Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Trình Dục Ôn nhìn anh ta càng tò mò hơn một chút và nói: “Tôi hỏi cậu làm sao lại đến đây?”

 

Bạch Dận Ninh nói: “Tôi đến đây cùng với Thanh Thanh, chúng tôi muốn quay lại Bạch Thành, cô ấy muốn đến chào tạm biệt với Ngôn…cô Lâm.”

 

Anh ta vốn muốn nói Ngôn Ngôn nhưng lại nhanh chóng rút lại và đổi thành cô Lâm.

 

Lâm Tinh Tuyệt ngừng chơi cờ với Tông Khải Phong và chạy đến xem trong vali đang đựng những thứ gì.

 

Khi Lâm Tử Lạp bị con gái kéo xuống lầu, cô mới nhìn thấy lúc này đang có rất nhiều người ở trong phòng khách.

 

Lúc lên lầu Lâm Huệ Tinh không nhìn thấy Diêu Thanh Thanh nên khi xuống mới thấy, cô bé kêu lên một tiếng ngạc nhiên và vui mừng: “Dì ơi!”

 

Lâm Tử Lạp theo tiếng gọi của con gái nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Bạch Dận Ninh và Diêu Thanh Thanh.

 

Cô chào hỏi một cách bình tĩnh: “Hai người đến rồi à.”

 

Bạch Dận Ninh khẽ ngẩng đầu nhìn cô đang đi xuống lầu, một tay dắt con gái và tay còn lại nắm lan can của cầu thang. Trông cô rất thận trọng, có thể nhìn thấy rõ chiếc bụng nhỏ đã nhô lên trong chiếc váy mà cô đang mặc.

 

Tuy rằng trên mặt cô vẫn còn vẻ vừa mới ngủ dậy, nhưng anh cảm nhận được cô sống rất tốt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng và hạnh phúc.

 

Có lẽ Diêu Thanh Thanh nói đúng, nhìn thấy người mình thích hạnh phúc cũng là một loại hạnh phúc.

 

“Anh và Thanh Thanh đến đây để chào tạm biệt với em, bọn anh vốn định trở về Bạch Thành, vừa vặn lại nghe tin em muốn tổ chức hôn lễ, nên có lẽ sẽ trì hoãn một chút, em sẽ gửi thiệp mời cho anh chứ?” Bạch Dận Ninh cười và nói.

 

“Nhất định phải gửi rồi, chúng ta là bạn bè mà.” Khuôn mặt của Lâm Tử Lạp nở nụ cười nhạt rồi đi tới hỏi: “Những thứ này là gì vậy?”

 

Tần Nhã nói: “Tất nhiên là cho cậu rồi.”

 

“Cho tớ?” Lâm Tử Lạp có chút không tin.

 

“Cô là cô Lâm, Lâm Tử Lạp phải không ạ?” Người xách chiếc vali có khóa mật mã trong nhóm người đến đưa đồ lên tiếng hỏi.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Là tôi.”

 

“Vậy thì mở tất cả ra đi.” Họ đứng thành một hàng rồi lần lượt mở những chiếc vali trên tay ra, đặt trước mặt của Lâm Tử Lạp.

 

Sau đó mọi người đều sững sờ, duy chỉ có Tông Khải Phong vẫn rất bình tĩnh.

 

Trong chiếc vali có khóa mật mã đó, đặt một chiếc vương miện đang phát ra ánh sáng lấp lánh và được đặt trên tấm vải nhung màu đen.

 

Tần Nhã chỉ vào và hỏi: “Bên, bên trên đều là kim cương phải không?”

 

Nếu như tất cả đều là thật, vậy cũng quá xa xỉ rồi.

 

“Tất nhiên là thật, chiếc vương miện này là do tôi giành được trong một cuộc bán đấu giá được tổ chức tại nước Y vào thời điểm hơn hai mươi năm trước.”

 

Đây là một chiếc vương miện của hoàng gia, năm 1959, khi đó Farah mới 21 tuổi kết hôn với Thái tử Charley Palafe, vì phục vụ cho hôn lễ mà được tạo thành, phải mất sáu tháng mới làm ra được chiếc vương miện này, trọng lượng của nó lên tới 1600 gram, bên trên có tổng cộng 1469 viên kim cương và 36 viên đá quý. Viên kim cương trần lớn nhất ở phía trước của vương miện là 150 carat, rất sang trọng và quý giá.

 

Năm 1983, chiếc vương miện này được bán cho nhà đấu giá của nước Y, và đã được bán đấu giá trong chín năm qua, khi đó nó được mua bởi một người ẩn danh trong nước với giá hai trăm năm mươi hai tỉ đồng, và còn được lan truyền xôn xao để đoán xem người mua chiếc vương miện này là ai.

 

Bởi vì tương đối bí mật cho nên bên ngoài cũng không biết người nào mua mà chỉ biết là người trong nước. Lúc đó còn có người suy đoán là một nữ đại gia ở trong nước.

 

Tông Khải Phong mua chiếc vương miện này vốn định tặng nó cho Trình Dục Tú, mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng ông ta chưa từng biểu lộ lòng mình với cô ấy.

 

Đây là điều ông ta hối tiếc nhất trong cuộc đời của mình.

 

Ông ta đã cất giữ chiếc vương miện này ở một công ty bảo hiểm của nước ngoài, khi biết tin Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp muốn tổ chức hôn lễ, đã đặc biệt cho người đưa nó đến đây.

 

Sợi dây chuyền và đôi bông tai cùng một bộ với chiếc vương miện, Tông Triển Bạch cũng đã nhờ người tìm kiếm nhưng khó khăn lắm mới tìm được thì phía bên kia lại không muốn bán. Sau đó không biết dùng cách gì thuyết phục được người chủ mới mua lại được.

 

“Chậc chậc.”

 

Tần Nhã không khỏi tặc lưỡi.

 

“Con cũng thích.” Lâm Huệ Tinh chớp đôi mắt, thật là sáng lấp lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK