Tang Du không để ý tới cô ta, vẫn tìm cách gỡ tay cô ta ra. Tống Nhã Hinh lại như bị nói trúng tim đen, lửa giận dâng lên đến cực hạn, hơn nữa Tang Du vẫn giãy dụa muốn thoát khỏi mình, cô ta lập tức giơ tay lên: “Thứ đê tiện vô liêm sỉ!”
Nói rồi, bàn tay của cô ta sắp đánh trúng mặt Tang Du.”
Song đúng lúc này, bàn tay của Tống Nhã Hinh bị bắt lấy. Cô ta còn tưởng là bạn trai mình nên trầm giọng quát: “Anh kéo em…” làm gì?
Còn chưa dứt lời thì đã thấy người nắm tay mình không phải là bạn trai, mà là Thẩm Bồi Xuyên. Sắc mặt cô ta tức khắc trắng bệch: “Sao… Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Thẩm Bồi Xuyên kéo cánh tay vẫn giữ chặt Tang Du của cô ta ra, Tống Nhã Hinh lảo đảo suýt nữa té ngã.
“Tôi vẫn nể mặt cục trưởng Tống nên không vạch trần gièm pha của cô. Thế mà cô vẫn không biết hối cải00. Được, vậy thì hôm nay tôi sẽ gọi cục trưởng Tống đến đây để nói cho ra nhẽ.” Sắc mặt Thẩm Bồi Xuyên âm trầm, ánh mắt tràn đầy tức giận, rõ ràng là bị Tống Nhã Hinh đụng vào điểm mấu chốt.
Tống Nhã Hinh đỡ tường, mạnh miệng nói: “Anh đừng lấy bố tôi ra để dọa tôi.”
“Cô xem tôi có phải đang dọa cô không. Cô đã vô liêm sỉ đến mức này thì tôi còn phải bao che cho cô sao?” Thẩm Bồi Xuyên lấy điện thoại ra, tìm đến số điện thoại của cục trưởng Tống. Thấy Thẩm Bồi Xuyên thật sự muốn gọi điện thoại, Tống Nhã Hinh lập tức xông tới giật điện thoại của anh: “Anh không được gọi!”
Trước giờ Tống Nhã Hinh vẫn biết Thẩm Bồi Xuyên là người có tình có nghĩa, rất tôn trọng bố mình. Anh không vạch trần chuyện của mình là vì nể mặt bố mình. Lúc nãy cô ta cho rằng Thẩm Bồi Xuyên chỉ hù dọa mình, nhưng không ngờ anh lại thật sự muốn gọi điện thoại.
Cô ta quên rằng chỉ cần là con người thì đều có những điểm mấu chốt không thể đụng vào.
“Đừng quên là bố tôi đề bạt anh! Không có sự nâng đỡ của bố tôi thì nào có anh hôm nay. Chẳng lẽ anh định qua cầu rút ván?” Tống Nhã Hinh nhìn chằm chằm Thẩm Bồi Xuyên: “Anh cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, mặt ngoài giả vờ như đứng đắn lắm, thực ra cũng chỉ là đồ háo sắc, anh tìm một đứa tuổi nhỏ còn không phải là mê thân thể cô ta…”
“Chát!”
Cô ta còn chưa dứt lời thì một cái tát đã đánh trúng mặt mình. Cô ta trợn to mắt, khó tin hỏi: “Anh… Anh dám đánh tôi hả?”
Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên lạnh lẽo: “Tôi đang dạy dỗ cô giúp bố cô. Nếu hôm nay cục trưởng Tống ở đây thì e rằng sẽ hối hận vì đã sinh một đứa con gái như cô!”
Tống Nhã Hinh tức giận thở hổn hển: “Là anh vong ơn bội nghĩa thì có!” Nói rồi, cô ta xông lại muốn đánh Thẩm Bồi Xuyên, lúc này cô ta hoàn toàn không còn chút lý trí nào, trông giống hệt như bà điên.
Bây giờ Thẩm Bồi Xuyên muốn thứ gì cũng có. Trong lòng Tống Nhã Hinh tràn ngập ghen tỵ, mọi thứ vốn nên thuộc về cô ta mà bây giờ đều là của Tang Du, còn bị Thẩm Bồi Xuyên tát trước mặt mọi người, cô ta vô cùng không cam lòng.
Thẩm Bồi Xuyên không hề nhúc nhích, cứ thế nhìn cô ta dữ tợn xông lại đây. Có lẽ Tần Nhã quá kích động nên bị vấp chân, thoáng chốc ngã lăn quay trên mặt đất, dáng vẻ hết sức chật vật.
Bạn trai cô ta cho rằng cô ta là tiểu thư khuê các, dù sao cũng là con gái cục trưởng, cũng trông xinh đẹp, hai người tuổi tương đương, mặc dù đều là ly hôn, nhưng đều không có con, coi như là phù hợp. Vừa rồi cô ta hùng hổ như thế, anh cũng chỉ cho rằng Tống Nhã Hinh bị người cướp bạn trai nên lòng còn oán hận, nói mấy câu khó nghe cũng là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ trông cô ta nào có dáng vẻ của tiểu thư khuê các nữa, thậm chí còn không có một chút lễ nghĩa phép tắc nào.
“Nhã Hinh, hôm nay chúng ta đừng ăn cơm nữa. Anh cảm thấy chúng ta không phù hợp.” Nói xong, anh ta lập tức quay đầu bỏ đi, chê dáng vẻ của Tống Nhã Hinh quá mất mặt.
Tống Nhã Hinh hoàn hồn lại, đứng lên đuổi theo anh ta: “Chúng ta đã nói là sẽ kết hôn rồi mà, sao lại không phù hợp?”
Người đàn ông kia tránh cô ta như rắn rết, lên xe đạp ga rời đi. Tống Nhã Hinh đập cửa kính xe của anh ta: “Anh dừng xe lại!”
Người đàn ông kia không hề chần chờ, dứt khoát rời đi.
Tang Du kéo tay Thẩm Bồi Xuyên: “Chúng ta đổi chỗ đi.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu nói: “Đi, lên xe trước rồi anh lại gọi điện thoại.”
Anh che chờ Tang Du lên xe, sợ Tống Nhã Hinh lại đến đây gây sự.
Vừa ngồi vào xe, anh lập tức nổ máy chạy đi, sau đó gọi điện kêu Tông Triển Bạch và Tô Trạm đừng đến đó. Bây giờ muốn tìm một nơi yên tĩnh thì cũng đã muộn. Lâm Tử Lạp bèn nói đến biệt thự, nơi này yên tĩnh, muốn gì cũng có, kêu nhà hàng đưa chút thức ăn đến đây là được, không gian vừa thoáng mát vừa yên tĩnh. Thẩm Bồi Xuyên lập tức nói đến đó, sau đó lái xe đi.
“Sao em lại gặp cô ta ở đó?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Tang Du đáo: “Em nhận được tin nhắn của anh thì đến đó luôn. Biết anh còn chưa đến nên em đứng bên ngoài chờ anh. Chắc cô ta cũng đến đây ăn cơm, thế là đụng mặt nhau, cô ta thấy em thì nhất quyết không buông tha.” Cô cũng rất bất đắc dĩ.
Thẩm Bồi Xuyên quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Tang Du lắc đầu: “Anh đến rất đúng lúc.”
Thẩm Bồi Xuyên thấy trên cổ tay cô có vệt đỏ. Tống Nhã Hinh chơi xấu, lúc nắm cổ tay cô, cô ta cố ý bấm móng tay vào da, bây giờ trên cổ tay cô có một loạt dấu móng tay, thậm chí đã bắt đầu rỉ máu. Thẩm Bồi Xuyên cầm tay cô lên, Tang Du lại rút tay về, cười nói: “Em không sao.”