Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tân Ngôn ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra anh nói ai.

Ý là nói Tông Cảnh Hạo chơi anh?

Người đàn ông đó ư, sao lại ấu trĩ thế chứ?

“Cô không định nói gì sao?” Bạch Dận Ninh có chút chờ đợi nhìn cô, cho dù chịu khổ chút cũng không sao, nếu như có thể được cô quan tâm một chút thì vẫn đáng.

Anh cười gượng trong lòng, sao mình lại thô lỗ như vậy chứ?

Có phải là bị điên? Hay là thích ngược đãi bản thân? Chỉ để cô ấy nói điều gì đó quan tâm?

“Có phải anh nhầm lẫn rồi không?” Lâm Tân Ngôn không thừa nhân.

Bạch Dận Ninh: “...”

Đang giả điên giả ngốc với anh sao? Hay là không muốn chấp nhận sự thật, người đàn ông của cô nhỏ mọn?

“Không đâu, ngoại trừ anh ta ra tôi không đắc tội với ai, những đối thủ trêи thương trường của tôi sẽ không dám ra tay với tôi, nếu như dám làm đã làm rồi không đợi tới bây giờ, lần này không hẹn mà rủ nhau giở trò với tôi. Nếu như sau lưng không có người ủng hộ, tôi chắc chắn không tin.” Bạch Dận Ninh không điều tra, bởi vì bị tấn công bất ngờ nên anh vốn không có thời gian chuẩn bị

“Biết không? Nếu như không phải vì những người đi theo tôi đủ trung thành thì sớm đã bị người ta dùng tiền mua chuộc rồi, Bạch Thị bây giờ sớm đã đóng cửa rồi.”

“Tôi đồng cảm với anh.” Nghe Bạch Dận Ninh nói, Lâm Tân Ngôn chỉ biết vỗ vai an ủi, cô thực sự không ngờ Tông Cảnh Hạo lại làm vậy với Bạch Dận Ninh.

Nói tới mâu thuẫn, hình như họ không có quá nhiều mâu thuẫn vì lợi ích.

Mà Bạch Dận Ninh sớm đã về Bạch Thành, không dễ gì về thành phố B, Lâm Tân Ngôn thực sự nghĩ không ra, tại sao Tông Cảnh Hạo lại ra tay tàn độc với Bạch Dận Ninh như vậy.

Nói thật lòng, thực sự có chút quá đáng.

“Sao?” Bạch Dận Ninh chau mày, đây là ý gì?

Lâm Tân Ngôn không nhìn anh, chỉ thản nhiên nhìn bóng cây lốm đốm do đèn đường bên đường chiếu xuống mặt đất. Tục ngữ nói rất đúng: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, tôi đã lấy anh ấy, cho dù anh ấy có làm gì tôi cũng ủng hộ, đây là nghĩa vụ của người vợ.”

Cô không tán thành với hành động của Tông Cảnh Hạo và cảm thấy rất có lỗi với Bạch Dận Ninh. Tuy nhiên, cô không thể nói Tông Cảnh Hạo đã sai. Thứ nhất, đó là chồng của cô. Điểm thứ hai và quan trọng nhất là vì những gì Bạch Dận Ninh đã làm với cô ấy. Đầu óc cô minh mẫn, cô bày tỏ sự cảm thông và xin lỗi nữa không phải là cố ý làm cho người ta nghĩ nhiều sao?

Vì vậy, cô phải bảo vệ chồng của mình, xóa bỏ ý nghĩ của Bạch Dận Ninh.

Bạch Dận Ninh động môi, sau đó cười một tiếng: “Hay cho câu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, mặc dù thô tục nhưng hay, nếu như tên họ Tông nghe được, sợ là đang ngủ cũng phải giật mình.”

Sau khi hết cười, anh nói nhỏ lại: “Quả nhiên, hai người là vợ chồng, làm tổn thương người khác không thương tiếc, ác như nhau.”

Lâm Tân Ngôn giả vờ không hiểu: “Không còn sớm nữa, tôi nên về rồi, bọn trẻ đang đợi tôi, tôi không tiện ở bên ngoài quá lâu.”



“Tôi tiễn cô.” Bạch Dận Ninh sợ Lâm Tân Ngôn từ chối liền nói: “Đêm hôm, một mình cô tôi không yên tâm, dù gì cũng là tôi giữ cô lại, nếu như cô vì tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi tránh không khỏi trách nhiệm.”

Anh đã nói như vậy rồi, Lâm Tân Ngôn cũng không thể từ chối, Bạch Dận Ninh gọi điện thoại cho Cao Nguyên bảo anh ta qua đó. Cao Nguyên ở gần đó nên tới rất nhanh, sẽ của Bạch Dận Ninh được sản xuất đặc biệt, ở cửa có thể đặt bàn đạp, một người cũng có thể đẩy anh vào.

Trong xe có một chỗ trống, dùng riêng để đặt xe lăn, bên cạnh là chỗ ngồi.

Bạch Dận Ninh ngồi trêи xe hỏi: “Ở đâu?”

Lâm Tân Ngôn nói địa chỉ khu nhà mình cho Bạch Dận Ninh, Cao Nguyên lái xe đi tới.

Trêи đường đi hai người không nói chuyện nên bầu không khí trong xe cũng yên ắng.

Bạch Dận Ninh không nói là vì khó chịu trong lòng, nội tâm kiên cường tới đâu khi đối diện với lời nói thẳng thừng của Lâm Tân Ngôn cũng không thể không tổn thương.

Anh giận bản thân mình không ra gì, không thể khống chế tình cảm dành cho một người.

Nghĩ cũng thấy đây là vấn đề nan giải từ xưa tới nay, nếu không thì các nhà thơ xưa cũng không viết ra những câu thơ miên man động lòng như thế.

Còn nhớ anh từng đọc một bài thơ vô đề như thế này, có thể diễn tả được tâm trạng lúc này của anh: “Gọi tình yêu vượt núi sông- Núi sông chẳng thể bằng- Gọi nỗi nhớ cách tầng mây khói- Khổ nỗi, thân xác phàm trần.”

Qua ba mươi phút sau, xe dừng ở trước cửa khu nhà của Lâm Tân Ngôn.

Bạch Dận Ninh than thở một tiếng, nén lại rất cả nỗi nhớ niềm thương dịu dàng nói với cô: “Muộn lắm rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâm Tân Ngôn không xuống xe này mà nói với Cao Nguyên: “Anh có thể tránh đi một lát không? Tôi muốn nói riêng với tổng giám đốc Bạch mấy câu.”

Cao Nguyên quay đầu nhìn Bạch Dận Ninh, thấy anh gật đầu mới mở cửa đi xuống.

Sau đó, trong xe chỉ còn lại hai người.

Lâm Tân Ngôn nghĩ một lát rồi trầm lặng nhìn anh: “Giữa tôi và anh ấy xảy ra không ít chuyện, nói nghiêm trọng cũng rất nghiêm trọng...”

“Đây là nguyên nhân cô xuất hiện ở đây?” Bạch Dận Ninh ngạc nhiên vì cô đột nhiên thành thật nói với mình, khi nãy cô vẫn lạnh lùng không giống như phụ nữ nữa.

Lúc này lại mở lòng như vậy, thực sự khiến anh vui đến phát điên.

“Phải.”

Anh vội vàng hỏi câu hỏi trong lòng: “Tôi có cơ hội không?”

“Không có.” Lâm Tân Ngôn tàn nhẫn nói: “Tôi nói những điều này với anh chỉ muốn nói cho anh biết, khi tôi quyết định tạm thời rời xa anh ấy, tôi mới phát hiện ra mình thích anh ấy như vậy, vì thế nên ngoài anh ấy ra tôi sẽ không thích người nào khác.”

Trước đó Bạch Dận Ninh vui biết bao nhiêu thì lúc này lại sụp đổ bấy nhiêu không chỗ dung thân.



Lâm Tân Ngôn mở cửa xe đi xuống, cô đứng trước cửa nhìn Bạch Dận Ninh: “Không còn trẻ nữa, mau tìm đối tượng nào đó đi, đừng tới lúc lớn tuổi rồi, không ai cần cô đơn tới già, lãng phí cả tuổi thanh xuân, rất mong nhận được thiệp cưới của anh.”

Bạch Dận Ninh gượng cười: “Đối với tôi, cô thực sự rất vô tình, không tôi bị phũ tới chết sao?”

“Anh sẽ không vậy đâu, anh còn phải báo thù cho ba mà, sao có thể dễ chết như vậy? Anh sẽ sống rất tốt.” Lâm Tân Ngôn vẫy tay chào anh nói chú ý an toàn rồi đóng cửa xe lại, đi vào khu dân cư dưới ánh đèn lấp loáng.

Bạch Dận Ninh nheo mắt nhìn bóng hình cô sau ô cửa kính, đột nhiên anh cong môi cười khó hiểu.

Không phải anh vừa bị cô từ chối thẳng thừng sao?

Quả nhiên, cô hiểu rõ bản thân mình nhất, làm chuyện gì cũng dứt khoát hơn cả nhiều đàn ông.

Thật muốn hận cô mà, nhưng hận không nổi.

Anh hạ cửa xe xuống gọi với theo: “Tôi sẽ kết hôn.”

Thái độ hôm nay của cô đã khiến anh hiểu được anh thực sự không có cơ hội và hy vọng, điều có thể làm là lặng lẽ giấu cô trong tim.

Lặng lẽ nhớ, lặng thầm mong.

Nếu như không thể là cô thì ai cũng chẳng sao.

Lâm Tân Ngôn nghe thấy nhưng không ngoảnh lại chỉ vẫy tay nói anh biết cô nghe thấy rồi.

Bạch Dận Ninh gọi Cao Nguyên trở lại, anh không về nhà mà nói: “Chúng ta tới thành phố B.”

Cao Nguyên ngạc nhiên, sao đột nhiên lại quyết định tới thành phố B, Lâm Tân Ngôn nói gì với anh rồi? Hay là bị kϊƈɦ động?

“Bây giờ sao?”

Bạch Dận Ninh ừ nhẹ.

“Nhưng mà hợp tác giữa chúng ta và tổng giám đốc Lý còn chưa bàn xong, bây giờ đi...”

“Lời tôi nói không có tác dụng sao?” Bạch Dận Ninh không vui ngắt lời Cao Nguyên.

Bây giờ tâm trạng của anh không tốt, đừng có nói chuyện dư thừa với anh lúc này, để anh yên tĩnh một lúc.

Cao Nguyên im lặng khởi động xe làm theo lời anh.

Khi tới thành phố B trời đã sáng.

Đây chắc chắn là một ngày khác lạ, Bạch Dận Ninh không ngờ khi tới thành phố B anh lại nghe được tin tức lớn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK