Quang Kình cười làm lành: “Tôi chỉ tò mò thôi mà. Cô Tần đã đi theo ngài rất lâu, tôi cảm thấy Cô Tần sẽ hợp hơn.”
“Quang Kình.” Giọng điệu Tông Triển Bạch chậm lại, một sự áp bức không biết từ đâu lấn át mọi thứ, Quang Kình rùng mình một cái, vừa định giải thích, liền đối mặt với một đôi mắt cười như không cười: “Cảm thấy hứng thú với việc riêng của tôi như vậy, có muốn ngồi xuống, rồi chúng ta từ từ thảo luận không?”
Lưng Quang Kình toát mồ hôi lạnh, chỉ đành cười làm lành: “Không dám.”
Lúc này thang máy dừng lại, Quang Kình vội vàng lùi về sau một bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với anh.
Tồn Triển Bạch hờ hững liếc anh ta một cái, bước chân ra khỏi thang máy.
Giống như biết được lúc này Tông Triển Bạch sẽ về, Tần Lộ Khiết đang cầm tài liệu đứng chờ trước cửa, thấy Tông Triển Bạch đi xuống, cô ta lập tức đi tới: “Phần tài liệu này cần anh kí tên.”
Đối với chuyện ngày hôm qua, cô ta không nhắc một chữ.
Cố tình gây sự sẽ chỉ làm anh chán ghét.
Ngoan ngoãn hiểu chuyện, mới giống như đâm một thanh kiếm mỏng vào trái tim người đàn ông.
Tông Triển Bạch nhận lấy tài liệu, gảy vài nét bút kên chỗ cần ký tên, lúc đưa xấp tài liệu cho cô ta, anh nói: “Buổi tối, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Là đền bù thiệt hại sao?
Tần Lộ Khiết cười: “Được.”
“Em chọn chỗ đi, chọn chỗ em thích.” Đối với người phụ nữ này, anh có trách nhiệm.
Tần Lộ Khiết đi theo sau anh, vừa đi vừa báo cáo lịch trình tiếp theo.
Đến cửa phòng làm việc, Tần Lộ Khiết khép bảng lịch trình lại, hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
“Cho anh ly cà phê.” Nói xong anh bước vào văn phòng.
Tần Lộ Khiết đi đến phòng uống nước để pha cà phê, nhìn thấy quản lý mới nhậm chức của bộ phận nhân sự đang dẫn Lâm Tử Lạp đi về phía này, sắc mặt cô ta căng thẳng, sao Lâm Tử Lạp lại ở đây?
Cô bỏ bình cà phê trong tay ra, đi tới chặn đường quản lý, nhìn Lâm Tử Lạp: “Cô đến đây làm gì?”
Trong ánh mắt của cô ta không phải là đề phòng, mà là khiếp sợ, giống như không ngờ Lâm Tử Lạp sẽ xuất hiện ở công ty.
Lâm Tử Lạp cười cười: “Tôi là phiên dịch viên.”
Tay Tần Lộ Khiết chợt siết lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô, ngày hôm đó sau khi cô ta rời đi, Lâm Tử Lạp đã quyến rũ Tông Triển Bạch?
Nếu không thì sao cô có thể vào được công ty?
Lâm Tử Lạp đi đến gần, thì thầm với cô ta: “Chồng tôi ấy mà, mỗi giây mỗi phút đều muốn nhìn thấy tôi, nên muốn tôi đến làm, như vậy anh ấy mới có thể thường xuyên nhìn thấy tôi.”
“Cô bớt tự dát vàng lên mặt mình đi!” Tần Lộ Khiết tức giận nhìn chằm chằm cô: “Cô nghĩ cô là cái thá gì? A... sẽ thích cô sao? Cô cũng không biết tự soi gương lại!”
Tuy cực kỳ tức giận, nhưng lý trí còn sót lại nói cho cô ta biết, không thể lỡ miệng nói ra quan hệ giữa Tông Triển Bạch với cô ta.
Bây giờ trên dưới công ty đều biết cô mới là người phụ nữ mà Tông Triển Bạch sẽ lấy.
Thấy Tần Lộ Khiết kích động, Lâm Tử Lạp cười lạnh.
Từ việc cô kích thích Trang Kha Nguyệt bị bệnh tâm thần, các cô đã nhất định không thể chung sống hòa bình với nhau!
Rất nhanh Tần Lộ Khiết đã lấy lại lý trí, đây là địa bàn của cô ta, muốn chơi chết cô, không phải rất dễ dàng sao?
Ánh mắt Tần Lộ Khiết lơ đãng liếc qua bụng cô, đứa bé này cô không thể sinh ra.
“Thư ký Tần quen cô Lâm ư?” Quản lý bộ phận nhân sự đã nhìn ra hai người dường như có ân oán với nhau, nhưng không tùy tiện nói gì, mà chỉ giả vờ như không biết gì cả.
Làm việc ở tập đoàn lớn như thế này, mỗi người đều khôn khéo, không ai là kẻ ngu.
Tần Lộ Khiết nở nụ cười quen thuộc, hời hợt nói: “Đã gặp qua, nếu mới tới phiên dịch, cứ giao người cho tôi, để tôi sắp xếp.”
“Đương nhiên là được.” Quản lý cười.
Quản lý đi rồi, Tần Lộ Khiết cố ý đẩy Lâm Tử Lạp ra, đi đến phòng uống nước pha cà phê.
Lâm Tử Lạp cau mày, người phụ nữ này sao lại trẻ con như vậy?
Sao cô ta có thể làm như vậy chứ?
“Cô Tần, nếu cô bận, tôi phải đến văn phòng của chồng tôi, để anh ấy...”
“Câm miệng!” Tần Lộ Khiết đã điều chỉnh tâm trạng thật tốt, lại bị một tiếng “chồng” của cô chọc giận.
Người phụ nữ này sao không đi chết đi!
Lâm Tử Lạp cười: “Nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, cô Tần, là cô trêu chọc tôi trước!”
Cô, cô biết rồi?
Biết được bao nhiêu rồi?
Không, không, cô không thể nào biết được, người đàn bà duy nhất biết chuyện đã chết, sao cô có thể biết được?
Cô ta nhịn xuống sự bất an trong lòng, bình tĩnh nói: “Tôi không biết cô Lâm đang nói gì.”
“Cư xá Minh Uyển, cô Tần có từng đến chưa?” Lâm Tử Lạp nhìn thẳng mặt cô ta mà hỏi.
Tần Lộ Khiết hơi sửng sốt, thì ra cô đang nói đến chuyện này.
Không ngờ nhanh như vậy cô đã biết.
Không phải chuyện kia là được.
Dù như vậy, cô cũng sẽ không thừa nhận, nghĩ xong nên giả vờ không hiểu: “Cư xá Minh Uyển, chỗ ở của cô Lâm ư?
Lâm Tử Lạp cười nhạt, không dây dưa với cô ta nữa, trong lòng mọi người đều hiểu: “Tôi ngồi ở đâu?”
Tần Lộ Khiết chỉ vào một chỗ rất xa ở trong góc: “Chỗ đó.”
Lâm Tử Lạp cố ý chọc giận cô ta: “Cho dù có xếp tôi vào trong góc, thì chúng tôi vẫn cùng ở dưới một mái nhà thôi.”
Nói xong đi về chỗ đó.
Vạn Việt khai thác những hạng mục mới ở nước A, tài liệu lưu hành trong nước có không ít, lúc không tìm được phiên dịch viên, đều dồn lại một đống.
Tần Lộ Khiết đưa tất cả cho cô, không cho cô có thời gian thở, yêu cầu cô phải làm xong hết trong vòng hai ngày.
Đến lúc tan ca, Lâm Tử Lạp còn bị kẹt trong một đống tài liệu.
Tông Triển Bạch bước ra khỏi văn phòng, Tần Lộ Khiết đã thay bộ quần áo công sở trên người ra, mặc một bộ váy trắng dài, tóc nâu, trang điểm tinh tế, xinh đẹp mà đoan trang.
Cô ta bước tới, khoác cánh tay Tông Triển Bạch: “Em chọn rồi, ăn ở “Phạm Không” đi, em nhớ ở đó có món anh thích.”
Tông Triển Bạch hững hờ “ừ”một tiếng, không hề hào hứng.
Ánh mắt lơ đãng liếc về phía Lâm Tử Lạp ngồi trong góc, đuôi mày khẽ nhướng.
Tần Lộ Khiết vội giải thích: “Chỉ có chỗ đó là còn trống, nên em mới sắp xếp cho cô ấy ngồi đó.” Nói xong, cô ta lại bổ sung: “Em có tư tâm.”
Cho dù cô ta không nói, Tông Triển Bạch cũng sẽ nhìn ra ý đồ của cô ta.
Không bằng cứ thừa nhận.
Bản thân mình không thích cô.
Cô ta cúi đầu: “Có phải em rất hẹp hòi hay không?”
Cô ta đã thẳng thắn như vậy, anh còn có thể nói gì được nữa?
“Đi thôi.” Anh bình tĩnh ung dung, không chút gợn sóng.
Đừng nói Quang Kình nhìn không ra, chính bản thân anh cũng nhìn không ra cảm giác của mình đối với Lâm Tử Lạp, chán ghét cô, thông cảm với cô, còn muốn tìm hiểu về cô, cô khóc, cô cười, trong đó rốt cuộc còn có bí mật gì mà anh không biết hay không?
Chính là một người phụ nữ đầy mâu thuẫn như vậy, đã khơi dậy sự hứng thú trong anh.
Tông Triển Bạch không tức giận, cũng không nói thay cô, trong lòng Tần Lộ Khiết dễ chịu hơn một chút, chắc hẳn trong lòng Tông Triển Bạch, Lâm Tử Lạp cũng không có chút địa vị nào.
Có khi chẳng qua là nể mặt người mẹ đã qua đời của anh mà thôi.
Dù sao cuộc hôn nhân này cũng là mẹ quyết định thay anh.
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Lộ Khiết dễ chịu hơn một chút.
Lâm Tử Lạp thấy Tần Lộ Khiết kéo Tông Triển Bạch rời đi, chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Tử Lạp mới ngẩng đầu, bọn họ đúng là thân mật.
Cô không hiểu Tông Triển Bạch thích Tần Lộ Khiết ở chỗ nào, nhìn đơn giản, thật ra lại rất thâm sâu.
Chỉ là những chuyện này có liên quan gì tới cô đâu?
Cô cúi đầu cười khổ.
Gần đến 12 giờ, Lâm Tử Lạp mới tan ca ra về.
Vào lúc này, cả tòa lầu gần như không có một bóng người, ngay cả xe trên đường cũng vắng hơn ban ngày rất nhiều, không có sự náo nhiệt của ban ngày, lại lộ vẻ yên tĩnh hơn.
Cô đứng ở ven đường chờ xe, không lâu sau một chiếc xe taxi chạy đến gần.
Cô vẫy tay.
Xe dừng lại bên cạnh cô, cô kéo cửa ra, ngồi vào ghế sau, nói với tài xế: “Số 138 đường Đồng Phúc.”
Tài xế khởi động xe.
Lâm Tử Lạp nhìn cảnh vật lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ, đôi mắt khép hờ suy nghĩ, hơi mệt mỏi, cô lắc đầu, khiến mình tỉnh táo hơn.
Một lát sau, cô phát hiện hướng xe chạy không đúng: “Bác tài, tôi đến số 138 đường Đồng Phúc.”
Tài xế quay đầu lại liếc nhìn cô, cười nói: “Tôi chạy taxi quanh năm, biết có đường tắt.”
Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu, dù sao cô quả thật không quen thuộc với chỗ đó.
Khoảng mười phút trôi qua, xe vẫn chưa chạy đến nơi, dựa theo tuyến đường bình thường đáng lẽ đã đến rồi, tài xế còn chạy đường tắt, Lâm Tử Lạp nhận thấy có gì đó không đúng...