“Em thở dài cái gì đấy?” Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn cô, trời vừa mới sáng lên một chút mà sáng sớm đã thở dài là không tốt đâu.
“Em đang nghĩ, trong lòng Tần Nhã đang có tâm sự gì mà cô ấy lại không nói cho em biết, em cảm thấy cô ấy cũng không phải hoàn toàn đối xử lạnh lùng với Tô Trạm, ôi… anh đang làm cái gì vậy?” Cô vẫn còn đang nói chuyện vậy mà Tông Triển Bạch lại có thể cắn cô như vậy.
“Em có thể đừng suy nghĩ đến chuyện của người khác được không?” Tông Triển Bạch cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, anh đưa tay xoa xoa bụng của cô: “Hãy vì con gái của chúng ta, em đừng có mà lo lắng mấy chuyện vặt vãnh ấy nữa.”
Lâm Tử Lạp vén áo lên rồi nhìn eo của bản thân mình, cũng may là không có lưu lại dấu của chun quần, Tông Triển Bạch nhéo hai má cô: “Anh có thước đo đấy.”
“Em còn nghĩ rằng anh… thôi bỏ đi, đứng lên nào.” Cô hất cái chăn rơi xuống giường, Tông Triển Bạch vẫn ngồi không nhúc nhích: “Vừa nãy em muốn nói cái gì hả? Có phải là muốn mắng anh không?”
Cô xỏ dép lê vào rồi đi đến trước tủ quần áo tìm lấy một bộ quần áo mặc cho hôm nay, cô không quay đầu lại mà chỉ nói một cậu: “Ừm, em muốn nói là anh thật sự rất ngây thơ đó.”
Tông Triển Bạch nhìn hình bóng của cô, anh đưa tay nâng cằm của cô lên rồi ngắm nhìn khuôn mặt người vợ xinh đẹp của mình. Cho dù cô đang mang thai nhưng thân thể cô vẫn rất nhỏ nhắn, cô mặc một bộ váy ngủ để lộ ra cánh tay trắng mịn thuôn dài, mái tóc dài đen tuyền được thả sau lưng, tuy rằng mái tóc không quá thưa nhưng trông có vẻ cũng không bị rối.
Anh nói cho Lâm Tử Lạp biết về chuyện Tông Khải Phong sẽ từ Bạch Thành trở về đây trong vài ngày nữa, bởi vì ông ấy phải tổ chức hôn lễ nên tất nhiên phải quay về chứ, hơn nữa ông ấy cũng rất nhớ con trai mình.
Lâm Tử Lạp hỏi Tông Triển Bạch rằng Trình Dục Ôn có tới đây hay không.
Tông Triển Bạch nói rằng ông ta sẽ tới.
“Như vậy cũng tốt, sau này em sẽ bảo ông ấy ở lại nơi này, năm nay tuổi của ông ấy đã cao mà bên cạnh lại không có người thân nào, vậy thì sau này chúng ta sẽ chăm sóc ông ấy.” Lâm Tử Lạp lấy ra bộ quần áo cô muốn mặc trong ngày hôm nay, quay đầu lại nhìn anh: “Thật sự phải làm sao?”
Tông Triển Bạch gật đầu: “Anh đã chọn được địa chỉ rồi, em không cần làm cái gì hết, tất cả sẽ do anh sắp xếp.”
Lâm Tử Lạp chỉ có thể gật đầu: “Đến lúc đó thì em phải gọi cho chú hai tới đây rồi.”
Tông Triển Bạch xuống giường, đi qua ôm lấy cô, nói: “Em muốn mời ai thì chúng ta sẽ mời người đó.”
Lâm Tử Lạp đẩy anh ra: “Em đi rửa mặt đây.”
Tông Triển Bạch hôn lên má cô một cái rồi nói: “Ừ, em đi đi.”
Khi cô rửa mặt xong, thay một bộ quần áo khác, bởi vì trong nhà có người ngoài nên cô không thể mặc đồ ngủ đi xuống được, cô mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ rồi mới đi ra, trên đường đi ngang qua phòng cất quần áo cô thấy Tông Triển Bạch đang sửa lại cổ tay của áo sơ mi, cô đi tới nhìn màu sắc của chiếc quần tây anh đang mặc trên người sau đó lấy ra một chiếc cà vạt phù hợp với bộ vest ấy, nói: “Để em giúp anh.”
Cô nhón chân lên một chút rồi đưa tay luồn cà vạt vào cổ áo sơ mi của anh, sau đó lại bẻ cổ áo xuống, thắt nút chiếc cà vạt rồi kéo lên, Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn biểu cảm nghiêm túc trên mặt cô, nói: “Con gái em oán trách anh vì anh không đi cùng nó.”
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên, hỏi: “Từ lúc nào vậy?”
“Ngày hôm qua.” Anh đưa tay xoa bụng Lâm Tử Lạp: “Anh hi vọng con bé sẽ sinh ra sớm một chút để đến khi hôn lễ được tổ chức thì anh có thể đưa em đi hưởng tuần trăng mật.”
Lâm Tử Lạp cũng cúi đầu nhìn vào cái bụng lớn của chính mình, nói: “Tuần trăng mật thì quên đi, anh có nhiều thời gian thì hãy chơi với hai đứa con của chúng ta kia kìa.”
Con cái cũng đã có hai đứa rồi, bây giờ còn mang thai thêm một em nữa thì mong muốn được tổ chức hôn lễ của cô đã trở nên vô vị, dù sao thì cô đã từng trải qua cuộc sống hôn nhân một lần rồi.
“Rõ ràng em vẫn còn rất trẻ, nhưng em lại cảm thấy bản thân mình giống như đã ở tuổi trung niên.” Nụ cười của cô tựa như đang tự chế giễu bản thân mình vậy.
Tông Triển Bạch không hề thích sự đánh giá này của cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên, nói: “Vừa nãy em nói lời nhảm nhí gì vậy?”
Lâm Tử Lạp đẩy tay anh ra, xoay người cầm lấy chiếc áo vest đưa cho anh: “Anh mặc vào đi.”
Anh luồn cánh tay vào trong tay áo, lại nghĩ đến những lời nói hươu nói vượn mà cô vừa nói: “Mỗi ngày ở nhà thì con gái em làm những gì?”
“Trường học vẫn chưa khai giảng, sau khi trở lại trường học thì cũng không lên lớp được, cũng rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ việc dẫn Đại Bạch đi dạo khắp nơi thì hầu như con bé đều ở nhà xem TV.” Lâm Tử Lạp chỉnh sửa lại cổ áo của bộ vest cho anh, ngẩng đầu lên hỏi: “Con bé lại nói gì với anh sao?”
“Sau này em bảo con bé xem TV ít thôi, những thứ đó không bổ ích gì đâu, anh thấy con bé rất thích hội họa đấy, nếu không thì em cho con bé đi học ở lớp học vẽ tài năng đi.” Mỗi khi nhớ đến những lời mà con gái anh nói thì trong đầu anh đều tràn ngập sự yêu thương, che chở.
Lâm Tử Lạp nói: “Em sẽ xử lý vấn đề này, anh đi xuống trước đi.”
Tông Triển Bạch ừm một tiếng.
Tất cả mọi người ở lầu dưới cũng đã dậy hết rồi, ngay cả con sâu lười biếng Lâm Huệ Tinh cũng đã bị vú Vu lôi từ trên giường xuống đây.