Lâm Tân Ngôn đứng ở cổng không nhúc nhích, không biết vì sao bà cụ lại tới, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tô Trạm bước ra khỏi căn hộ, thấy Lâm Tân Ngôn đang đứng ở cổng hét lên: "Chị dâu."
Lâm Tân Ngôn quay lại, bà cụ và Trần Tuyết cũng theo tiếng ngó sang.
“Tô Trạm!” Bà cụ không vui mở miệng quở.
Lúc này Tô Trạm mới chú ý tới bên đường có người, vẻ mặt đột nhiên đông lại, quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn còn tưởng họ đi theo Lâm Tân Ngôn tới.
Lâm Tân Ngôn nói: "Chị đến cổng thì thấy họ đến."
Tô Trạm nói: "Nhà số 3, phòng 603 tầng 6, chị vào trước đi, em xử lý chút chuyện."
Lâm Tân Ngôn hiểu, gật đầu: "Cố gắng xử lý thỏa đáng."
Tô Trạm gật gật đầu, đi ra ngoài nói: "Bà..."
“Sao không để bà vào nhà?” Tô Trạm còn chưa nói xong câu đã bị bà cụ cắt ngang, hơn nữa còn rất cứng rắn nói: “Nếu hôm nay không cho bà vào, bà sẽ gọi cảnh sát, nói cháu không phụng dưỡng bà”.
Tô Trạm siết chặt tay, đè nén, gầm nhẹ: "Bà muốn làm gì?!"
"Cháu bỏ rơi bà già này không thèm quan tâm. Bà đến tìm thì không chịu cho vào. Cháu muốn làm gì?"Bà cụ nhắm ngay người gác cửa, thỉnh thoảng đi ngang qua, bà ta đột nhiên bật khóc: "Tôi vất vả bao nhiêu năm nuôi anh khôn lớn, bây giờ tôi già rồi, anh chê tôi, vứt bà già không đi được này một xó, không thèm thăm hỏi”.
Bản tính của con người là thích hóng hớt chuyện nhà người khác, nên chẳng mấy chốc, người gác cổng đã ló đầu ra, một số người khác bắt đầu dừng lại.
Lâm Tân Ngôn đang ở cách đó không xa quay lại nói với Tô Trạm: "Để bà nội vào đi."
Tô Trạm không động đậy.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta: "Chuyện này chung quy vẫn phải giải quyết. Cậu định trốn ở chỗ này đến bao giờ? Sau này cậu đỉnh để Tần Nhã sống chui sống lủi qua ngày sao? Có thể kéo dài được bao lâu?"
Tô Trạm biết đây không phải là giải pháp lâu dài, nhưng bây giờ không có giải pháp nào hoàn hảo, trái phải đều là người anh ta không muốn làm tổn thương.
Anh ta nhìn về phía bà cụ: "Bà có thể vào, bà có gì khó chịu thì cứ cứ mắng cháu. Rời khỏi nhà cháu quyết định, bà đừng giận cá chém thớt lên bất cứ ai."
Bà cụ nhìn chằm chằm Tô Trạm, hồi lâu sau mới nói: "... được."
Tô Trạm quay đầu, không nhìn bà cụ nói: "Đi, vào đi thôi."
“Cháu đến đây để gặp Tiểu Nhã à?” Bà cụ hỏi, nhìn Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: "Cáu nghe tình trạng của em ấy không tốt, đến thăm em ấy."
Bà cụ nói: "Tốt lắm, tí nữa cháu cũng giúp bà khuyên nhủ, cháu nói xem nhà họ Tô chỉ có mình Tô Trạm hương khói, không thể tuyệt tự được."
Lâm Tân Ngôn không nói lời nào, lên thang máy cũng không ai nói gì, Tô Trạm đi phía trước dẫn đường, mở cửa đi vào.
Tần Nhã biết Lâm Tân Ngôn sắp đi lên, từ trêи giường đi ra phòng khách, ngồi trêи sô pha chờ đợi. Nghe thấy tiếng cửa vang lên, cô lập tức nhìn sang, thấy Lâm Tân Ngôn vừa định chào hỏi, ánh mắt liền chạm phải người đi vào ngay phía sau.
Cô ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lâm Tân Ngôn đi đến ôm cánh tay của cô ấy: “Thân thể của em bây giờ quá yếu, ngồi đi.” Tần Nhã nắm bất an, nắm lấy cánh tay Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn cười, vỗ vỗ lưng cô ấy: "Chị và Tô Trạm đều ở đây, sẽ không có việc gì, nên nhân cơ hội này nói rõ cũng tốt."
Tần Nhã nhìn cô gật đầu.
Căn phòng im lặng một hồi, bà cụ mở miệng trước, nói với Lâm Tân Ngôn: "Cháu cũng khỏe chứ? Nghe nói cháu vừa sinh thêm một đứa con trai, đúng là tốt phúc."
Những lời này hiển nhiên là có ý tứ, giống như nói với Tần Nhã, nhìn người ta đã sinh ba đứa rồi đấy, may tốt phúc biết bao?
Lâm Tân Ngôn lễ phép cười nói: "Cũng chưa tới mức tốt phúc. Mấy năm đầu một mình cháu chăm hai con, sau lưng bao nhiêu người chỉ trỏ, nói cháu không chồng mà chửa, mấy kiểu lẳng lơ, phóng túng, nghe đủ cả."
“Những thứ đó đều đã qua rồi.” Bà cụ nói.
Lâm Tân Ngôn nói: "Đúng vậy, những chuyện trước đây đã qua, nhưng sẽ không bao giờ quên."
“Tiểu Nhã.” Bà cụ nhìn về phía Tần Nhã, dây thần kinh của Tần Nhã đột nhiên thắt lại, cứng ngắc đáp một tiếng ‘bà nội."
“Tại sao khi đến bệnh viện lại không nói cho bà biết?” Bà cụ vừa trách cứ, vừa quan tâm: “Bà thấy cháu gầy đi rồi”.
Tần Nhã khẽ rũ mắt xuống.
Tô Trạm lấy một chiếc áo khoác đi ra, khoác lên người Tần Nhã, nhìn về phía bà cụ nói: "Tiểu Nhã vì cháu đã phải chịu đựng rất nhiều, cơ thể yếu ớt, nên sau này đừng nhắc đến chuyện con cái nữa."
“Không nhắc đến nữa, hay là trứng của Tần Nhã vô dụng?” Bà cụ sau khi biết tình hình của Tần Nhã mới tìm đến đây, hiện tại không thể chấp nhận được sự thật này, vừa nghe Tô Trạm muốn từ bỏ, liền bộc phát: "Cháu không quan tâm nữa là xong chuyện à, cháu nghĩ đây là chuyện của riêng cháu hả?"
Chuyển đề tài câu chuyện: "Chuyện này, bà tuyệt đối sẽ không tùy ý cháu."
“Bà, bà muốn làm gì?” Lâm Tân Ngôn nắm tay Tần Nhã, lúc này hy vọng có thể cho cô ấy dựa vào một chút, khiến cô ấy có cảm giác an toàn.
Bà cụ một lúc sau mới nói: "Trứng của nó không dùng được, vậy đi tìm người hiến tặng. Nếu không được nữa thì tìm người đẻ thuê. Bây giờ chỉ cần có tiền, có đầy đàn bà sẵn sàng bán đáy huyệt của mình."