Tô Trạm đi tới sau xe lấy ra một cái vali, đi tới: "Trong này đều là đồ của Tần Nhã."
Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm cái vali trong tay anh ta, cũng không nhận, mà nhìn anh ta: "Cậu đây là..."
“Dù cô ấy ở đây hay trở về thành phố C, dù sao vẫn tốt hơn là ở bên cạnh em. Nếu cô ấy thật sự muốn ly hôn, em sẽ theo ý cô ấy.” Tô Trạm rũ mắt xuống, che giấu ưu tư nơi đáy mắt: "Làm phiền chị."
Lâm Tân Ngôn nói: "Cũng tốt, hai đứa cũng nên bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng. Chuyện bà cụ đúng là vấn đề nan giải. Nếu không xử lý tốt, cậu và Tần Nhã sẽ không hạnh phúc."
"Tôi biết, bà là người nuôi em khôn lớn, em không thể quản. Tần Nhã... Em nợ cô ấy quá nhiều..." Cũng không trả nổi.
Lâm Tân Ngôn biết Tô Trạm lúc này không ổn, nên cũng không nói nhiều, kéo vali quay vào nhà.
Cô đẩy cửa phòng của Tần Nhã ra, nhìn thấy Tần Nhã đang ngồi một mình trêи ban công, dáng vẻ cô độc như thể chỉ còn lại một mình trêи thế giới này.
Lâm Tân Ngôn chậm rãi đi vào, Tần Nhã không biết đang suy nghĩ cái gì, cho dù là ai đi vào, cô ấy cũng không biết.
“Tiểu Nhã.” Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng gọi cô ấy.
Tần Nhã chậm rãi quay đầu lại, Lâm Tân Ngôn nở nụ cười: "Nghĩ gì vậy?"
“Không có gì.” Mắt cô ấy chạm vào chiếc valy trong tay Lâm Tân Ngôn: “Đây là...”
"Cái này……"
Lâm Tân Ngôn kéo cô ấy ngồi lên giường, cũng không hề giấu giếm, nói với cô ấy Tô Trạm vừa tới: "Cậu ấy nói chỉ cần em muốn, anh ấy đều theo ý em."
Tần Nhã rũ mắt, lông mi hơi run run nhìn chằm chằm cái vali mà Lâm Tân Ngôn cầm vào: "Cho nên bên trong là đồ của em, còn có đơn ly hôn sao?"
"Tiểu Nhã..."
“Em không sao, như vậy cũng tốt.” Tần Nhã đứng dậy cầm lấy chiếc valy, đặt xuống mở ra. Quả nhiên, bên trong toàn là đồ của cô ấy, bên trêи có một túi đựng hồ sơ, miệng được đóng lại.
Tần Nhã cho rằng đây là đơn ly hôn, động tác vươn tay dừng lại, mi mắt có chút run rẩy, quầng mắt đỏ bừng. Có rất nhiều chuyện, lúc tưởng tượng thì rất kiên cường, khi thực sự đối mặt với nó, luôn thiếu một chút dũng khí như vậy.
Nhưng rất nhanh, cô ấy đã điều chỉnh lại cảm xúc, vươn tay lấy ra, mở sợi dây ém miệng hồ sơ, thò tay vào lấy ra.
Mấy chữ đơn ly hôn to oành không hề xuất hiện trong tài liệu như dự kiến, bên trong chứa tất cả tiền tiết kiệm của Tô Trạm. Nói chính xác, đây là tất cả tài sản của Tô Trạm, bao gồm toàn bộ tiền gửi ngân hàng và bất động sản.
Tần Nhã khẽ nhíu mày, những thứ này là sao?
Lâm Tân Ngôn lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng, Tần Nhã lấy ra tất cả những thứ trong túi tài liệu, chứng minh bất động sản, thẻ ngân hàng, quỹ đã mua.
Tình tinh...
Điện thoại Tần Nhã để trêи tủ đầu giường vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Cô đứng dậy cầm điện thoại lên, trêи đó hiện lên tên của Tô Trạm, bấm vào tin nhắn.
‘Tiểu Nhã, anh đưa tất cả tiền vào trong thẻ ngân hàng. Mật khẩu là ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn. Một số tạm thời không thể quy đổi ra tiền mặt được, đến kỳ hạn, em có thể lấy ra. Đây là tất cả gia sản của tôi, anh giao nó cho em. Anh nợ em quá nhiều, chỉ có thể bù đắp cho em bằng những thứ ngoài thân này. Mong em sống không phải lo lắng... Anh cho em thời gian. Em có thể sống ở bất cứ đâu em muốn. Nếu em thực sự nghĩ xong... Anh sẽ cho em tự do, để em tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về mình.
Cho dù anh vô cùng không muốn từ bỏ, nhưng không thể mang lại hạnh phúc cho em, chỉ có thể buông tay, không thể để cho em hao mòn bên cạnh anh.
Anh bất cứ lúc nào cũng chờ em.’
Đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Tần Nhã trở nên trắng bệch, cả người ngã xuống giường, nhìn những thứ Tô Trạm để lại cho cô, nghẹn ngào nói: “Trêи đời này thật sự có hai người, thích nhau, nhớ nhau, không thể buông nhau ra được, nhưng lại không thể ở bên cạnh nhau sao? "
Nước mắt không hẹn mà tuôn rơi, trượt dài theo gò má.
Cô đưa tay gạt đi nước mắt, trả lời tin nhắn của Tô Trạm: Em đã nhận được tất cả những gì anh chi, em sẽ nhận lấy. Anh là luật sư, đơn ly hôn anh chuẩn bị đi, khi nào khỏe hơn thì em sẽ đến tìm anh.’
Cô biết Tô Trạm có tâm tư gì, nếu anh cảm thấy dùng cách này trong lòng có thể thoải mái hơn, thì cô sẽ chấp nhận, khiến anh dễ chịu hơn.
Tô Trạm đứng ở nơi ở mà anh và Tần Nhã cùng sống một tháng, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng đó là những ngày hạnh phúc nhất của họ.
Anh ta nhìn phòng bếp, nhìn xuyên qua từng ngóc ngách quen thuộc. Tựa như nhìn thấy lúc hai người còn sống chung, anh tâ đứng đó nấu ăn, thỉnh thoảng Tần Nhã sẽ cầm một quả táo rồi gặm, nhìn anh nấu ăn, rồi lấy quả táo nhét vào miệng anh, thỉnh thoảng lại ôm lấy anh ta từ phía sau, thò đầu ra hỏi anh nấu gì đó.
Đó là lúc Tần Nhã cười ung dung, là lúc họ thoải mái ở bên nhau, vô nghĩ.
Anh ta rời bước chân. Ban công trong phòng ngủ vẫn như lúc anh ta dọn đến, không có gì thay đổi cả, chẳng qua người phụ nữ đang ngồi trêи ghế loay hoay với mấy cá trong bể giờ đã không còn.
Bóng dáng mảnh khảnh cũng biến mất nơi đầu giường.
Không có gì thay đổi, chẳng qua người đã chẳng còn nơi đây.
Mọi thứ đều trống không, giống như trái tim anh ta vậy.
Anh ta quay người trở lại phòng khách, ngồi trêи ghế sô pha, trong đầu vô hình hồi tưởng lại, Tần Nhã đang ngồi ở đây xem TV.
Từng chút cuộc sống ở đây giống như một bộ phim chiếu lại trước mắt anh.
Điện thoại trong túi rung lên, anh ta lấy điện thoại ra, là số của Tần Nhã, bấm vào tin nhắn.
Sau khi đọc tin nhắn của Tần Nhã, đầu Tô Trạm càng cúi thấp hơn.
Rất lâu sau anh ta mới đáp lại bằng từ "Được"