Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Tang Du nói: “Phải rửa tay.”
“Vậy thì anh không bế nữa.” Thẩm Bồi Xuyên ngồi lên sofa, Tang Du đi theo anh: “Lúc thấy thùng tiền đó, em sợ ngây người, sợ sẽ gây phiền phức cho anh. Nếu không có chị dâu giúp đỡ thì em còn không biết sẽ gây ra tai họa cỡ nào đâu.”
Cô nghiêm túc nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Có phải anh đã đắc tội ai đó không?” Không thì sao lại xảy ra chuyện này?
Thẩm Bồi Xuyên thản nhiên nói: “Anh sẽ giải quyết.”
Tang Du nói: “Anh biết là tốt rồi. Đúng rồi, lát nữa ăn cơm, anh nói cảm ơn chị dâu một tiếng nhé. Em gọi điện thoại cho anh mãi không được, khi đó em không biết làm thế nào, đều là chị dâu chỉ cho em, không thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Cửa phòng mở ra, Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi cùng nhau đỡ Tông Khải Phong vào nhà. Bây giờ sức khỏe của ông càng ngày càng kém, thậm chí đi đứng cũng khó, cần có người nâng đỡ.
Thấy hai đứa bé đỡ ông cụ hơi vất vả, Thẩm Bồi Xuyên bèn đứng dậy đi qua: “Để cháu đỡ chú ngồi xuống sofa.”
Tông Khải Phong gật đầu.
Ông ngồi ở đây không lâu, chỉ ngồi một lát đã mệt mỏi, Thẩm Bồi Xuyên lại đỡ ông về phòng.
Lúc ăn cơm, Lâm Tử Lạp chia đồ ăn rồi bưng vào phòng cho ông. Khẩu vị của ông không tốt, nằm trên giường có vẻ không khỏe. Lâm Tử Lạp đặt đồ ăn lên bàn, nhẹ giọng nói: “Để con đi gọi bác sĩ.”
Tông Khải Phong thoi thóp nói: “Không cần, con đi làm… làm việc đi.”
Lâm Tử Lạp nhìn thấy ông bị ốm đau tra tấn không chỉ một lần, không ai có thể thay ông chịu đựng, khiến cô rất lo lắng.
Bữa tối có Trang Kha Nguyệt và vú Vu lo liệu. Cô rời khỏi phòng, ra ngoài cửa gọi điện thoại kêu bác sĩ tới đây xem thử. Bên kia trả lời sẽ đến ngay, cô cúp máy. Thấy tình trạng của Tông Khải Phong ngày một xấu đi, trong lòng cô cũng rất sợ hãi, nhưng nhiều hơn nữa là đau lòng. Đêm nay trời có sao, cô ngửa đầu nhìn trời.
“Sao em lại ngồi ở đây?” Tông Triển Bạch từ bên ngoài đi vào. Lâm Tử Lạp quay sang nhìn anh, đứng dậy đi tới, khẽ nói: “Em thấy bố rất khó chịu nên kêu bác sĩ Giang tới khám.”
Tông Triển Bạch vỗ vai cô: “Anh biết rồi, vào nhà đi, buổi tối lạnh.”
Lâm Tử Lạp gật đầu vào nhà. Tông Triển Bạch vào phòng của Tông Khải Phong. Mỗi lần Tông Khải Phong bị đau đớn, ông không kêu bất cứ ai vào phòng mình. Ông không thích bại lộ dáng vẻ yếu đuối của mình trước mặt người khác. Chỉ có Tông Triển Bạch mới dám đến gần ông.
Lâm Tử Lạp không có khẩu vị, nhưng vẫn ra vẻ như không có việc gì ngồi vào bàn ăn, gắp đồ ăn cho hai đứa bé, kêu chúng ăn nhiều một chút. Thẩm Bồi Xuyên nói: “Em đã nghe Tang Du nói rồi, đều nhờ chị giúp đỡ, cảm ơn chị.”
Lâm Tử Lạp uống một ngụm được: “Chị cũng đâu làm gì, với lại hai đứa cần gì phải khách khí với chị.”
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc nói: “Nếu không phải Tang Du xuất hiện kịp thời thì chuyện này sẽ không được giải quyết một cách dễ dàng như thế.”
Nếu anh bị tạm dừng chức vụ điều tra thì chuyện này sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn, sao có thể chỉ làm theo hình thức như bây giờ.
“Cậu chú ý chút đi. Chuyện này không phải ngẫu nhiên đúng không?”
Ngay cả Tang Du cũng có thể cảm nhận được chuyện này rất khác thường, huống chi là Lâm Tử Lạp lớn tuổi hơn Tang Du, đương nhiên cũng đoán được là có kẻ cố ý gài bẫy.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Vâng, em biết, em sẽ mau chóng giải quyết.”
Bác sĩ đến lấy thuốc giảm đau cho Tông Khải Phong. Tông Triển Bạch vẫn canh giữ bên giường. Trước khi ra về, Thẩm Bồi Xuyên vào phòng nhìn thoáng qua, nói với Tông Triển Bạch mấy câu rồi đi ra.
Một ngày trước tết trung thu, cục cảnh sát xảy ra một chuyện. Địa chỉ email của đội trưởng Vương đã gửi một đoạn video cho tất cả đồng nghiệp, nội dung chính là cuộc đối thọai giữa anh ta và Tống Nhã Hinh hôm Thẩm Bồi Xuyên quay được video. Chuyện này vốn đã bị làm ầm lên vì Thẩm Bồi Xuyên nhận hối lộ, giờ thì đầu mâu nhắm thẳng vào đội trưởng Vương.
Chính đội trưởng Vương cũng ngây người. Anh ta vốn dĩ chưa từng gửi cái email nào, sao video đó lại được gửi từ tài khoản của anh ta? Anh ta khẽ mắng: “Tao bị ngu hay sao mà lại tự hại chính mình?”
Kẻ nào dùng hòm thư của anh ta gửi video? Tống Nhã Hinh? Hay là Thẩm Bồi Xuyên? Anh ta chỉ nghi ngờ hai người này, bởi vì hai người này đều liên quan trực tiếp tới vụ việc lần này.
Video này bị tuôn ra thì không có lợi cho Tống Nhã Hinh, chỉ khiến mặt mũi của bố cô ta bị mất hết, chắc không phải là cô ta. Thế thì chỉ còn lại Thẩm Bồi Xuyên, có đoạn video này, chứng tỏ anh mới là người bị hại.
Nhưng tại sao Thẩm Bồi Xuyên lại có đoạn video này? Kẻ khác thấy mình với Tống Nhã Hinh lén gặp nhau nên quay lại, đưa cho anh để lấy lòng? Hay là chính anh ta phát hiện?
Đầu óc đội trưởng Vương rối bời, không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào. Tóm lại, chuyện này bị phơi bày sẽ không có lợi gì cho anh ta.