Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ bắt tay anh và nói: “Đây là trách nhiệm của chúng tôi”.

 

Trang Kha Nguyệt đứng xa nhất, vì sợ nghe thấy tin dữ, lúc này nghe thấy lời kia, che môi cười, nước mắt vẫn chưa phai.

 

Cười trong nước mắt.

 

Biết không còn nguy hiểm, người lớn trẻ con đều không sao nên bà mới dám qua, trước tiên là gửi lời cảm ơn đến các bác sĩ.

 

Sau đó để Tông Triển Bạch đi sửa soạn bản thân một chút: “Sạch sẽ mới gặp Ngôn Ngôn được, còn lại cứ giao cho mẹ.”

 

Tông Triển Bạch khẽ ừ một tiếng.

 

Trang Kha Nguyệt để nhà Văn Khuynh nghỉ ngơi tại phòng bệnh của Lâm Tử Lạp. Văn Hiểu Tịch nói: “Hay là chúng ra về trước đã, mai lại tới.”

 

Hôm nay chờ ở đây cũng không gặp được.

 

Hôm nay là đám cưới của Văn Hiểu Tịch, bây giờ gia đình đã ra ngoài mấy tiếng, bọn họ phải quay lại giải thích rõ ràng, Trang Kha Nguyệt cũng không giữ lại.

 

Bà quay lại phòng thấy Tông Khải Phong đưa hai đứa trẻ đến.”

 

Ngày mai là cuối tuần, sau khi tan học, hai đứa trẻ liền ồn ào với Tông Khải Phong, phải đứa chúng đến bệnh viện gặp Lâm Tử Lạp.

 

“Bà ngoại”. Tông Ngôn Hi chạy tới. Trang Kha Nguyệt ngồi xổm xuống, dang tay ra làm tư thế chào đón, bảo cô bé chạy chậm lại. Cô bé không kiềm chế, trực tiếp phi vào vòng tay của Trang Kha Nguyệt. Thân thể Trang Kha Nguyệt hơi ngả về phía sau, suýt nữa thì ngã, nói: “Con bé này, không nghe lời gì cả.”

 

Tông Ngôn Hi vòng tay qua cổ bà, nói: “Người ta nhớ bà mà, ôm một chút không được sao?”

 

Trang Kha Nguyệt vừa giận vừa buồn cười, vỗ nhẹ vào lưng cô bé: “Sau này bà sẽ để cháu nuôi.”

 

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Tông Ngôn Hi trả lời không do dự. Người lớn nghe trẻ con trả lời như vậy, luôn sẽ rất vui.

 

“Vào phòng đi.” Trang Kha Nguyệt ôm Tông Ngôn Hi, cảm khái nói: “Nặng quá, sắp không bế được nữa rồi”.

 

Đi vào trong phòng bệnh, Tông Ngôn Thần đi thẳng vào phòng trong, không nhìn thấy Lâm Tử Lạp liền hỏi: “Mẹ của cháu đâu?”

 

Trang Kha Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức nói là đang theo dõi.

 

“Tại sao lại theo dõi, sinh cho chúng cháu em trai hay em gái?” Tông Ngôn Hi hào hứng xen vào.

 

Trang Kha Nguyệt gật đầu.

 

“Oa, cháu được làm chị rồi.”

 

Cô bé hào hứng ôm chầm lấy anh trai: “Anh ơi, anh sắp thành anh rồi”.

 

Tông Ngôn Thần nói vô cùng lạnh nhạt nói: “Anh vốn chính là anh.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Tông Khải Phong hỏi: “Con bé không sao chứ?”

 

Trang Kha Nguyệt liếc nhìn hai đứa trẻ, nói đơn giản: “Chỉ bị dọa một phen chứ không gặp nguy hiểm, bây giờ xem như không sao rồi.”

 

“Mẹ sinh con trai hay con gái?” Tông Ngôn Hi hỏi.

 

Trang Kha Nguyệt quên hỏi.

 

“Bà cũng không biết, bác sĩ không nói cho bà biết, cũng quên hỏi.” Trang Kha Nguyệt vỗ đầu: “Sao có thể quên mất chứ?”

 

Có thể tình hình lúc đó quá nguy cấp, dù sau đó mọi người đều thở phào nhẹ nhõm nhưng họ đã quên hỏi xem đó là trai hay gái, mà chỉ quan tâm trẻ con và người lớn đều an toàn.

 

“Chúng ta có thể nhìn em bé được không? Nhân tiện, hỏi bác sĩ xem mẹ sinh em trai hay em gái.” Tông Ngôn Thần hỏi.

 

Trang Kha Nguyệt nói giờ chưa gặp em bé được, nhưng có thể hỏi bác sĩ xem là trai hay gái.

 

“Vậy chúng ta đi tìm bác sĩ?” Trang Kha Nguyệt nói.

 

“Được ạ, cháu phải đi thăm em.” Tông Ngôn Hi rất hưng phấn muốn nhìn thấy đứa bé.

 

Vì vậy Tông Khải Phong và Trang Kha Nguyệt đưa hai bé đi tìm bác sỹ hỏi.

 

Bác sĩ nói đó là một bé trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK