Bà Diêu không lớn lên ở nhà họ Cố, Cố Bắc lại là đứa con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều nên trừ việc có kha khá cảm tình với chị cả được nuôi lớn trong nhà ra thì gã hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì với mấy người chị khác. Lúc gã nói chuyện cũng không biết tôn trọng, chỉ cảm thấy việc người ta giúp gã là điều đương nhiên.
Bà Diêu nghe cách nói của Cố Bắc cũng rất khó nghe, trong lòng không vui nhắc nhở: “Chị là chị của em.”
“Tôi biết, nếu không thì tôi cũng sẽ không tìm chị rồi.” Cố Bắc nói như đây là chuyện thường tình.
Bà Diêu nhắm mắt lại thở dài trong lòng, tên Cố Bắc này hoàn toàn không muốn hiểu ý của bà. Trong mắt gã người thân chỉ dùng để ‘lợi dụng’, hoàn toàn không có tình cảm tình thân, cũng không cần phải tôn trọng.
“Không giấu được người ở thành phố B thì giấu ở thành phố Bạch. Nếu em đồng ý thì ngày mai gặp mặt thương lượng, không muốn thì việc này coi như xong, trong nhà chị chắc chắn không thể cho em giấu người được.”
Bà Diêu tỏ rõ thái độ của mình.
Đứa em trai này thật sự khiến bà ta muốn thích cũng không thích được, không muốn có nhiều giao thiệp. Nếu không phải vì nhớ lấy tình cảm ruột thịt cùng một mẹ sinh ra thì bà thật sự không muốn lo chuyện của nó. Cố Bắc muốn nổi giận nhưng bây giờ gã đã đến bước đường cùng, nếu không thì gã sẽ không nghĩ tới chuyện muốn giấu người trong nhà chị gái. Người của Thẩm Bồi Xuyên giám thị gã suốt hai mươi bốn giờ, gã hoàn toàn không có tự do. Nếu như tiếp tục như thế thì sớm muộn gì hành tung của Lão Tứ cũng sẽ bị bại lộ.
Bây giờ gã hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý.
“Được thì được nhưng mà thành phố Bạch là chỗ nào? Có an toàn thật không?” Cố Bắc vẫn còn lo lắng, sao gã chưa bao giờ nghe nói tới một nơi như thành phố Bạch nhỉ?
Bà Diêu: “…”
“Thành phố Bạch là một nơi nhỏ bé, chị đã đề xuất cho em thì sẽ chắc chắn là an toàn, em không tin thì chị cũng không còn cách nào khác.” Bà Diêu nói xong chỉ muốn cúp điện thoại.
Cố Bắc vội nói: “Được, ngày mai tôi phải cho người đưa Lão Tứ đến chỗ của chị à?”
Bà Diêu không trả lời ngay mà vừa đưa điện thoại cách xa tai vừa dùng tay che microphone lại, sau đó nhìn về phía Bạch Dận Ninh hỏi: “Nó bảo ngày mai đưa người tới, cậu thấy có được không?”
Bạch Dận Ninh gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Con sẽ sắp xếp người lái xe tới đón người đi từ chỗ này.”
“Vậy được rồi, tôi nói với nó để nó đưa người tới.” Bà Diêu lại đặt điện thoại về bên tai nói với Cố Bắc: “Ngày mai em cứ đưa người tới đi.”
“Được.” Nói xong bên kia cũng cúp điện thoại.
Bà Diêu nhìn cuộc điện thoại kết thúc thì nhíu mày, ngay cả một câu cảm ơn khách sáo cũng không thèm nói mà đã cúp máy thẳng. Chưa bàn đến việc gã tôn trọng người chị gái này thế nào nhưng ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng chả có.
“Nếu mẹ đã không thích thì đợi xong chuyện này rồi nói rõ với gã ta đi, sau này đừng có lui tới nữa.” Bạch Dận Ninh nhìn ra được bà Diêu rất không hài lòng về người em trai này.
“Tôi biết rồi, mau đi nghỉ ngơi thôi, trễ lắm rồi.” Bà Diêu nói.
Bạch Dận Ninh vâng một tiếng rồi tự đi xe lăn đi về phía phòng mình.
Trong biệt thự, Lâm Tân Ngôn ngủ rất say, Tông Cảnh Hạo không gọi cô dậy, sau đó là do cô đói nên mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại thì phát hiện đã đến mười hai giờ, cô trở mình dụi mắt hỏi: “Tại sao anh không gọi em dậy?”
Tông Cảnh Hạo ôm cô: “Anh thấy em ngủ say quá nên không nỡ đánh thức em.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Trễ thế này rồi còn gì ăn không?” Cô ai oán vén chăn xuống giường, trêи người vẫn mặc bộ váy ban ngày. Lúc trước ở trong phòng tắm bị Tông Cảnh Hạo lôi kéo quần áo không chỉnh tề nên cổ áo cũng rơi xuống trêи cánh tay, trêи ngực còn in lại vết hôn đỏ của anh. . Truyện Hài Hước
Cô kéo quần áo che ngực lại, dưới thân vô cùng khó chịu. Sau khi xong việc cô không tắm mà đã đi ngủ luôn, cảm giác ẩm ướt dinh dính kia vẫn còn đó. Cô lấy nội y sạch sẽ và áo ngủ trong ngăn tủ ra đi vào phòng tắm tắm rửa. Lâm Tân Ngôn xả một bồn nước ấm lớn để đi tắm, sau khi ngâm người xong mới có tinh thần lại, tắm xong đã là nửa tiếng sau. Cô sấy khô tóc, mặc xong quần áo đi ra thì trêи giường đã không có người, cô đi ra ban công cũng không nhìn thấy Tông Cảnh Hạo nên đành đi xuống lầu. Thời gian này mọi người đều đi ngủ, cả căn biệt thự chìm trong sự yên tĩnh, trong phòng khách lẫn dưới lầu đều không có người, chỉ có đèn trong phòng bếp là vẫn sáng.
Cô khẽ đi tới nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đang mang tạp dề nấu hoành thánh, cô dựa vào cửa nhìn anh khẽ hỏi: “Anh biết làm không vậy?”
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô một cái: “Em xem thường anh à?”
Lâm Tân Ngôn cười một tiếng đi tới ôm eo anh từ phía sau: “Anh học nấu cơm từ bao giờ vậy?”
“иɦũ ɦσα Vu nói nấu canh sườn lên rồi thả hoành thánh vào là được.” Ban đêm tất cả mọi người đều đã cơm nước xong xuôi, anh không có gọi Lâm Tân Ngôn dậy nên đã hỏi иɦũ ɦσα Vu cách làm hoành thánh như thế nào, nghĩ đến Lâm Tân Ngôn tỉnh dậy nếu đói bụng thì anh sẽ làm cho cô ăn.
Trước đó иɦũ ɦσα Vu đã gói xong hoành thánh, canh sườn cũng đã hầm xong, vẫn luôn được hâm nóng, chỉ cần để lửa nhỏ rồi bỏ mì hoành thành vào là xong. Không biết có phải là vì đói bụng hay không mà Lâm Tân Ngôn cũng có thể ngửi được mùi thịt.
Cô nghiêng đầu nhìn vào trong nồi hỏi: “Bao giờ mới nấu xong?”
“Đói bụng à?”
Lâm Tân Ngôn thành thật gật đầu: “Vâng.”
Tông Cảnh Hạo quay người hôn lên trán cô: “Em đi ra ngoài chờ đi, sẽ xong ngay thôi.”
Lâm Tân Ngôn buông anh ra, rời khỏi phòng bếp, đến phòng ăn rồi kéo một cái ghế ngồi xuống chờ ăn. Tông Cảnh Hạo nhanh chóng bỏ hoành thánh đã nấu xong vào một cái tô rồi bưng đến trước mặt cô. иɦũ ɦσα Vu đã nêm nếm vị của canh xương, bỏ hoành thánh xong thì không cần cho thêm gì khác, bên trong có xương sườn bắp ngô còn có cả hoành thánh, còn có rất nhiều nước canh tràn đầy trong một tô lớn.
Tông Cảnh Hạo lấy một cái chén nhỏ, đĩa và thìa cho cô: “Múc vào trong chén nhỏ ăn đi, nóng lắm.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu múc xương sườn và hoành thánh vào trong chén nhỏ để nguội. Tay nghề làm đồ ăn của иɦũ ɦσα Vu rất tốt, trong hoành thánh gói bằng tôm và thịt băm, cho vào trong miệng mềm trơn thơm ngon. Xương sườn vốn để đến ban đêm là có thể ăn, ban đêm hâm nóng nên thịt rã ra, không chắc răng lắm nhưng mùi thịt rất được.
Tông Cảnh Hạo ngồi trêи ghế cạnh cô, cánh tay vẫn luôn khoác trêи lưng ghế của cô ngắm nhìn cô, một tô lớn chẳng tới bao lâu đã hết nửa tô: “Em ăn cũng khỏe lắm nhưng sao mà không béo thế?”
Lâm Tân Ngôn không ngẩng đầu hỏi: “Anh thích béo à?”
Tông Cảnh Hạo giơ tay nhéo nhéo cánh tay cô: “Tay em nhỏ như cây gậy ấy, anh muốn nuôi cho em béo lên một chút.”
Lâm Tân Ngôn cười: “Em đây dáng cao ăn được một trăm ký luôn đấy biết không?”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Không nghe thấy giọng nói của Tông Cảnh Hạo, Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu: “Sao hả, chê em à?”
Tông Cảnh Hạo nâng cằm lên, nghiêng túc nói: “Em muốn béo tới một trăm ký thì anh phải mua tăng trọng cho heo cho em ăn à?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Đúng thật là việc cô ăn nhiều khó béo có liên quan rất lớn với thể chất của cô.
Tay của Tông Cảnh Hạo trượt đến bên hông cô, cách lớp vải mài cọ trêи da thịt cô: “Em như thế nào anh cũng không chê.”
“Em không tin.” Lâm Tân Ngôn múc canh vào chén nhỏ uống sạch rồi buông đũa và thìa xuống.
Tông Cảnh Hạo dựa tới gần: “Anh phải làm thế nào thì em mới có thể tin đây? Nếu không thì tôi lập một bản giấy tờ nhé?”
Lâm Tân Ngôn né người ra một chút, uống canh nóng nên cả người cô đều muốn đổ mồ hôi, Tông Cảnh Hạo dựa quá gần khiến cô cảm thấy càng thêm nóng. Canh nhiều thật sự uống không nổi, cô đẩy tô canh còn lại đến trước mặt Tông Cảnh Hạo: “Anh uống đi, em uống no rồi nhưng cũng không thể để dư được, đem đổ thì lại tiếc quá.”
Tông Cảnh Hạo rất không muốn, ban đêm anh không thể ăn món có nhiều dầu mỡ như thế.
Lâm Tân Ngôn bĩu môi: “Không phải anh muốn chứng minh sao? Uống xong canh trong tô thì coi như anh đã chứng minh rồi, không cần phải viết biên bản phiền phức thế nữa, em vẫn tin tưởng anh.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Anh thật sự không uống nổi: “Có thể đổi cách chứng minh khác không?”