Chú Quan này cũng là người đã dõi theo cô từ nhỏ đến lớn.
Một năm không dài cũng không ngắn, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, tâm trạng cũng nhiều thay đổi, cô có thể thấy thế giới này có rất nhiều mặt tối.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra.
Quan Kình mặc một bộ vest giống như khi còn trẻ, nếu có sự thay đổi, thì chính là dấu vết của thời gian trêи khuôn mặt của anh ta, xem ra Tông Ngôn Hi cũng không ngạc nhiên mấy.
Quay người lại: " Mời vào. "
Tông Ngôn Hi mím môi và thấp giọng hét lên: " Chú Quan. "
Quan Kình nói 1 câu.
Cô từng bước từng bước đi vào.
Cách bài trí của căn phòng giống như nơi cô ở, nhưng sàn nhà thì khác.
" Cái đó... "
“ Muốn biết gì thì cứ hỏi. ” Quan Kình trực tiếp nhìn vào cô, khẽ thở dài: " Cái con bé này, cứ làm cho người khác lo lắng, người xưa nói rất đúng cá không ăn muối cá ươn con cãi cha mẹ trăm đường con hư... "
Tông Ngôn Hi hơi cúi đầu xuống.
Cô biết khi nhìn thấy anh ta, cô nhất định sẽ bị nghe giảng trước.
“ Chú Quan. ” Cô ngẩng đầu cười: " Những chuyện trước đây chúng ta đừng nói nữa, có được không? ”
Quan Kình ngồi xuống nói: " Muốn hiểu rõ không? Vậy thì tôi sẽ giải quyết vấn đề ở đây, con trả lời trước đi... "
“ Chú Quan. ” Tông Ngôn Hi ngắt lời anh ta: " Làm sao có thể để chú giải quyết những rắc rối của con được? Con là người lớn, có thể tự mình giải quyết vấn đề của mình. ”
Quan Kình liếc nhìn thoáng qua cô trong vài giây.
Tông Ngôn Hi rợn tóc gáy khi nhìn thấy điều đó.
" Chú Quan? "
Quan Kình đứng dậy, lấy ổ USB flash từ tủ khóa ra, bước đến và đưa cho cô.
Tông Ngôn Hi đưa tay ra nhận lấy và hỏi: " Đây là cái gì? "
“ Con tự xem đi. ” Quan Kình đẩy laptop đến trước mặt cô.
Với cảm giác bối rối, cô nhấn đĩa U vào giao diện và mở tệp.
Bức ảnh nhanh chóng xuất hiện, Tông Ngôn Hi trợn tròn mắt.
" Đây không phải là … "
Nội dung trong bức tranh là hình ảnh Lăng Vi đã bắt cóc cô ra khỏi biệt thự một năm trước.
“ Tại sao chú lại có cái này? ” Tông Ngôn Hi hỏi.
" Biết con xảy ra chuyện, chúng ta đến có chút muộn, cũng may con được cứu sống, còn bị yêu cầu giả mạo ADN của người quá cố để làm cái chết giả, nhưng cơ sở và mối liên hệ của người mà con giao phó là ai? Sao có thể làm một điều như vậy? "
Sau đó, cô cũng biết Cố Hiềm không thể che đậy chuyện này mà không chút lưu tình, ngay cả Giang Mạt Hàn cũng có thể lừa được.
Cũng là sau khi việc xảy ra mới được nhận thấy.
" Mà này, chú Quan, chuyện gì xảy ra với một nam một nữ bị chết cháy vậy? "
“ 2 người chịu trách nhiệm bắt cóc con được biết là 1 nam 1 nữ, nhưng 1 trong 2 người nên được dùng để che giấu thân phận của con. ” Khi Quan Kình nói điều này, anh ta cũng nhớ đến vẻ mặt kinh hãi của Tông Ngôn Hi lúc đó, anh ta đi theo Tông Ngôn Hi hầu như gần hết cuộc đời, có cái dạng gì mà chưa từng thấy qua?
Đó là lần duy nhất, tuyệt vọng đến mức không màng tất cả mà muốn giết người.
Về phần chết trong biển lửa, đương nhiên là muốn bọn họ thử mùi vị bị thiêu.
“ Người phụ nữ này không động đến cô ta, là bởi vì con. ” Quan Kình uống một ngụm nước.
Sau vụ tai nạn của Tông Ngôn Hi, họ đã làm rất nhiều điều để che đậy sự thật cô chưa chết, tìm ra bằng chứng về vụ giết người của cô, liên lạc với cô đến bệnh viện, bao gồm cả việc đột nhập vào Nhuận Mỹ.
Thân phận của Giang Mạt Hàn, bọn họ sáng sớm đã biết, rất nhiều lần muốn nói cho cô biết, nhưng mỗi một cuộc trò chuyện đều rất khó chịu, cô cái gì cũng không nghe, cũng không thèm nói chuyện.
Sau đó, thấy cô thực sự thích Giang Mạt Hàn, thích đến mức có thể không màng tất cả mà tuyệt vọng.
Nói với cô rằng ý định ban đầu của cô cũng đã thay đổi.
Tông Ngôn Hi cũng đã làm rất nhiều việc cho việc này, chẳng hạn như để tập đoàn Vạn Việt lại cho cô, nhưng lúc đó phần lớn công việc kinh doanh chính đã được sáp nhập vào một chi nhánh nước ngoài của Nhuận Mỹ.
Sau này tập đoàn Vạn Việt chỉ là một cái vỏ rỗng khổng lồ, không có hoạt động kinh doanh cốt lõi.
Tông Ngôn Hi có thể vào Nhuận Mỹ và hợp tác với tập đoàn Vạn Việt, đều là vì bọn họ đã sắp xếp cho Tông Ngôn Hi.
Chỉ là cô không biết Nhuận Mỹ là do anh phụ trách.
Cô thậm chí không biết rằng đây là tài sản của gia tộc.
Quan Kình nói với những lời chân thành và nghiêm túc: " Thực ra như vậy cũng tốt, con không trải qua điều gì đó, làm sao có thể cảm nhận được trái tim của con người rất nham hiểm? Khi bố mẹ con còn trẻ, họ đã trải qua nhiều điều hơn. Tôi hy vọng con sẽ trưởng thành trong sự việc lần này ".
" Tại sao lại che đậy việc con vẫn còn sống? "
“ Con sẽ an toàn hơn nếu như đã chết, có phải không? ” Quan Kình hỏi ngược lại.
Đây cũng là quyết định của Tông Ngôn Hi khi biết cô có ý định che đậy sự thật về cuộc đời mình, nên đã giúp cô che đậy sự thật này.
Khiến mọi người nghĩ rằng cô thật sự đã chết.
Sau khi cô xuất hiện lại ở thành phố này, sẽ không có ai làm hại cô, cô cũng sẽ được an toàn.
Thật dễ dàng để làm những gì mà cô muốn.
" Tông tổng, tôi nghĩ Giang Mạt Hàn sẽ yêu con, cho dù trong lòng vẫn còn oán hận, nhiều nhất sẽ đoạt lấy công ty từ tay con. Điều mà tôi không ngờ là bên cạnh hắn ta lại có một người phụ nữ xấu số như vậy. Vì chuyện này, bố mẹ con đã đấu tranh suốt một năm trời, chỉ vì đã hứa sẽ gả con cho hắn ta. "
Tông Ngôn Hi mím môi và không nói gì.
“ Này, con có nhớ sự việc ở bữa tiệc từ thiện không? ” Quan Kình nhìn cô và nói với cô mọi chuyện: " Chúng tôi đã tìm thấy chiếc nhẫn ngay tại chỗ. ”
“ Chú là người ra giá sao? ” Tông Ngôn Hi lần này nhanh chóng phản ứng.
" Ừm, tôi chỉ muốn biết liệu người đàn ông mù quáng vì hận thù này có còn chút nhân tính hay không, có vẻ như nhân tính của anh ta vẫn chưa bị xóa sổ, tuy nhiên, tôi cũng đã giết anh ta một cách dã man và tặng cho những người cần tiền. ” Quan Kình dựa vào ghế sô pha.
Tang Du là người đã sáng lập Quỹ ước mơ.
Nhờ kinh nghiệm sống của bản thân, cô đã tạo ra Quỹ Hiện thực hóa ước mơ này, với sự giúp đỡ của Thẩm Bồi Xuyên, và khoản đầu tư vốn ban đầu của Tông Ngôn Hi đã phát triển rất tốt.
Cũng nổi tiếng và đã giúp đỡ nhiều người.
Ngôi trường tiểu học nơi Tang Du từng ở hiện nay là một trường giáo ɖu͙ƈ có năng lực lẫn chính trị, có đội ngũ giáo viên giỏi chuyên giúp đỡ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường.
Ngoài việc sinh hai đứa con cho Thẩm Bồi Xuyên, thành công nhất của Tang Du là việc tạo ra Quỹ ước mơ, hiện thực hóa mong muốn của cô.
Tông Ngôn Hi cũng hiểu rằng sự trả thù mà cô nghĩ thực ra là một con đường trải nhựa, miễn là cô đi theo nó là được.
Trong lòng cô đột nhiên có chút buồn chán, từ nhỏ đã được ôm trong tay, chưa từng lo lắng muốn thế nào, sau khi xảy ra chuyện này, lần đầu tiên cô muốn dựa vào chính mình.
Kết quả là, cô còn cho rằng bản thân dựa vào chính mình, thì ra cũng là được người khác được bảo vệ.
Cô rất hiếu thắng, sau khi chuyện này xảy ra, cô đã giả vờ như không có chuyện gì.
Quan Kình không ngờ rằng cô sẽ đến tìm mình sớm như vậy.
Đó không phải là Cố Hiềm, Tông Ngôn Hi thực sự sẽ không đến sớm như vậy để tìm anh ta.
Nhưng cô rất may mắn vì cô đã đến và biết mọi thứ.
Chờ đã, cô đã quên mất mục đích của mình.
Nghĩ đến cảnh Cố Hiềm say khướt trong phòng, Tông Ngôn Hi không biết phải làm gì.
Quan Kình bây giờ đã là một thành viên trong gia đình, còn có những đứa trẻ.
“ Chú Quan, khi nào chú về? ” Tông Ngôn Hi hỏi.
“ Chuyện ở đây vẫn chưa được giải quyết. ” Quan Kình nhìn cô: " Con quan tâm đến chú sao? ”
" Con chỉ sợ việc chú bỏ nhà đi lâu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. "
Quan Kình: "... "
“ Con quan tâm chú nhiều như vậy sao? ” Có được sủng ái mà lo sợ, quan tâm đến quan hệ của anh với vợ sao?
Tông Ngôn Hi cười nhạt 1 tiếng, tại sao cô lại mở miệng hỏi chứ?