Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trạm chưa hát xong, nhưng cũng hát không nổi nữa, cổ họng nghẹn lại, giọng đứt quãng.

Tần Nhã cũng sắp chịu hết nổi rồi, nếu Tô Trạm thực sự hát xong, có lẽ cô ấy sẽ bỏ đi giữa chừng.

Cô ấy gắp đồ ăn cho Tông Ngôn Hi, nhân tiện ngẩng đầu nhìn Tô Trạm: “Giọng hát của anh đây chẳng ra sao cả, lại còn hát một bài tình ca xưa cũ như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy mắc ói, tôi nghĩ, người như anh, cứ đi lừa gạt các cô gái trẻ chưa trải sự đời là được rồi, mà đúng rồi, anh nói anh có người trong lòng, vậy tôi mạo muội hỏi một câu, không biết anh làm thế nào để lừa được cô ấy?”

Hai mắt Tô Trạm đỏ rực lên, nhưng khóe môi vẫn gượng cười: “Em thấy anh giống một tên chuyên đi gạt người lắm sao?”

Tần Nhã cắt một nửa miếng bít tết chín, cho vào miệng nhai, sau đó nhanh chóng nhổ ra, mỉm cười nói: “Thực xin lỗi.”

Cô ấy dùng dĩa chọc vào miếng bít tết trêи đĩa: “Anh xem, bên ngoài miếng bít tết này trông rất thơm ngon, màu sắc cũng rất đẹp mắt, nhất thời bị thu hút mà ăn thử một miếng, nhai xong mới phát hiện bên trong còn sống, dậy mùi máu, thật sự ghê tởm, tất cả đều là do bị vẻ bề ngoài này lừa gạt.”

Cô ấy xiên một miếng đưa đến trước mặt Tô Trạm, cười hỏi: “Anh nói xem kiểu phụ nữ như nào thì mới thích ăn loại thịt này?”

Tô Trạm nhìn nhưng không nói gì.

“Ruồi? Có thể là chúng, dù sao thì ruồi cũng là loài ăn tạp, chúng có thể ăn mọi thứ. Nếu tôi lỡ ăn một lần, tôi sẽ không bao giờ ăn lại lần thứ hai, tôi sợ mình sẽ chết vì mấy thứ ghê tởm này.” Cô ấy bỏ lại miếng thịt lên trêи đĩa, vẫn nở nụ cười như cũ: “Tôi vẫn còn muốn giữ lại cái mạng này, để tận hưởng những điều tốt đẹp của cuộc sống này.”

“Trong mắt em, anh là kiểu người như vậy sao?” Tô Trạm siết chặt hai tay lại.

Anh ấy thực sự cảm thấy tổn thương, giống như có vô số vật sắc nhọn xếp thành cụm dày đặc, chọc vào trái tim anh ấy.

Cô ấy dùng những thứ ghê tởm như vậy để hình dung về anh ấy sao?

Trong lòng cô ấy, thực sự căm ghét anh ấy đến mức như vậy sao?

Anh ấy là một tên khốn nạn, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lừa gạt cô ấy, lúc đầu kết hôn với cô ấy cũng là thật lòng.

“Tôi đang nói miếng bít tết này, chứ đâu phải nói anh.” Tần Nhã gắp đồ ăn cho Tông Ngôn Hi: “Mau ăn đi, chúng ta còn phải đến siêu thị mua củ cải cho mẹ cháu nữa, không muộn quá là người ta sẽ đóng cửa mất.”

Tông Ngôn Thần cúi đầu ăn, đây là cuộc chiến của người lớn, cậu bé không thể can thiệp, khả năng của cậu có hạn, có thể giúp thì đã giúp rồi, bây giờ ăn no cho mình trước đã.

Tông Cảnh Hạo luôn giữ thái độ của người ngoài cuộc, lặng lẽ theo dõi tiến triển của tình hình, rõ ràng là tuy giấy chưa mở ra, nhưng trong lòng mỗi người đều đã rõ.

Mãi cho tới khi Tần Nhã nói câu này, hứng thú của anh mới được khơi dậy: “Hai người định làm món gì vậy?”

Lẽ nào Lâm Tân Ngôn muốn ăn thứ gì đó làm từ củ cải?

“Không có, chỉ là bà xã của anh muốn ăn củ cải xanh, kiểu mấy loại giòn giòn đó.” Tần Nhã cũng bất lực mà than thở, sao cô đột nhiên lại nghiện mấy cái như vậy chứ.

Tông Cảnh Hạo: “....”

“Ăn tối xong, tôi đi cùng cô.” Tuy là khẩu vị này có chút đặc biệt, nhưng bà xã muốn ăn thì nhất định phải chiều.

Tần Nhã ừm một tiếng, là vợ của anh, anh không thương thì ai thương?

Nếu là đàn ông khác thương, e là anh cũng không đồng ý.

Đột nhiên cô ấy nhớ đến giường của Lâm Tân Ngôn, ngẩng đầu nói: “Lần sau anh có đến, thì đừng để lại vết tích được hay không?”

Anh để lại vết tích gì? Lúc anh vào phòng ngủ của Lâm Tân Ngôn, dù có động vào đồ gì, thì sau đó cũng đều đặt lại chỗ cũ... Chờ đã, lúc đó anh vốn là muốn ngồi bên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng sau khi chạm vào chiếc giường đó, anh lại muốn ngủ một giấc, trong khoảng thời gian này anh không được nghỉ ngơi tốt, nên lúc anh nằm xuống, cảm nhận được hơi thở của cô dường như vẫn còn lưu lại, anh liền nhanh chóng ôm gối của cô chìm vào giấc ngủ.

Thời gian ngủ không dài nhưng khiến anh tỉnh táo hơn, dù chỉ một hai tiếng, nhưng so với những đêm trằn trọc thì tốt hơn nhiều.



“Cô ấy phát hiện ra rồi?” Tông Cảnh Hạo lau sạch miếng pho mát trêи mặt con gái mình, ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhã.

“Ừm, tôi đã đánh lạc hướng rồi, cũng không còn nghi ngờ nữa.” Tần nhã nói.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Anh quyết định sau này ban ngày lúc Lâm Tân Ngôn không có ở nhà, anh mới đến ngủ, nằm trêи giường của cô mới có thể ngủ được.

Tần Nhã uống một ngụm nước: “Anh định như vậy bao lâu?”

“Chờ một thời gian nữa, chắc sẽ nhanh thôi.” Vẻ mặt và giọng điệu của Tông Cảnh Hạo khá hời hợt, anh thực sự không muốn nói về chủ đề này.

Quan Kình không gọi điện cho anh, điều đó có nghĩa là việc xét xử Văn Khuynh vẫn chưa xong.

Suy cho cùng thì thân phận của Văn Khuynh đã lộ ra rồi, cho dù xảy ra chuyện lớn thế nào, thì anh cũng phải đợi sự việc nguội đi một chút rồi mới tiến hành.

Tần Nhã cũng không nói tiếp nữa, có lẽ bây giờ thực sự không phải lúc.

Sau bữa tối, Tô Trạm không hề ăn chút nào đứng dậy trước, không nhìn ai cũng không nói gì, cứ như vậy mà rời đi.

Ánh mắt Tần Nhã hơi lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại, coi như không thấy gì, mỉm cười đến nắm tay Tông Ngôn Thần: “Chúng ta đi thôi.”

Tông Ngôn Thần nhìn bóng lưng Tô Trạm một mình rời đi, đột nhiên cậu bé cảm thấy chú Tô thực sự rất đáng thương.

Haiz, tình cảm của người lớn phức tạp như vậy, lớn lên nhất định cậu sẽ không dính vào chuyện yêu đương.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tần Nhã, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ có thể nắm chặt lấy tay cô ấy: “Dì Yến Yến không cô đơn đâu, dì còn có cháu nữa.”

Tần Nhã ngoái lại, véo má cậu bé, cậu nhóc này hôm nay tình cảm quá, khiến trái tim lạnh giá của cô ấy thấy ấm áp hơn nhiều.

“Đừng nói mấy lời khiến người ta sởn gai ốc nữa, sao lại giống mẹ cháu như vậy chứ, đúng là con trai của mẹ cháu có khác.” Tần Nhã giả vờ hung dữ, sợ bản thân không nén nổi mà bật khóc.

Ra khỏi nhà hàng, Tần Nhã bỏ tay Tông Ngôn Thần ra, nhìn về phía Tông Cảnh Hạo đang bế Tông Ngôn Hi: “Anh đưa bọn trẻ đến siêu thị nhé, tôi sẽ đợi mọi người ở cổng tiểu khu, nhưng đừng về quá muộn, tôi sợ bà xã của anh sẽ đói.”

Lúc này cô ấy muốn được yên tĩnh một mình.

Tông Cảnh Hạo khẽ ừm một tiếng, rồi bế Tông Ngôn Hi đi về phía chiếc xe.

Tông Ngôn Thần rất hiểu chuyện, biết tâm trạng Tần Nhã không tốt, liền quan tâm nói: “Vậy dì nhớ lái xe cẩn thận nhé.”

Tần Nhã liền ngồi xổm xuống nâng hai má cậu bé, đặt một nụ hôn lên trán cậu, nói: “Dì sẽ về nhà an toàn.”

Tông Ngôn Thần cười toe toét, vẫy tay với cô ấy, rồi chạy về phía chiếc xe, Tông Cảnh Hạo đang thắt dây an toàn cho con gái, cậu bước lên xe từ phía bên kia, rồi tự thắt dây an toàn.

Cậu bé liếc nhìn em gái mình, trong lòng nghĩ nếu cảnh này bị người ngoài nhìn thấy, nhất định họ sẽ nghĩ rằng cậu là đứa con được nhặt về chứ không phải con ruột.

Thiên vị quá, trong mắt anh chỉ có con gái.

Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cậu bé, hai người nhìn nhau, Tông Ngôn Thần liền quay đầu đi trước.

“Cần thứ gì sao?” Tông Cảnh Hạo hỏi.

Con trai và con gái đều như nhau, Tông Ngôn Thần quá chín chắn, lại không thích làm nũng, không thể yêu thương theo cách như đối với con gái được.



Anh yêu thương bọn trẻ như nhau, nhưng cách thể hiện thì khác nhau.

Tông Ngôn Thần nhìn ra ngoài cửa kính: “Con muốn gia đình, ba sẽ cho con sao?”

“Cho.” Anh dứt khoát nói.

“Hy vọng khi em con ra đời, ba có thể giải quyết xong mọi chuyện, lúc mami sinh con và em gái, ba đã không ở cạnh mami, lần này, con hy vọng chúng ta sẽ có thể cùng chào đón em con.”

Tông Ngôn Thần nghiêng mặt đi đầy kiêu ngạo, không quay đầu lại.

Ánh trăng mềm mại, soi sáng đường dài.

Tông Cảnh Hạo nâng mi mắt khẽ run rẩy, nhìn con trai một hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, mở cửa ngồi vào xe.

Anh biết rằng tình yêu lớn nhất chính là cho họ một mái ấm vui vẻ và hạnh phúc.

Cho anh một chút thời gian.

Ngày đó nhất định sẽ đến sớm thôi.

Vì siêu thị gần tiểu khu nên Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi cũng thường theo Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã đến đó để mua sắm, bọn trẻ rất quen thuộc với nơi này, chúng biết tầng nào bán rau quả, tầng nào bán giày dép và quần áo, tầng nào bán đồ gia dụng và tầng nào bán đồ ăn ngon.

Tông Ngôn Thần chỉ đường, họ nhanh chóng tìm được khu bán rau củ, cũng may là bây giờ rau củ căn bản không phân biệt mùa vụ, chỉ là giá cả khác nhau mà thôi.

Các loại rau theo đúng mùa có giá thành rẻ, thường được đặt ở vị trí dễ thấy, ngược lại thì số lượng rau củ trái mùa không quá nhiều, giá cũng đắt và vị trí đặt cũng không dễ thấy.

Họ đi vài vòng mới thấy củ cải xanh được đóng gói cẩn thận đặt cạnh rau diếp, không còn lá nữa, trông có vẻ không tươi lắm.

Có vẻ như để lâu rồi không ai mua, củ cải nhiều khi bán ra thị trường vào mùa đông giá rất rẻ, đến trái vụ thì ai cũng cảm thấy giá cả không hợp lý nên ít người mua, vì thế mà không bán chạy.

Tông Cảnh Hạo chần chừ nhìn, đồ như vậy có thể cho bà xã ăn sao?

“Mua một củ đi.” Tông Ngôn Thần nhảy tới chọn một củ tốt nhất, đến thì cũng đến rồi, không thể về tay không được.

Hơn nữa nói không chừng mami chỉ ăn lần này thôi, lần sau sẽ không ăn nữa.

Bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.

Đến siêu thị lớn như vậy chỉ để mua củ cải, thì khá kỳ quặc, vì vậy Tông Cảnh Hạo hỏi bọn trẻ xem có muốn mua thêm gì không.

Tông Ngôn Hi đương nhiên không từ chối, lúc lên tầng ba nơi bán đồ ăn ngon, liền chất đầy chiếc xe đựng hàng, còn Tông Ngôn Thần thì muốn mua một bộ King Kong mới.

Ở quầy thanh toán rất đông người, không ít người đi siêu thị vào buổi tối.

Tông Ngôn Hi có chút lo lắng chờ đợi, cảm thấy bồn chồn.

Lúc đến lượt họ, Tông Cảnh Hạo liền đặt đồ lên quầy thanh toán, nhân viên thu ngân quét mã liên tục, anh cũng cầm lấy rất nhanh, lúc phát hiện có điều gì đó không ổn, thì cũng đã cầm trong tay rồi.

Anh quay đầu nhìn con trai và con gái.

Tông Ngôn Thần sau khi liếc qua, liền quay đầu đi.

Không phải do cậu bỏ vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK