Tống Nhã Hinh ôm eo anh ấy: "Bồi Xuyên, em rất thích anh, đừng từ chối em được không?"
Thẩm Bồi Xuyên đẩy tay cô ta ra: "cô đừng làm như vậy."
Tống Nhã Hinh không buông ra, cô ta ôm chặt hơn: "Em xin anh đừng đẩy em ra."
Nói xong mặt của cô ta áp chặt vào ngực Thẩm Bồi Xuyên: "Anh có biết em phải có bao nhiêu can đảm mới có thể nói với ba đề cập đến chuyện này với anh không? Nếu anh từ chối em, thật sự em không còn mặt mũi nhìn ai nữa, có phải anh ghét bỏ em vì em đã kết hôn sao?”
"Không phải."
Thẩm Bồi Xuyên giải thích rằng anh ấy chỉ không cảm giác gì cả, Tống Nhã Hinh ôm lấy mình mà anh ấy chỉ là giống như nếu không phải người yêu thì không nên thân mật như vậy thôi chứ trong lòng không có bất kỳ cảm xúc gì cả.
Nếu anh ấy thích thì đã kết hôn hay chưa không quan trọng.
Anh ấy không quan tâm đến những điều đó, việc đó không quan trọng đối với anh ấy.
“Không còn sớm nữa rồi, em mau trở về đi.” Hai tay Thẩm Bồi Xuyên không được tự nhiên, chỉ sợ đụng chạm vào cô ta.
“Em không về, nếu anh không chấp nhận em, em sẽ không buông anh ra.” Tống Nhã Hinh bây giờ không quan tâm nhiều nữa, cô ta cũng không giả vờ rụt rè, cô ta chỉ muốn có được người đàn ông này. Dù dùng biện pháp gì cô ta cũng muốn người đàn ông này.
Đã lỡ bỏ qua một lần, lần này nhất định phải nắm chắc.
“Nhã Hinh, em không quan tâm nếu anh không thích em sao?” Thẩm Bồi Xuyên nói thẳng.
Anh ấy không biết phải nói thế nào với Tống Nhã Hinh, vì vậy anh ấy chỉ có thể trực tiếp bày tỏ lòng mình.
Tống Nhã Hinh thân thể cứng đờ một chút, đây thực sự là một đả kϊƈɦ đối với cô ta, Tống Nhã Hinh ngẩng đầu nói: "Em tin tưởng rằng tình cảm có thể được vun đắp."
Thẩm Bồi Xuyên trong lòng thầm nghĩ, thật sự là tình cảm có thể vun đắp được sao?
Nếu thật sự có thể vun đắp, thì anh ấy cũng không từ chối nữa.
Anh ấy nói: "Được rồi, anh đồng ý với em."
Tống Nhã Hinh không thể tin rằng Thẩm Bồi Xuyên sẽ đồng ý nhanh như vậy: "Thật sao?"
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu và nói: "Anh không nói dối."
Vẻ ngoài nghiêm túc của anh ấy khiến Tống Nhã Hinh nghĩ rằng anh ấy rất dễ thương, tại sao cô ta lúc trước không phát hiện ra chứ?
Nếu cô ta quen một người đàn ông như vậy sớm hơn thì cô ta sẽ yêu hết lòng, có lẽ bây giờ hai người đã có con.
“Em sẽ trở về nói với ba mẹ.” Tống Nhã Hinh vui vẻ nhướng mày, buông anh ấy ra và nói: “Em đi đây.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, "Đi đường phải cẩn thận, anh sẽ không tiễn."
Tống Nhã Hinh dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Anh không giữ em lại sao?"
Thẩm Bồi Xuyên: "..."
Trong lòng anh ấy khó hiểu, tại sao phải giữ cô ta lại chứ?
Vẫn còn là một đêm dài, và em cũng đã ăn tối.
Tống Nhã Hinh cười nói: "Anh cũng không giữ em lại qua đêm sao?"
Thẩm Bồi Xuyên: "..."
“Đùa anh thôi, nhìn anh ngốc chưa kìa:” Tống Nhã Hinh cười nói: “Em đi đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong lập tức đi ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên đứng tại chỗ vài giây mới phản ứng lại, và tiễn cô ta ra cửa.
“Anh nghỉ ngơi sớm một chút nhé, gặp lại sau.” Tống Nhã Hinh đứng ở cửa nói với anh ấy.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu và đóng cửa lại.
Đóng cửa lại, anh ấy cảm thấy có chút giống như đang nằm mơ, một lúc sau mới thở dài một hơi.
Nghĩ thầm rằng, cứ như vậy đi, tìm người khác cũng chưa chắc đã thích hợp như cô ta, hơn nữa cục trưởng Tống cũng đã mở lời.
Nếu anh ấy không đồng ý và phản bác lại mặt mũi của cục trưởng Tống, ông đã quan tâm mình nhiều như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất buồn.
Anh ấy không thể độc thân cả đời.
Ngồi trêи ghế sô pha, Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy mình nghĩ như vậy cũng có chút tự an ủi, anh ấy rót một cốc nước rồi lẩm bẩm: "Thực ra, Tống Nhã Hinh cũng rất tốt, lại quen nhau đã lâu rồi, sống cùng nhau chắc cũng không có vấn đề gì."
Đột nhiên anh ấy mỉm cười vỗ vỗ đầu mình, đây vẫn là tự an ủi thôi.
Vào lúc sáng sớm, Thẩm Bồi Xuyên bị cuộc điện thoại của Tô Trạm đánh thức. Ngay khi điện thoại được kết nối, Tô Trạm đã lập tức nói: "Bồi Xuyên, tôi có việc cần tìm cậu."
“Có việc gì vậy?” Thẩm Bồi Xuyên vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn có chút không tỉnh táo.
“Tôi và Tần Nhã đã hòa giải.” Thẩm Bồi Xuyên cũng có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khởi của Tô Trạm qua điện thoại, nói: “Chúc mừng.”
"Tôi đã phát hiện cấp trêи của cậu, tại sao lại bảo cậu đến nhà ông ấy? Chắc không phải là coi trọng cậu, muốn bắt cậu làm con rể chứ?" Tô Trạm đang lái xe về nhà, khóe mắt vẫn còn vết thương nhưng cũng không che được khuôn mặt tươi cười của anh ấy.
Nếu vào lúc này mà Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy, anh ấy nhất định sẽ hỏi, mặt không đau sao?
"Gọi điện thoại đến chỉ nói cho tôi biết chuyện tốt của cậu thôi hả?"
"Không phải, hôm nay Tần Nhã sẽ trở lại thành phố C. Tôi sẽ tiễn cô ấy và cậu đi cùng tôi."
“Đấy là bạn gái của cậu, tôi đi theo làm gì chứ?” Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy mình có chút khó hiểu.
"Là như này, ngày hôm qua đã tôi thông báo cho mọi người mà cậu lại không có mặt ở đấy, hôm nay nhất định cậu phải có mặt, cậu là người anh em tốt của tôi, cậu phải tận mắt chứng kiến."
Thẩm Bồi Xuyên rất muốn nói một câu, thông báo qua điện thoại cũng không được sao, lại còn phải tận mắt chứng kiến nữa?
Cậu bị thần kinh à?
Để không phải đả kϊƈɦ người đàn ông cố gắng này, anh ấy nói: "Cậu đến đón tôi đi, xe của tôi không có ở đây."
"Tôi đang ở dưới nhà cậu rồi, mau đi xuống đi."
"Nhanh như vậy sao?"
“Đừng nói nhiều nữa, mau xuống đi.” Tô Trạm thúc giục.
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Cho tôi mười phút."
Nói xong lập tức cúp máy, đứng dậy rửa mặt mũi và mặc quần áo.
Mười phút sau, anh ấy đúng giờ đi xuống nhà, vừa rời khỏi nhà anh ấy đã nhìn thấy xe của Tô Trạm đang đỗ ở ven đường, cửa sổ xe không đóng, vừa đi tới lập tức có thể thấy Tô Trạm đang ngân nga bài hát dân gian.
Thẩm Lạc Thâm mở cửa xe ra rồi ngồi xuống ghế: "Vừa mới hòa giải, bây giờ lại tách ra, cậu không sợ cô ấy đổi ý sao?"
"Cô ấy sẽ không, nếu đổi ý thì đã đổi từ lâu rồi."
Tô Trạm rất tự tin nói.
Thẩm Bồi Xuyên liếc anh ấy một cái: "Xem tài đức của cậu kìa!"
“Này, tôi rất vui.” Tô Trạm không chút nào che đậy tâm trạng tốt của mình trước mặt Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: "Nếu thế thì tốt."
Tô Trạm thu lại nụ cười trêи mặt, nghiêm túc nói với Thẩm Bồi Xuyên: "Tần Nhã, cô ấy sức khỏe không tốt, sau này chúng tôi sẽ không có con, cậu ở trước mặt cô ấy đừng nhắc đến chuyện con cái, tôi sợ cô ấy nhạy cảm."
Anh ấy biết Tần Nhã không nói với mình, bởi vì là không muốn đối mặt với sự thật này, bình thường những người như vậy thật sự rất nhạy cảm, sợ rằng khi cô ấy nghe được chuyện về con cái thì sẽ không vui.
“Tại sao vậy?” Thẩm Bồi Xuyên cau mày.
Tô Trạm trở nên im lặng, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Là do lần sảy thai lần trước."
Thẩm Bồi Xuyên vỗ vai anh ấy, âm thầm an ủi.
“Đừng tỏ ra quan tâm hay đồng tình gì trước mặt cô ấy, chỉ cần đừng nhắc đến con cái là được.” Tô Trạm nói.
Thẩm Bồi Xuyên nói đã hiểu.
Khi đến nơi, bọn họ thấy Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đang nói chuyện cùng với Thiệu Vân, và Tần Nhã đang chơi với Lâm Nhụy Hi.
Buổi sáng, Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo dậy sớm để tiễn Tần Nhã và Thiệu Vân, Lâm Nhụy Hi nhất quyết muốn đi theo, sau đó đành đưa cô bé đến sân bay.
“Chú Tô Trạm, chú Bồi Xuyên.” Khi Lâm Nhụy Hi nhìn thấy họ ngay lập tức kêu lên.
Tần Nhã ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy bọn họ đi tới, cô ấy nhìn Thẩm Bồi Xuyên cười nói: "Sao anh cũng đến đây."
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: "Đó không phải là do Tô Trạm nhà cô sao, bắt tôi phải ra tận đây để tiễn cô, nói là ngày hôm qua tôi không có mặt, hôm nay nhất định phải đến. Nhưng lại nói một lần nữa, xin chúc mừng hai người."
Tần Nhã cúi đầu: "Không có gì phải chúc mừng đâu."
“Chúng ta đã hòa giải, tại sao lại không đáng chúc mừng chứ?” Tô Trạm ngồi ở bên cạnh ôm vai cô ấy: “Lời đã nói ra, em muốn thay đổi cũng không được rồi.
Thẩm Bồi Xuyên nháy mắt và ôm lấy Lâm Nhụy Hi: "Chúng ta đi, đừng quấy rầy bọn họ thân mật."