Thẩm Bồi Xuyên trong lòng hơi run lên, chẳng lẽ hành động của mình khiến cô ấy cảm thấy bị mạo phạm sao?
Anh vội vàng thu tay lại, luống cuống giải thích, “Tang Du à, anh không cố ý…”
“Anh xem em là con nít sao?” Anh còn chưa giải thích xong Tang Du đã cắt ngang hỏi.
Cô không để ý tới sự thận trọng, lo lắng của anh.
Thẩm Bồi Xuyên thấy cô không tức giận vì điều mình lo lắng thì thở phào: “Em vốn dĩ là con nít mà”
“Thẩm Bồi Xuyên!” Tang Du vỗ vào lồng ngực anh: “Không được coi em là con nít!”
“Nhưng em cũng chưa phải người lớn…”
“Vậy ra anh cùng một đứa con nít yêu đương sao?” Tang Du đỡ trán, vừa thấy tức giận lại thấy buồn cười. Người đàn ông này tại sao ngốc như vậy chứ, đến chuyện trêu chọc người yêu cũng không hiểu!
Thẩm Bồi Xuyên lập tức ngậm miệng không nói.
Cả buổi mới tìm được sang chủ đề khác: “Em bổ gì vậy?”
Tang Du đang bổ hoa quả thấy anh hỏi vậy thì nâng quả dứa trong tay lên: “Dứa, anh không nhìn thấy à?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Anh quyết không nhận mình ngốc, anh chỉ muốn đổi chủ đề thôi nhưng không ngờ chủ đề mới của mình mới nói được hai câu đã tắt.
Tang Du thấy anh như vậy thì cười, cầm một miếng hoa quả đưa tới bên miệng anh: “Nếm thử đi!”
Thẩm Bồi Xuyên vẫn hơi đơ đơ mở miệng ra cắn một miếng.
Tang Du cười ngọt ngào: “Ăn ngon không?”
“Ngọt!” Thẩm Bồi Xuyên đáp.
Tang Du nhìn theo thấy bờ môi anh chuyển động theo nhịp nhai, nhìn xung quanh không thấy người liền xông đến thơm nhẹ lên môi anh, sau còn mỉm cười trêu chọc hỏi: “Em ngọt hay hoa quả ngọt hơn?”
Thẩm Bồi Xuyên chỉ cảm thấy bờ môi mình vẫn vương lại độ ấm từ môi cô, xúc cảm mềm mại vẫn chưa tan đi. Khi môi cô chạm lên môi anh, khoảnh khắc đó trái tim anh bỗng nhiên điên cuồng nhảy nhót, đến giờ vẫn chưa thôi. Anh lắp ba lắp bắp cả buổi vẫn không nói lên lời.
Tang Du thích nhất nhìn anh bối rối không biết nên làm gì thế này, hơi ngốc ngốc, hơi buồn cười.
“Em bổ xong rồi.” Tang Du bày đĩa hoa quả đã bổ xong lên mâm. Cách cô bày lên rất tinh xảo, vì trước đây cô đã từng làm qua rất nhiều công việc, trong đó cô đã từng làm đầu bếp cho một nhà hàng. Thêm cả việc đĩa ở đây rất tinh xảo cho nên càng thêm bắt mắt.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Em biết thật nhiều thứ.”
Tang Du trêu chọc nói: “Có phải em rất siêu không?”
Thẩm Bồi Xuyên biết rõ cô phải vì hoàn cảnh mà phải trưởng thành từ sớm, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn những người đồng trang lứa.
Anh đưa tay vuốt lên mặt cô, hơi đau lòng nói: “Sau này anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”
Tang Du gật đầu mạnh một cái, “Em tin tưởng anh.”
“Ai ai, hai người thật là, không kiêng nể gì cả, ở trong nhà người ta anh anh em em như vậy liệu có được không vậy?”
Tần Nhã nghiêng người tựa vào cửa phòng bếp, hai tay khoang trước ngực, vừa cười vừa trêu chọc hai người.
Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn Tần Nhã: “Sao giọng điệu của cô giống Tô Trạm vậy chứ?”
Nhắc tới Tô Trạm, Tần Nhã không nói gì nữa, lập tức quay đầu rời đi.
Tang Du cười.
“Chúng ta đi ra ngoài đó thôi.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
“Mọi người nếm chút hoa quả này.” Tang Du cùng Thẩm Bồi Xuyên cùng bưng đĩa hoa quả đi ra rồi đặt lên bàn trà.
Mọi người cùng nhau ngồi đó vừa nói chuyện phiếm vừa ăn hoa quả.
“Con cũng muốn ăn, tạm dừng nhé ông.” Tông Ngôn Hi cũng viện cớ để chạy qua. Thật ra cô bé đang cảm thấy học viết chữ thật khó mà, luyện đến mức tay cô bé đau mỏi.
Bài tập thầy giáo giao về Tông Ngôn Thần đã làm xong chỉ còn mỗi mình cô bé chưa viết hết.