“Là em trai.” Tông Ngôn Hi nói:”Vậy chúng cháu có thể xem một chút được không?”
Bác sĩ nói: “Không được.”
Hơn nữa, bây giờ không dễ nhìn.
Tông Ngôn Hi bĩu môi thất vọng.
Tông Ngôn Thần hỏi bác sĩ: “Mẹ cháu có sao không?”
Bác sĩ thấy cậu bé còn nhỏ đã biết quan tâm người khác, mỉm cười, trả lời, “Không sao, mai cháu có thể gặp mẹ”.
“Cảm ơn các cô chú.” Tông Ngôn Thần cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ nói: “Không cần, đây là chức trách của một thầy thuốc.”
Tông Ngôn Thần nói vậy cũng phải cảm ơn, nhờ bác sĩ mà mẹ cậu ấy mới có thể bình an vô sợ, em trai của cậu ấy mới chào đời an toàn.
Bước ra khỏi văn phòng bác sĩ, Tông Ngôn Thần hỏi: “Bố cháu đâu?”
Thời điểm mẹ sinh trọng yếu như vậy, tại sao cậu ấy không thấy bố?
Trang Kha Nguyệt nói: “Bố của bạn có việc phải làm, chắc tí là quay lại.”
“Thời điểm mẹ sinh trọng yếu thế sao bố lại không ở đây?”, Tông Ngôn Thần nói.
Trang Kha Nguyệt giải thích: “Không phải, bố cháu đã ở đây suốt, vừa mới đi thôi.”
Tông Ngôn Thần thở dài, thất vọng vì không được gặp em trai hay mẹ mình.
Một tuần sau.
Lâm Tử Lạp đã qua cơn nguy kịch, vết bầm tím trên cơ thể đứa trẻ cũng dần biến mất.
Cô được chuyển đến phòng bệnh. Phòng ngoài và hành lang ngập tràn hoa, đều là bạn kinh doanh của Tông Cảnh Hạ, biết anh có thêm con trai, gửi lẵng hoa đến chúc mừng.
Thiệu Vân biết Lâm Tử Lạp đã sinh con thành công, đích thân chạy từ thành phố C mang quà sang thăm.
Hôm nay rất trùng hợp, Thẩm Bồi Xuyên và Thiệu Vân đến, Tô Trạm và Tần Nhã cũng đến, rõ ràng không hẹn trước, nhưng họ đều đến cùng một ngày.
Căn phòng đầy người, náo nhiệt hơn bình thường.
Trang Kha Nguyệt là người bận rộn nhất, hết rót nước lại rửa hoa quả.
Bên trong, Thiệu Vân đưa quà cho Lâm Tử Lạp.
Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay Lâm Tử Lạp có vẻ hồng hào hơn, có thể rời khỏi giường một lúc.
Cô nhìn thứ trong tay Thiệu Vân, hỏi: “Đây là cái gì?”
Thiệu Vân nói: “Cháu mở ra xem đi.”
Chỉ thấy ông ấy cầm túi giấy, trong lòng Lâm Tử Lạp cũng có suy đoán: “Cháu đoán…”
“Nếu không muốn thì cứ giao cho con trai cháu, sau này không phải tranh giành với ông chủ nhà nữa.” Thiệu Vân nói đùa.
Lâm Tử Lạp cũng cười.
Thiệu Vân nói: “Nhận đi.”
Lâm Tử Lạp chỉ có thể tiếp nhận nó: “Chỉ là vẫn phải để chú Hai xử lý.”
“Việc này là đương nhiên, chú vẫn còn trẻ, chờ chút không làm nổi, rồi nói.” Thiệu Vân biết cô không có thời gian.
Tông Triển Bạch đi tới.
Thiệu Vân hỏi: “Đã đặt tên cho thằng cu chưa?”
Lâm Tử Lạp nói: “Cháu chưa đặt, hay là, chú giúp cháu đi”.
Thiệu Vân không nhận lời ngay lập tức, mà nhìn Tông Triển Bạch, dù sao đứa trẻ cũng không phải chỉ của Lâm Tử Lạp, vẫn nên hỏi ý kiến của bố nó.
Tông Triển Bạch nói: “Chú hai đặt đi, nhà chúng cháu đều nghe theo Ngôn Ngôn.”
Thiệu Vân cảm thấy không hiểu sao mình lại bị nhét đầy thức ăn cho chó.”
Nhưng miếng thức ăn cho chó, ông ấy can tâm tình nguyện ăn.
Ông cũng muốn thấy Lâm Tử Lạp hạnh phúc.