Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng này ở ngay bên cạnh căn phòng mà Cố Huệ Nguyên có ý định hãm hại Tông Cảnh Hạo.

Khi Thẩm Bồi Xuyên vừa đi ra để xem tình hình, vẫn còn chưa khóa cửa lại thì Cố Huệ Nguyên đã lập tức đẩy cửa.

Cô ta trông rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ.

Trong thâm tâm cô ta biết rất rõ là Tô Trạm đã bán đứng mình, tiết lộ toàn bộ kế hoạch của mình cho Tông Cảnh Hạo.

Cô ta biết. có thể có cả một biệt đội đang chờ cô ta ở đây.

Quan Kình tắt điện thoại, anh đang định gọi cho Cố Huệ Nguyên và nói với cô ta rằng mình đã mang Tông Cảnh Hạo đang say khướt đến, hỏi khi nào thì cô ta đưa phụ nữ tới.

Tuy nhiên, cô ta đã xuất hiện ở cửa.

Anh ngạc nhiên nhìn cô ta: "Sao cô có thể..."

Cố Huệ Nguyên mỉm cười: "Quan Kình, chuyện đã đến nước này, anh vẫn định che giấu việc mình phản bội ông chủ sao?"

Thẩm Bồi Xuyên quay lại nhìn Quan Kình, như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cố Huệ Nguyên phớt lờ khuôn mặt tái nhợt của Quan Kình, nói với Tông Cảnh Hạo: "Anh có bao giờ nghi ngờ, những gì Quan Kình nói với anh đều là nói dối không? Thành thật mà nói, anh ta đã hợp tác với tôi để gạt anh. Đến bây giờ hẳn là anh đã thấy rất rõ ràng, chúng tôi là một nhóm, ah ta phụ trách việc ngăn chặn anh, còn tôi đến bệnh viện gặp vợ của anh..."

“Cô làm gì?” Ánh mắt Tông Cảnh Hạo âm trầm.

“Theo kế hoạch, Quan Kình sẽ giữ anh lại, còn tôi thì tất nhiên là làm những chuyện bất lợi cho anh... Nhưng mà tôi đã hối hận rồi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Tôi quyết định không báo thù nữa."

Cô ta bình tĩnh liếc Quan Kình một cái, mỉm cười quay người lại, xua tay với bọn họ vẫn còn đứng đằng sau lưng: "Tổng giám đốc Hạo à, bị người mà anh tin tưởng nhất lừa dối… cảm giác thế nào?"

Tông Cảnh Hạo không hoàn toàn tin vào lời cô ta nói.

Quan Kình cũng không vội vàng giải thích, lúc này đây, anh đã hiểu ra tất cả.

Anh ta nói cho Tông Cảnh Hạo biết kế hoạch của cô ta, cô ta đã biết tất cả mọi chuyện, nên hôm nay mới có đầy đủ mọi người, cô ta biết chuyện nên không mang theo người phụ nữ mà mình muốn dùng để hãm hại Tông Cảnh Hạo. Cô ta thuận nước đẩy thuyền, nói mọi chuyện đều là âm mưu của bọn họ nhằm gây châm ngòi vào sự tin tưởng giữa anh ta và Tông Cảnh Hạo.

Anh nghĩ thầm, có phải cô ta đã nghe thấy khi mình gọi cho Tông Cảnh Hạo không?

“Quan Kình, sự hợp tác của chúng ta đã kết thúc, tạm biệt.” Cô ta mỉm cười, lắc lắc tay, sau đó rời đi một cách tiêu sái.

“Cậu và cô ta đã hợp tác để lừa dối chúng tôi thật đấy à?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.

Quan Kình liếc mắt nhìn Tông Cảnh Hạo rồi nói: "Tôi chưa bao giờ đồng ý với cô ta."



Tông Cảnh Hạo không truy cứu anh ta, nhưng ánh mắt rất sắc lạnh: "Cậu bị một người phụ nữ lừa, đáng mặt lắm đấy.”

Rõ ràng là Cố Huệ Nguyên đã biết được chuyện Quan Kình mật báo cho anh, anh cho rằng Quan Kình nghĩ mình nắm chắc phần thắng nên mới cố ý tin tưởng Cố Huệ Nguyên mà thực hiện kế hoạch này.

Ai ngờ lại bị người ta đùa bỡn.

Bị một người phụ nữ lừa một lần thì còn chóng quên, bị lừa đến lần thứ hai thì đúng là đồ đần, Tông Cảnh Hạo thật sự phải nghi ngờ chỉ số IQ của Quan Kình.

“Xin lỗi sếp…”

Quan Kình cũng không ngờ rằng Cố Huệ Nguyên không tin mình, đó là sơ suất của anh ta.

“Mọi người xử lý chỗ này chút đi, tôi đi trước.” Anh vẫn còn lo lắng, phải quay lại bệnh viện gặp Lâm Tân Ngôn.

Anh không tin lời người phụ nữ đó nói.

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Cậu đi đi, chỗ này cứ giao lại cho chúng tôi."

Giờ thì anh cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chính Tô Trạm còn cho rằng đã lừa được Cố Huệ Nguyên, thật ra người ta không tin anh ta, thậm chí còn lợi dụng anh ta để diễn một màn.

Thẩm Bồi Xuyên vỗ vỗ vai anh ta an ủi.

Quan Kình chỉ cảm thấy nhức đầu, anh hai lần rơi vào tay cùng một người phụ nữ, nói ra thì thật con mẹ nó mất mặt.

Điện thoại di động trong túi anh chợt vang lên.

Anh rút ra và nhấn nút trả lời.

Ngay sau đó, giọng nói của Cố Huệ Nguyên vang lên: "Quan Kình..."

“Cố Huệ Nguyên!” Quan Kình nổi điên lên, người phụ nữ này quả thực đúng là… khắc tinh của anh.

Khiến cho anh mắc sai lầm hết lần này đến lần khác.

Khi Cố Huệ Nguyên đến gặp Lâm Tân Ngôn, đã tính toán sẵn sàng, cô ta nghĩ rằng mình sẽ cứ vậy mà rời khỏi đất nước này, cảm thấy rất có lỗi với cha và em trai của mình.

Sau khi nghe Lâm Tân Ngôn nói, cô ta đã mở lòng ra rất nhiều, không còn nghĩ rằng việc mình từ bỏ việc trả thù và rời đi là ích kỷ nữa.

Cô ta đã từ bỏ việc trả thù, nhưng cũng không muốn làm cho Quan Kình cảm thấy tốt hơn.

Trái tim của người đàn ông này, cô không thể sưởi ấm được.



Lòng trung thành của anh ta đã khắc sâu vào trong xương cốt rồi.

Cô ta đứng ở cổng lên máy bay, nhìn bầu trời qua tấm kính trong sảnh, đây là lần cuối cùng cô ta ngắm mây trong thành phố này: “Quan Kình, anh lừa dối tôi, tôi cũng muốn tặng cho anh chút quà, anh có thích không?”

Quan Kình siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Lừa gạt người ta thì cô có được cảm giác thành tựu sao?"

Cố Huệ Nguyên bật cười, “ừ” một tiếng, rất nhanh sau đó, tiếng cười của cô ta ngừng lại: "Quan Kình, anh lừa tôi, tôi cũng lợi dụng anh. Chúng ta hòa nhau, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Cô ta hít sâu một hơi: "Trước khi đi, tôi muốn nói với anh một chuyện, tôi đang mang thai."

"Con mẹ nó cô lại định lừa tôi à, nói đi, cô lại muốn làm gì?”

Cố Huệ Nguyên trầm ngâm một lúc, cười nói: "Tôi chỉ muốn chọc tức anh thôi."

"Cố Huệ Nguyên!"

Quan Kình cáu kỉnh.

Nghe thấy giọng nói tức giận của anh, cô ta mỉm cười: "Quan Kình, tạm biệt."

Nói xong cô ta cúp máy, đồng thời cũng tắt máy luôn, không chút do dự mà kéo vali bước vào cửa, lên máy bay.

Tạm biệt Quan Kình, tạm biệt tất cả mọi thứ.

Cũng nên kết thúc rồi, như Quan Kình đã nói, cô ta nên sống cuộc sống của riêng mình thôi.

Vì vậy, cô ta đã buông bỏ mọi thứ, bao gồm cả Quan Kình.

Quan Kình gọi lại ngay lập tức, nhưng những gì nghe được là: "Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã bị tắt, vui lòng gọi lại sau. Sorry..."

Quan Kình cúp máy, người phụ nữ này tắt máy sao?

Không muốn cũng phải đi tìm cô ta.

“Anh xem thử nhé, tôi đi trước.” Nói xong, Quan Kình lập tức chạy ra ngoài.

Thẩm Bồi Xuyên đứng đờ người tại chỗ mất hai giây, vậy đó, cuối cùng anh là người thu dọn tất cả.

Bệnh viện.

Khi Tông Cảnh Hạo trở lại bệnh viện, nhìn thấy trong phòng có một bó hoa trêи bàn, anh cau mày hỏi: "Hoa này ở đâu ra vậy ạ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK