Chẳng lẽ phải nói rằng, xin lỗi, tôi không nên có hôn ước với Tông Triển Bạch, chia rẽ hai người?
Thế thì đạo đức giả quá.
Hơn nữa chuyện hôn nhân do hai người mẹ quyết định, bảo cô ấy phải làm sao đây?
Tông Triển Bạch híp mắt nhìn cô ấy, đôi chân cất bước, không nhanh không chậm, bầu không khí áp lực vô hình trung tràn ngập, Lâm Tử Lạp bất giác lùi về sau một bước: “Tôi không trêu chọc anh chứ?"
Tần Lộ Khiết đi tới ôm lấy cánh tay anh ấy: “Bạch, đừng giận mà, do em không tốt, không nên nói những điều này. Cô ấy vừa gả vào không lâu, em không nên tới, anh nghỉ ngơi sớm đi, em về trước."
"Ở đây người nên đi không phải là em." Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô ta đi lên lầu.
Trong lòng Tần Lộ Khiết rất vui mừng, tuy Tông Triển Bạch đã tỏ rõ sẽ ở bên cô ta, nhưng chưa bao giờ có ý muốn về chuyện đó.
Động tác ngày hôm nay của Tông Triển Bạch làm cô ta cực kì vui mừng.
Dẫu sao thì đêm hôm đó không phải cô ta, chỉ khi xảy ra quan hệ thực sự, cô ta mới có thể nắm chắc trái tim của người đàn ông này.
Lâm Tử Lạp không đi lên xem, chỉ yên lặng quay người vào phòng.
Tần Lộ Khiết quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Lâm Tử Lạp khi vào phòng, mảnh khảnh gầy gò, cô ta chợt phát hiện nó rất giống với bóng lưng của cô gái đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, cô ta đã vượt qua sự ghen tị trong lòng, tìm một gái trinh cho Tông Triển Bạch đã là giới hạn lớn nhất của cô ta rồi, cô ta không muốn đi xem đó là loại con gái nào triền miên với Tông Triển Bạch.
Chỉ là khi cô gái rời đi thì vội vàng nhìn thấy bóng dáng gầy gò đó.
Thảo nào cô ta vẫn luôn thấy quái lạ, gặp Lâm Tử Lạp thì có cảm giác quen thuộc.
Thì ra sự quen thuộc này, không phải vô căn cứ mà có.
Vừa nghĩ tới chuyện có thể người phụ nữ đêm đó là Lâm Tử Lạp, trong lòng Tần Lộ Khiết trở nên cực kì hỗn loạn.
Cô ta không thể nào để cho Lâm Tử Lạp ở lại bên cạnh Tông Triển Bạch.
Tiếp xúc trong khoảng cách gần, để khỏi làm cho Tông Triển Bạch phát hiện manh mối.
Dù sao cũng là người phụ nữ từng gần gũi da thịt với anh ấy.
Đi vào phòng rồi Tần Lộ Khiết không màng đến sự thận trọng nữa, ôm lấy vòng eo gầy của Tông Triển Bạch, vùi đầu trong ngực anh ấy, điềm đạm nói: “Bạch, để em trở thành người phụ nữ của anh một lần nữa đi."
Vừa nói xong cô ta đã hôn lên, vẻ mặt của Tông Triển Bạch khá chăm chú, đối với sự chủ động của Tần Lộ Khiết, anh lại không bị kích thích như một người đàn ông bình thường.
Ngoại trừ đêm hôm đó, anh không hề có chút dục vọng nào với cô ta!
Ngay khi đôi môi của Tần Lộ Khiết sắp chạm vào, anh nghiêng đầu, nụ hôn của Tần Lộ Khiết rơi vào khoảng không.
"Thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm một chút." Tông Triển Bạch kéo cổ áo không hề chặt, tâm trạng hơi bực bội.
Còn bực bội cái gì thì anh ấy cũng không rõ, bực bội vì mình không có sự kích thích mà một người đàn ông nên có với cô ta, chuyện này khiến anh ấy cảm thấy mình không bình thường.
Tần Lộ Khiết siết nhẹ tay, sắc mặt hơi tủi thân: “Bạch, có phải anh không thích em không..."
"Đừng nghĩ lung tung." Tông Triển Bạch nén giọng, ôm lấy bả vai cô ta: “Tối nay nghỉ ngơi ở đây."
Tần Lộ Khiết là phụ nữ, cô ta biết rõ, một người đàn ông không có hứng thú với mình là có ý gì.
Cô ta khôn khéo nằm lên giường, chỉ là vành mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh mắt nhưng không hề chảy ra.
Rõ ràng là bộ dáng tủi thân thế kia, nhưng lại chịu đựng như thế.
Trong lòng Tông Triển Bạch khẽ nhúc nhích, đêm hôm đó cô cũng chịu đựng như thế, dù cho anh ấy dày vò thế nào cô cũng không hề lên tiếng.
Trong lòng mềm mại hơn, đắp chăn cho cô ta, ngồi bên mép giường: “Đừng nghĩ bậy, đến lúc có danh phận rồi, anh... nhất định sẽ muốn em."
Tần Lộ Khiết khẽ gật đầu, cô ta ở bên cạnh Tông Triển Bạch đã lâu nên cũng khá hiểu về tính tình của anh, dù không yêu nhưng vì trách nhiệm cưỡng bức, anh nhất định sẽ phụ trách với cô ta.
Tông Triển Bạch cởi áo khoác, đi ra khỏi phòng. Anh đi xuống lầu, ném áo khoác trong tay lên sofa, sau đó cả người nằm xuống sofa, đôi chân thon dài gác lên bàn uống trà nhỏ, đầu tựa vào lưng ghế sofa, có vẻ hơi mệt mỏi.
Sáng sớm.
Lúc Lâm Tử Lạp đánh răng rửa mặt và mặc đồ xong rồi đi ra, Tông Triển Bạch đang ngồi trước bàn ăn đọc báo kinh tế tài chính hôm nay. Tần Lộ Khiết có vẻ rất hiểu anh, làm cho anh một cốc cà phê đen nóng.
Má Vương đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, Lâm Tử Lạp giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không hề lên tiếng, ngồi ở cuối bàn kéo dãn khoảng cách với bọn họ, cúi đầu ăn cháo.
Má Vương bưng trứng chiên lên, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Lâm Tử Lạp thì nhíu mày, cô ấy mới là người có danh có phận, sao ở trước mặt kẻ thứ ba lại thấp kém như thế?
Má Vương cố ý lên tiếng: “Mợ chủ, cô hẳn nên ngồi bên cạnh cậu chủ."
Ơ?
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu.
Tông Triển Bạch cũng đặt báo kinh tế tài chính trong tay xuống.
Bốn mắt sững sờ nhìn nhau, Lâm Tử Lạp nghĩ đến tối hôm qua, người đàn ông này nhìn mình một cách u ám như thế, trong lòng của cô ớn lạnh.
Lúc Tông Triển Bạch còn rất nhỏ, mẹ đã qua đời, đều là má Vương chăm sóc anh.
Đối với người đã chăm sóc anh, anh rất kính trọng.
Thế nên má Vương nói chuyện hơi tùy ý.
Kết hôn với anh ấy, bọn họ có được cái mình muốn, Lâm Tử Lạp cảm thấy không nên quấy rối đến cuộc sống riêng của anh, ăn xong thìa cháo cuối cùng rồi cười: “Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn nhé."
Thông qua buổi tối hôm qua, Lâm Tử Lạp cảm giác được Tông Triển Bạch rất quan tâm Tần Lộ Khiết, vì thế cô ấy nên biết điều mới được.
Giống như sau lưng có nước lũ và thú dữ đang truy đuổi cô ấy nên cô ấy đi rất nhanh.
Tông Triển Bạch nhìn bóng lưng vội vã của Lâm Tử Lạp, đôi mắt hơi nheo lại.
Tần Lộ Khiết che giấu tâm tư, nhẹ giọng nói: “Chắc do em ở đây, cô ấy không quen lắm, sau này..."
Tông Triển Bạch đặt một ly sữa bò xuống bên cạnh cô ta: “Một tháng sau cô ấy sẽ rời đi."
Tần Lộ Khiết cụp mắt xuống, với cô ta thì một tháng này cũng quá dài.
Lâm Tử Lạp về phòng, mở điện thoại lên, tin để lại ở Đồng Thành 58 đã nhận được trả lời.
Để cô ấy đi phỏng vấn, đến khi Tông Triển Bạch và Tần Lộ Khiết rời đi, Lâm Tử Lạp cũng ra khỏi biệt thự bắt xe đi phỏng vấn.
Tập đoàn Thanh Hưng, tòa nhà cao chót vót, khí thế nguy nga.
Lâm Tử Lạp đứng trước tòa nhà, hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.
Cô chưa tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc thích hợp cũng không dễ gì, thế nên rất muốn ứng tuyển thành công cơ hội làm việc lần này.
Khu vực phỏng vấn đầy ắp người, mọi người đều mặc trang phục chính thức, cầm sơ yếu lí lịch trong tay, dường như đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi phỏng vấn này, còn Lâm Tử Lạp mặc áo phông trắng, quần jean, có vẻ không ăn khớp.
Không hề giống như đến phỏng vấn.
Cô xem nhẹ những ánh mắt khác thường cứ phóng tới, lẳng lặng đứng một bên chờ đợi.
Gần một tiếng qua đi mới đến lượt Lâm Tử Lạp.
Những công việc như rửa bát, giao báo cũng không thể lấy ra làm kinh nghiệm làm việc, cô không có trình độ học vấn, thế nên không viết sơ yếu lí lịch.
Người phỏng vấn nhíu mày nhẹ trước kinh nghiệm làm việc như tờ giấy trắng của cô: “Sao cô biết tiếng nước A?"
Dù sao thì đây cũng không phải là ngôn ngữ phổ biến.
Thông báo tuyển dụng này đã treo lâu lắm rồi cũng không có người ứng tuyển.
Lâm Tử Lạp nghĩ tới đủ loại trong quá khứ, nắm chặt tay: “Tôi từng sống ở đó, vì để dễ dàng trao đổi với người bản xứ nên tôi cố ý học ngôn ngữ và chữ viết..."
Giọng nói này...
Tần Lộ Khiết cầm tài liệu trong tay, đi ngang qua khu vực phỏng vấn thì nghe thấy giọng nói khá quen thuộc này, theo tiếng nhìn vào thì thấy Lâm Tử Lạp, trái tim cô ta khẽ chững lại.