết cũng xứng đáng.”

 

Tông Ngôn Hi mỉm cười, bị thái độ thay đổi như gió của Điền Khởi Phong làm cho bật cười.

 

Điền Khởi Phong cũng cười theo, trong lòng lại nghĩ đắc tội đến người nào đều được, chính là không thể đắc tội phụ nữ. Khi họ nhẫn tâm cái gì cũng có thể làm được.

 

Bệnh viện.

 

Giang Mạt Hàn đến buổi chiều ngày hôm sau mới hoàn toàn tỉnh dậy.

 

Nam Thành vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh anh ấy.

 

Thế nhưng điều đầu tiên khi anh ấy tỉnh dậy là nhìn xung quanh trước, không nhìn thấy Tông Ngôn Hi trong lòng lại không khỏi cảm thấy thất vọng: “Cô ấy không đến sao?”

 

Nam Thành đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền có thể hiểu ra được người anh ấy đang nói là ai.

 

“Cô ấy vẫn không có tới đây.”

 

Giang Mạt Hàn ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Giúp tôi làm thủ tục xuất viện.”

 

Nam Thành do dự một chút, nói: “Trước khi xuất viện, anh vẫn nên đọc tin tức này trước đi.”

 

Giang Mạt Hàn nhìn về phía anh ta, đại khái đã biết được anh ta đang nói về chuyện gì, cầm lấy điện thoại mặt trên là tin tức của anh ấy khi ở khách sạn.

 

Tiêu đề viết: “Chủ tịch tập đoàn Hằng Khang đến khách sạn hẹn hò với hai người phụ nữ” với một bức ảnh của hai người phụ nữ trong bộ quần áo xộc xệch đứng trước cửa phòng.

 

Chỉ riêng cái tiêu đề này đã mang đủ tính ám chỉ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK