Tô Trạm che miệng: “Bênh ngay được kìa, đàn ông không thể chiều được đâu em ơi, em cứ chiều như thế về sau người chịu thiệt là em đấy.”
“Em chiều anh ấy cũng chẳng sao, sau này có chịu thiệt thì em cũng chịu.”
Cô thật sự rất thích Thẩm Bồi Xuyên.
Thích đối xử tốt với anh.
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ trong lòng: Cậu đừng hòng ly gián được chúng tôi.
Chuyện tình cảm của mình gặp trắc trở, nhìn thấy người ta tình cảm thì ghen tị chứ gì?
“Người ta nói phụ nữ khi yêu IQ về 0, tôi thấy câu này không sai tí nào mà.” Tô Trạm khởi động xe.
Tang Du cười: “Em không phải đang yêu, em kết hôn rồi.”
Tô Trạm: “…”
“Hai người xuống xe ngay cho tôi, đáng ghét quá mà!” Tô Tạm thấy mình đúng là khốn khổ nhất mà, rõ ràng anh còn tìm được chân ái trước cả Thẩm Bồi Xuyên.
Sao đến cuối cùng anh lại là người thảm nhất thế này?
Rốt cục kiếp trước anh đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại khổ sở như vậy chứ?
Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên đều biết rõ trong lòng Tô Trạm đang nghĩ gì, hai người không hẹn mà cùng phì cười.
“Hai người vẫn còn cười à, cười nữa tôi vứt hai người ra khỏi xe.” Tô Trạm giả vờ hung dữ.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm: “Ghen tỵ với người khác hại thân mình đấy.”
Tô Trạm hứ một tiếng, anh vốn dĩ cũng chẳng sống được bao lâu, giai đoạn này còn nước sôi lửa bỏng như vậy nữa.
Như vậy sống lâu kiểu gì?
Không chết sớm đã là may lắm rồi.
“Cậu cũng ngu ngốc lắm, lúc đầu đừng nói thật cho người ta biết chứ. Đợi đến khi cưới Tần Nhã về rồi thì nhận nuôi một đứa. Như thế không phải hay hơn à?” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?” Cách này Tô Trạm cũng đã nghĩ tới rồi: “Tôi hiểu bà nội tôi nhất, bà chỉ quan tâm đến chuyện có chắt thôi. Cậu nghĩ thử xem, nếu tôi và Tần Nhã đến với nhau, kiểu gì ngày nào cô ấy cũng phải nghe bà tôi cằn nhằn. Tình hình sức khỏe Tần Nhã đã như vậy rồi, thử hỏi cô ấy còn chịu được bà tôi cằn nhằn không?”
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ cũng phải, Tần Nhã không thể sinh con mà bà nội ngày nào cũng giục cô sinh thì cô khó chịu biết nhường nào?
“Nhưng bây giờ nói rõ mọi chuyện ra như thế rồi thì bà cậu cũng buồn chứ?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Tô Trạm nói: “Nếu mềm không được thì tôi sẽ chơi rắn với bà.”
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Cậu định làm thế nào? Cậu qua được bà nội cậu không?”
Tô Trạm nói: “Tôi sẽ lấy tính mạng của mình ra uy hiếp. Tôi xem xem bà ấy có rắn lại được tôi không.”
Thẩm Bồi Xuyên giơ ngón cái: “Cậu cứng thật đấy!”
Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên qua gương chiếu hậu: “Cút! Cậu bớt cà khịa đi.”
“Nghe ra chưa?” Thẩm Bồi Xuyên cười.”
“Cậu coi tôi là đồ ngốc sao?” Tô Trạm quay lại chủ đề chính: “Cảnh Hạo và chị dâu biết không?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không có cơ hội nói.”
Bây giờ Lâm Tử Lạp đang nằm viện nên anh cũng không đến làm phiên.
“Hôm nay tôi rảnh, cùng nhau đi bệnh viện thăm chị ấy không?” Tô Trạm quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Để buổi tối rồi chúng ta cùng đi, tôi phải quay lại trong cục giải quyết một số việc nữa.”
Tô Trạm nói: “Vậy cũng được, buổi tối chúng ta cùng đi.”
Thẩm Bồi Xuyên ‘ừ’ một tiếng, con đường bọn họ đang đi cách nơi ở của Thẩm Bồi Xuyên cũng gần nên trước tiên chở Tang Du về chỗ ở rồi mới quay về cục.
Về đến cục.
Thẩm Bồi Xuyên bước xuống xe: “Hôm nay vất vả rồi.”
Tô Trạm lười để ý đến anh ta: “Bớt nói hươu nói vượn với tôi đi, tôi nhốt cậu lại trong xe bây giờ.”
Thẩm Bồi Xuyên cười nói: “Cậu cái người này sao lại không biết tốt xấu như thế nhỉ?”