Tần Nhã đưa tay véo má bé con: “Cô nhóc này, sao cái gì cũng muốn biết thế hả?”
“Aiya, đau đau…” Cô gái nhỏ toét miệng lộ ra hàm răng nhỏ trắng nõn, đầu lông mày cũng nhíu chặt lại. Thật ra cũng không đau, Tần Nhã không hề dùng sức, cô chỉ trêu đùa cô bé chút thôi, nhưng nhóc con lại giả vờ rất giống.
Tần Nhã cười: “Cháu có thể đi làm diễn viên, đóng phim được rồi đó.”
“Với khuôn mặt này của cháu thì chắc chắn sẽ rất nổi tiếng nhỉ?” Tông Ngôn Hi ra vẻ rất phiền não: “Đến lúc đó có nhiều người thích cháu quá thì phải làm sao?”
Tần Nhã: “…”
Cô im lặng nhìn trời, cô bé này giống ai vậy? Sao lại tự luyến thế chứ?
“Được rồi, mau ăn sáng đi còn đi học.” Tần Nhã bê bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn, đặt vào vị trí của các bé, mở nắp bình sữa trêи bàn ra rồi đặt cạnh đĩa, đồng thời thúc giục một tiếng: “Ăn mau lên, lát nữa cô đưa hai đứa đi học.”
Tông Ngôn Thần lắc đầu: “Gần vậy chúng cháu tự đi cũng được, không cần phải đưa đâu ạ, còn nữa, có phải tối qua mami cháu lại ngủ rất muộn đúng không ạ?”
Lớp bé học ở ngay trong tiểu khu, không cần phải ra ngoài, đã đi gần một tháng, bé cũng quen đường rồi.
Tần Nhã gật đầu: “Đúng thế, mami cháu muốn làm siêu nhân.”
“Tối nay tan học về cháu phải nói với mẹ, không thể không chú ý nghỉ ngơi như vậy được, mẹ không quan tâm bản thân cũng phải quan tâm em bé, cháu không thể để em trai hoặc em gái cháu không đến được với thế giới này.”
Tông Ngôn Hi đang nhồm nhoàm nhai đồ ăn nên nói không rõ lắm, nhưng Tần Nhã vẫn nghe thấy rõ, lòng cô không khỏi phiền muộn, cô đã biết chuyện của Lâm Tân Ngôn, sau khi cô về hai người đã nói chuyện.
Bất ngờ thân phận cô ấy, cảm khái tạo hoá trêu người, cô đã từng hâm mộ tình cảm của Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo, quanh đi quẩn lại để đến được với nhau không dễ dàng, bây giờ cũng…
Cô hơi cụp mắt xuống, không thể để lộ cảm xúc trước mặt trẻ con.
“Tên Yến Yến thế nào?” Bỗng nhiên Tông Ngôn Thần lên tiếng.
Tần Nhã và Tông Ngôn Hi đều sững sờ, khó hiểu nhìn cậu nhóc.
Tông Ngôn Thần thở dài, lắc đầu, cảm thấy người lớn bây giờ càng ngày càng không đáng tin cậy, bất đắc dĩ nói: “Cô Tần Nhã bảo cháu đặt tên cho cô, cô quên rồi à?”
Tông Ngôn Hi mở lớn mắt: “Cô Tần Nhã, cô bảo anh trai đặt tên cho cô? Không nhầm đó chứ? Bảo anh ấy biết ăn thì còn được.”
Tần Nhã bị đứa bé này chọc cười, vỗ lên đầu cô nhóc: “Chúng ta đừng phủ nhận anh trai cháu vội, nghe xem vì sao anh cháu lại chọn cái tên này đã, không nói được lý lẽ gì hay thì cô sẽ không lấy.”
“Được ạ.” Tông Ngôn Hi gật đầu, thật ra là cô bé hơi ghen tỵ. Ở lớp anh trai cũng rất được giáo viên thích, cô Tần Nhã còn bảo anh đặt tên cho nên trong lòng cô bé cảm thấy có chút không công bằng.
“Trong bài thơ ‘Cửu biện’ Sở Tử có một câu ‘Bị hà trù chi yến yến hề’, có nghĩa là hoa sen nở rộ trêи mặt nước, tươi đẹp êm ái, cho nên cái tên này cũng có thể dùng làm tên người, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tao nhã thánh khiết, cô Tần Nhã trong lòng cháu chính là người như vậy.”
Bé biết lần trước cô Tần Nhã bị thương rất nặng, diện mạo thay đổi cũng vì lần bị thương đó. Thế nhưng bây giờ cô vẫn kiên cường sống tiếp, vẫn hoạt bát trước mặt bé và em gái, nhưng bé biết, trong lòng cô đã bị tổn thương, bởi không ai là không để tâm tới dung mạo mình cả.
Chứ huống hồ còn là con gái, mặc dù bây giờ cũng rất đẹp nhưng thiếu đi vẻ linh động và thân thiết trước kia, đây là điều cô mất đi và không thể lấy lại được nữa.
Tông Ngôn Hi nghe xong thì cúi đầu im lặng ăn tiếp, không nói gì hết.
Anh trai được mọi người thích dựa vào thực lực.
Bé không nên ghen tỵ, đúng, bé quyết định sau này sẽ theo anh trai, vì anh biết quá nhiều điều.
Tần Nhã nghẹn họng trân trối, hoàn toàn không ngờ Tông Ngôn Hi lại nói được nhiều ngụ ý và lý do đến vậy. Đứa trẻ này là thần đồng à, lớp mầm bây giờ lợi hại vậy sao? Dạy cả Sở Tử?
“Ngôn… Ngôn Thần à, giáo viên các cháu bắt đầu dạy những thứ này rồi sao?”
Tông Ngôn Thần lắc đầu: “Còn lâu giáo viên mới dạy mấy cái này, chỉ toàn dạy một cộng một bằng mấy? Thật sự đã coi chúng cháu là đồ ngốc để dạy, nếu không phải để mami yên tâm thì còn lâu cháu mới đi học lớp mầm gì đó này, đúng là lãng phí thời gian.”
Bây giờ Tần Nhã lại càng thấy khó hiểu hơn, giáo viên không dạy, lẽ nào cậu bé tự học thành tài?
Quá lợi hại.
“Tần Yến Yến, chúng cháu gọi cô là cô Yến Yến được không?” Tông Ngôn Thần mở to đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt non nớt đẹp trai lúc này cực kỳ nghiêm túc, chờ mong câu trả lời của Tần Nhã.
Thật ra trong lòng Tần Nhã đã đồng ý rồi, cảm thấy đứa bé này rất có lòng, nhưng trong lòng cô vẫn tò mò, sao cậu bé lại nghĩ tới cái tên này?!
“Cháu có thể nói cho cô biết cháu đọc cuốn ‘Cửu biện’ Sở Tử này ở đâu không?”
“Trong phòng mami đó, trong phòng mami có rất nhiều sách, cháu vô tình nhìn thấy câu này, có lẽ mami cũng không biết có nghĩa là gì, vẫn đang tra đại ý, sau khi xem cũng không tắt nên cháu nhìn thấy trêи máy tính bảng của mami, vì vậy mới biết có nghĩa là gì.”
Tần Nhã cảm thấy như này mới là bình thường, ở độ tuổi này mà cậu nhóc đã có thiên phú rất lớn với số học, cũng có thiên phú cả về thơ cổ, đúng là không phải đứa trẻ bình thường.
Chắc chắn trí tuệ đã được ông trời khai sáng nên mới tốt như vậy.
Hai đứa trẻ ăn sáng xong thì Tần Nhã đưa chúng tới lớp mầm, khi về thấy Lâm Tân Ngôn đã thức dậy, khi ra ngoài cô mặc áo chống nắng, về tới nhà lại cởi ra: “Hẳn là đói rồi phải không, em làm chút đồ ăn cho chị.”
“Không cần đâu, chị tự làm được.” Cô vo chút gạo nấu cháo, Tần Nhã thu dọn bàn ăn: “Chị Lâm, em đổi tên rồi.”
Lâm Tân Ngôn khó hiểu nhìn cô ấy, đổi tên?
“Đang yên đang lành sao lại đổi tên?”
“Con trai chị nói em hẳn là thuộc kiểu sống lại, khuôn mặt và giọng nói đã thay đổi thì tên cũng nên đổi luôn…”
“Đứa bé này, sao lại nói lung tung thế chứ…”
“Chị Lâm, chị nghe em nói.” Tần Nhã ngắt lời Lâm Tân Ngôn, vẻ mặt và giọng điệu đều rất nghiêm túc, dường như đang nói với Lâm Tân Ngôn rằng cô không hề đùa: “Em thấy Ngôn Thần nói không sai, em của bây giờ là em hoàn toàn mới, hơn nữa cái tên thằng bé đặt cho em, em rất thích.”
Lâm Tân Ngôn nhíu chặt lông mày, đứa bé này có thể đặt được cái tên gì?
Lại là Tiểu Hồng, Tiểu Lục gì đó à?! Cô nói: “Tần Nhã…”
“Yến Yến, có hay không?” Tần Nhã lại ngắt lời Lâm Tân Ngôn, cô biết cô ấy định nói gì, chắc chắn là cảm thấy Tông Ngôn Thần vẫn là trẻ con, không biết đặt tên.
“Rất hay phải không? Có phải rất bất ngờ không? Con trai chị có thể đặt tên này đó?” Tần Nhã thấy sắc mặt cô khẽ biến, dường như cũng ngạc nhiên, sau đó lại nhanh chóng hiểu ra.
“Em đã đồng ý với con trai chị rồi, sau này sẽ gọi em là Yến Yến.” Tần Nhã hiếm khi nở nụ cười, Lâm Tân Ngôn ôm cô ấy, chỉ cần cô ấy vui thì sao cũng được.
Chẳng phải chỉ là đổi tên thôi sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Lâm Tân Ngôn ăn sáng xong thì hai người thay quần áo đi tới phường Tú, Thiệu Vân đã làm cho cô một chiếc Alphard, có thể nói là chiếc xe thương vụ hiện đại đẳng cấp nhất. Dù là vẻ ngoài hay nội thất bên trong đều là hàng tốt số một, ban đầu cô không định nhận, chỉ muốn tự mua một chiếc, đưa con đi lại cho tiện, cô tương đối thích xe thương vụ, không gian rộng rãi, thoải mái dễ chịu, hai con ngồi trong cũng có không gian.
Nhưng Thiệu Vân uy hϊế͙p͙ cô, nếu không nhận thì sau này sẽ không giúp cô nữa.
Lâm Tân Ngôn hết cách nên mới nhận, cô cần Thiệu Vân giúp đỡ rất nhiều, cô vẫn chưa quen thuộc nơi đây, có cần gì đều phải nhờ Thiệu Vân đi mua.
Những thầy dạy thêu của cô đều do Thiệu Vân tìm kiếm ở khắp nơi về, nếu không chỉ dựa vào cô mà muốn tìm được những thầy dạy này thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Tần Nhã lái xe, cô ngồi phía xe, ở vị trí sát bên cửa sổ, mặt trời giờ này cũng không gắt, cửa sổ thuỷ tinh lại được dán kính chống nắng nên nhìn ra ngoài cũng không thấy chói mắt. Con đường này đã đi rất nhiều lần, cô đã nhớ hết phong cảnh của con đường này, ngồi dựa vào ghế, tay vẫn luôn vuốt vê vùng bụng đã hơi nhô lên. Khi đợi đèn đỏ, cô tuỳ ý nhìn dòng người qua lại bên đường, khi ánh mắt lơ đãng lướt qua toà nhà cao nhất kia thì bị tin tức đang phát trêи màn hình rộng thu hút, không, nói đúng hơn là bị bốn chữ Tập đoàn Vạn Việt hấp dẫn ánh nhìn.