Chẳng mấy chốc đã đến hàng thịt nướng bên cạnh Hoàng Đường, điều thú vị nhất của hàng thịt nướng này chính là khách hàng có thể tự nướng đồ ăn, chủ quán đã chuẩn bị tất cả các nguyên liệu, thực phẩm, bên cạnh quán còn có một rừng cây, nơi khách có thể tận hưởng không khí mát mẻ và trò chuyện.
Họ nướng một ít thịt và rau, uống một vài lon bia, ngồi trêи bãi cỏ trong rừng cây, vừa ăn vừa trò chuyện.
Văn Khuynh cảm thán: “Sợ là sau này không có những ngày nhàn nhã như này nữa.”
Văn Nhàn ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Sao lại bi quan như vậy? Anh phải là người làm nên sự nghiệp lớn.”
“Em muốn anh làm nên sự nghiệp lớn gì?” Văn Khuynh nhìn em gái hỏi.
Văn Nhàn gần như không do dự nói: “Đương nhiên là làm một đại tướng quân giữ nhà giữ nước rồi.”
Văn Khuynh nói bà ấy tham vọng lớn.
Còn đại tướng quân nữa chứ.
Trần Thanh có chút trầm mặc, từ nãy tới giờ chỉ có hai anh em họ nói chuyện với nhau, lúc Văn Nhàn nói, anh ấy sẽ quay qua nhìn cô ấy.
Gương mặt cô ấy luôn có sức sống, trong sáng và đặc biệt tràn đầy năng lượng.
“Anh đi lấy thêm hai lon bia.” Văn Khuynh đứng dậy.
Trần Thanh lúc này mới có cơ hội nói chuyện với Văn Nhàn: “Xem ra tình cảm của em với Văn Khuynh rất tốt.”
Văn Nhàn chống cằm: “Anh ấy là anh trai của em.” Như nghĩ đến điều gì, cô ấy vừa bất lực vừa vui vẻ nói: “Hồi học tiểu học, không có bạn nào dám kết bạn với em.”
Trần Thanh hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy?”
Văn Nhàn cong môi: “Bởi vì em có một người anh trai “độc ác”, em nhớ hồi học lớp hai, em bị bạn cùng bàn vô tình đẩy ngã, đầu gối bị chảy một chút máu, khi biết chuyện, anh ấy đã chạy ngay đến đánh cho người ta một trận.”
“Anh trai em đến đánh bạn nhỏ đó sao?” Trần Thanh vô cùng kinh ngạc.
Đây đơn giản là kiểm soát em gái.
“Đúng vậy, kể từ đó mọi người đều biết em có một người anh trai hơn em nhiều tuổi và còn rất bạo lực, không ai dám động đến em vì sợ anh trai em.”
Trần Thanh cười.
Văn Nhàn ghé sát vào Trần Thanh, nói nhỏ: “Em kể cho anh nghe chuyện này, em chọn học ở một trường xa nhà là vì em sợ rằng anh ấy sẽ lại đánh bạn cùng lớp của em, rồi em sẽ chẳng thể kết bạn với ai được nữa.”
“Haha.” Trần Thanh cười lớn.
“Đừng kể cho anh trai em nhé.”
Trần Thanh cố ý trêu chọc cô ấy: “Anh sẽ không giữ bí mật cho em đâu.”
Văn Nhàn ôm bụng, như thể cảm thấy rất khó chịu, Trần Thanh nhìn cô ấy: “Anh nói đùa với em thôi, anh sẽ không nói với anh trai em đâu, đừng giả vờ đau bụng nữa.”
Văn Nhàn ôm bụng không nói gì, dáng vẻ dường như rất khó chịu.
“Em đau bụng thật sao?”
Trần Thanh hỏi.
Văn Nhàn gật đầu.
“Vậy chúng ta đi tìm anh trai em, rồi chúng ta quay về.” Trần Thanh đưa tay ra đỡ cô ấy, lúc này mới nhìn thấy trêи quần cô ấy dính máu.
Anh ấy ngập ngừng, cởi áo phông dài tay ra, lúc đó Văn Nhàn bị dọa cho giật nảy cả mình, vì tưởng rằng do trời nóng, nên anh ấy cởi áo ra, để trần như vậy.
“Anh, anh làm gì vậy?”
Anh ấy đưa áo cho cô ấy, quay mặt đi rồi nói: “Trêи người em…..”
“Trêи người em?” Văn Nhàn do dự xoay đầu nhìn xuống dưới, mới phát hiện trêи quần mình dính máu.
“Em bị cái đó rồi à?”
Khuôn mặt Văn Nhàn lập tức đỏ bừng lên, cô ấy cúi đầu xuống, đây là lần đầu tiên cô ấy đến tháng.
“Ở đây rất nhiều người, để họ nhìn thấy thì không hay, em buộc vào chỗ eo đi, dù sao thì trời cũng không lạnh.”
Văn Nhàn do dự một lúc mới cầm lấy: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Trần Thanh mỉm cười.
Văn Khuynh cầm trêи tay một lốc bia lon, thấy Trần Thanh cởi trần, còn tưởng rằng anh ấy đã làm gì Văn Nhàn, liền quăng lốc bia vào người Trần Thanh.
“Anh à, anh có thể đừng bạo lực như vậy nữa được không?” Văn Nhàn hét lên với anh ấy.
Văn Khuynh túm lấy cổ áo Trần Thanh, tức giận quát lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Thanh nói nhỏ vào tai anh ấy: “Em gái cậu bị cái đó rồi, bị dính ra quần…”
Văn Khuynh quay đầu lại thấy khuôn mặt em gái đang đỏ ửng lên, mới buông Trần Thanh ra, nói với em gái: “Mau lên xe về nhà thôi.”
Về đến nhà, bà Văn nấu nước đường nâu cho con gái, rồi bảo cô ấy đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
Cô ấy tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong liền đi xuống nhà, cô ấy mặc chiếc váy trắng, xõa tóc, da trắng dáng người mảnh mai, khẽ mỉm cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, như thể tỏa ra ánh hào quang.
Trần Thanh ngơ ra, tim đập thình thịch, như sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Văn Khuynh đánh anh ấy một cái: “Em gái tôi có xinh đẹp thì cậu cũng không được phép nhìn chằm chằm như vậy.”
Trần Thanh vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy bản thân mình bị điên rồi, sao có thể rung động với một cô gái vị thành niên như vậy được chứ.
Nhưng đôi mắt anh ấy luôn bất giác nhìn về phía cô ấy.
Lúc cô ấy mỉm cười thực sự rất xinh đẹp.
Bà Văn nói Văn Khuynh sắp phải đi rồi, muốn chụp một bức ảnh kỉ niệm ở trong sân.
Lúc họ lên xe, Văn Nhàn tiễn họ, cô ấy đứng bên đường nhìn họ bước lên xe, cô ấy đã mười lăm tuổi rồi, dáng người cũng đã để lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều, đứng ở ven đường tựa hồ phong cảnh khiến người ta không rời mắt được.
Trái tim anh ấy như bị thứ gì đó chọc vào, anh ấy sẽ luôn nhớ về hình bóng cô ấy, nghĩ đến việc vài năm sau khi anh ấy xuất ngũ, cô ấy cũng đã trưởng thành, thì có thể theo đuổi cô ấy rồi, anh ấy cũng cố tình thử Văn Khuynh, nửa đùa nửa thật: “Văn Khuynh, sau này nhớ giới thiệu em gái của cậu cho tôi nhé, như vậy mối quan hệ của chúng ta sẽ càng thân thiết hơn.”
Lúc anh ấy nói đùa, Văn Khuynh cũng đùa lại: “Được, đợi cậu có sự nghiệp thành công rồi thì mới có thể xứng với em gái tôi được.”
Mặc dù có mối quan hệ tốt với Trần Thanh nhưng anh ấy không hài lòng với ngoại hình của Trần Thanh, cảm thấy không xứng với em gái mình.
Thực ra trong mắt anh ấy không có ai xứng với em gái mình cả.
Trong lúc Trần Thanh đang hồi tưởng lại, Văn Khuynh cũng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Cau mày: “Lúc đó con bé mới mười lăm tuổi...”
Văn Khuynh cảm thấy rất không vui, như thể em gái ông ta đã bị người ta khinh nhờn vậy.
Trần Thanh đứng đó không hề quay đầu lại.
“Ba, ba khiến con quá thất vọng rồi!” Trần Thi Hàm không thể chấp nhận được, ba cô ta lấy lý do là vì tương lai của gia đình, vì cô ta mà lập ra những kế hoạch này, nhưng thực chất là muốn hoàn thành tình yêu thầm kín trong lòng bấy lâu nay không ai hay biết.
Hình ảnh người cha vĩ đại trong tâm trí cô ta bỗng chốc sụp đổ.
Cô ta vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Bà Trần nhìn chồng: “Mặc dù trong lòng có vạn phần tiếc nuối, trăm phần không nỡ từ bỏ, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, cũng đến lúc nên để nó qua đi.”
Nói xong liền đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Văn Khuynh: “Người ta thường nói, thà phá mười ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân, tôi thấy các người đều điên hết rồi.”
Mặc dù Văn Khuynh đã bỏ qua cho Lâm Tân Ngôn, nhưng ông ta vẫn như cũ không thể hóa giải được mối quan hệ giữa ông ta và Trình ɖu͙ƈ Tú, trong mắt ông ta, Trình ɖu͙ƈ Tú là người đã phá vỡ hôn nhân của em gái mình.
Ngồi tĩnh lặng trong phòng làm việc, Văn Khuynh không ngờ rằng lão già này mười mấy năm nay, trong lòng vẫn luôn nhớ đến em gái mình.
Ông ta không thể nói ra được tâm trạng của bản thân mình như thế nào, chỉ là cảm thấy rất không thoải mái.
“Ông luôn mồm luôn miệng nói yêu thương cô ấy, nhưng ông đã cho cô ấy cái gì? Không phải vì vụ lợi, mà bắt cô ấy kết hôn với người mà cô ấy không thích sao?” Trần Thanh chế nhạo.
“Chúng tôi là vì muốn tốt cho con bé.” Văn Khuynh đến bây giờ vẫn cảm thấy bọn họ làm đúng: “Cái thằng đó là con ngoài giá thú, hay gọi cách khác là con ngoài giá thú của một quý cô, sao có thể xứng với Văn Nhàn được?”
“Tông Khải Phong tốt hơn thằng đó gấp vạn lần!” Mặc dù Tông Khải Phong phản bội em gái mình, nhưng ông ta không cho rằng đó là lỗi của Tông Khải Phong, chắc chắn là Trình ɖu͙ƈ Tú đã dụ dỗ ông ấy.
Đối với đàn ông mà nói, Tông Khải Phong đáp ứng mọi yêu cầu của một người em rể, cao ráo, đẹp trai, có năng lực, ông ta nhìn ra được Tông Khải Phong lúc đó thích Văn Nhàn.
Hai người họ ở bên nhau thì đúng thật là trai tài gái sắc.
Vô cùng xứng đôi.
Trần Thanh hừ lạnh một tiếng: “Vì tư lợi của chính mình, mà lại nói hay như vậy.”
“Nếu quay về hai mươi năm trước, tôi biết ông có suy nghĩ như vậy, tôi nhất định sẽ đánh cho ông một trận!” Văn Khuynh hung hăng nói.