Tông Triển Bạch nghe thấy giọng nói của Lâm Tử Lạp có chút bất thường liền hỏi: “Em sao thế? Không khỏe ở đâu à?”
“Không có. Anh nhớ về sớm một chút, có muộn thế nào em cũng sẽ đợi anh.”
Nói xong Lâm Tử Lạp liền cúp điện thoại. Tông Triển Bạch mở điện thoại ra xem, ấn đường hơi nhăn lại khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Tông Triển Bạch đặt điện thoại xuống bàn.
Quan Kình ôm lấy chồng tài liệu trên bàn: “Chắc chắn là kiếp trước tôi đã nợ anh.”
Tông Triển Bạch đáp lại: “Tăng lương cho cậu.”
Lại tăng lương à, thế thì anh ta còn có thể nói được gì nữa đây? Đi làm việc thôi.
Anh ta ôm chồng tài liệu sau đó rời đi.
Tại biệt thự, sau khi Lâm Tử Lạp điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân mình thì cô mới bước ra ngoài. Mặc dù trong lòng đang có chuyện lo lắng thế nhưng khi nhìn thấy Văn Hiểu Tịch thì cô vẫn cố nở một nụ cười, nói: “Sao mọi người lại cùng nhau tới vậy?”
Tần Nhã nói: “Trùng hợp gặp trước cửa đấy.”
“Tôi trở về thăm Thi Hàm, có thời gian rảnh nên cùng cô ấy tới thăm cô. Em bé đâu rồi? Tôi muốn bế nó quá.” Văn Hiểu Tịch cười cười, làn da trắng trước đây của anh ấy bây giờ đã hơi rám vàng, chàng trai non nớt trước kia giờ đã trở thành một người đàn ông rắn rỏi rồi.
Lâm Tử Lạp nói: “Em bé không có nhà.”
Trình Dục Ôn lần này trở về cùng với Tần Nhã chính là để thăm em bé. Bây giờ thời tiết đã mát mẻ hơn nên ông ấy cùng với Trang Kha Nguyệt đưa em bé ra ngoài đi dạo rồi.
“Ừm.” Trong lòng Văn Hiểu Tịch cảm thấy có chút mất mát.
Lâm Tử Lạp ngồi xuống, hỏi: “Cậu trở về thăm Thi Hàm, thế cô ấy không ở trong quân đội nữa sao?”
“Cô ấy đã không còn ở trong quân đội từ lau rồi.” Văn Hiểu Tịch lắc lắc đầu: “Cô ấy mang thai rồi.”
“Thế sao?” Lâm Tử Lạp cười nói: “Vậy chúc mừng cậu nhé, sắp lên làm bố rồi.”
Ánh mắt của Tần Nhã hướng về phía bụng dưới của Trần Thi Hàm, tận sâu trong đôi mắt màu đen của cô ấy hơi thoáng qua vẻ mất mát.
Cùng là phụ nữ, người ta có thể sinh con, còn cô ấy thì không.
Cô ấy ngồi bất động, vẻ mặt tối lại, đôi mắt hơi cụp xuống.
Lần đầu tiên làm bố, Văn Hiểu Tịch vừa hy vọng lại vừa lo lắng, lúc này anh ấy còn thấy hơi ngượng ngùng nữa.
“À, bọn em mua quà cho em bé này.” Trần Thi Hàm giơ đống đồ đã mua ra, Lâm Tử Lạp chìa tay nhận lấy, nói: “Cảm ơn nhé, đến chơi là được rồi, lần sau đừng có mua đồ nữa. Trong nhà cũng có thiếu cái gì đâu, thằng bé lại nhanh lớn nữa, như thế lãng phí lắm.”
Trần Thi Hàm cười cười, nói: “Nhưng mà cũng không thể tay không đến chơi được.”
“Không cần khách sáo thế đâu.” Lâm Tử Lạp nói.
“Vậy sau này em có thể tới chơi với chị không? Chị đã sinh em bé nên có nhiều kinh nghiệm.” Trần Thi Hàm ít nhiều cũng lo lắng Lâm Tử Lạp vẫn còn khó chịu với chuyện trước kia.
Thực ra trong lòng cô ấy cũng vẫn còn hơi khó chịu, thế nhưng cô ấy cũng hiểu rất rõ là mình bị ma xui quỷ khiến nên mới làm ra những chuyện sai trái như vậy.
Sau khi ở bên cạnh Văn Hiểu Tịch thì cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Cô ấy rất quý trọng cuộc sống yên bình như bây giờ.
“Đương nhiên là được rồi.” Lâm Tử Lạp cười, nói.
“À đúng rồi, Hiểu Tịch lên làm đội trưởng rồi đấy.” Trần Thi Hàm nói.
“Thật sao?” Lâm Tử Lạp nhìn về phía Văn Hiểu Tịch: “Có phải cậu là đội trưởng trẻ tuổi nhất không? Tôi cũng mừng cho cậu lắm đấy.”
“Đây không phải là mục tiêu của tôi, tôi nhất định phải vực nhà họ Văn dậy.” Văn Hiểu Tịch trịnh trọng nói.
Lâm Tử Lạp nói: “Cậu cũng được đấy.”
Trần Thi Hàm nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Văn Hiểu Tịch, trước kia cô ấy không cảm nhận được thế nhưng bây giờ trong mắt cô ấy, người đàn ông này đáng để cô phó thác cả đời. Sự nỗ lực của anh ấy, sự khoan dung của anh ấy đều vô cùng quyến rũ.
Cô ấy tin rằng, nhất định anh ấy có thể làm cho nhà họ Văn tỏa sáng thêm một lần nữa!
Ánh mắt của Trần Thi Hàm không chút che giấu, Lâm Tử Lạp hơi cong cong khóe miệng, cô cũng mừng cho Trần Thi Hàm và Văn Hiểu Tịch.