“Nếu không phải vì cậu, tôi còn phải làm như vậy sao?” Cao Hồng Quân tức đỏ mắt: “Hơn nữa, ả họ Ngô kia là cái gì chứ? Cho cô ta lên giường với Bùi Quốc Huy đã là hời cho cô ta rồi. Ai chẳng biết mẹ cô ta là loại đàn bà ghê tởm cho cả ngàn người cưỡi chứ...”
“Ai nói với cậu những chuyện này?” Quả đấm của Trần Gia Huy kêu răng rắc.
Cao Hồng Quân đưa tay lau máu trên mặt: “Đây có phải bí mật gì đâu? Lúc trước mẹ cô ta bị đuổi khỏi đoàn văn nghệ bộ đội địa phương, là vì bà ta chưa chồng đã chửa, đúng là không biết xấu hổ. Nếu tôi là bà ta thì đã đập đầu vào tường chết lâu rồi, ấy thế mà bà ta còn dám đẻ ra... Cũng may bà ta có cái mặt quyến rũ, không thì cũng không thể dụ dỗ được nhiều quan to giúp bà ta một bước lên trời như thế.”
Trần Gia Huy: “Có phải cậu từng điều tra Ngô Huệ không?”
“Tôi đâu có rảnh hơi?” Cao Hồng Quân cười cợt: “Lần trước ở tiệc rượu trên du thuyền có một bà vợ của quan chức nào đấy liếc mắt một cái đã nhận ra Ngô Ngọc Trâm. Bà ta nói lúc trước bà ta cũng từng đến nhà Ngô Ngọc Trâm náo loạn rồi. Mười mấy năm trước chồng bà ta từng làm sếp ở đó rồi tằng tịu với Ngô Ngọc Trâm. Cậu biết lúc vợ lớn nhà người ta tìm đến cửa, Ngô Ngọc Trâm nói thế nào không?”
Mặt Trần Gia Huy xanh mét, giống như bị gợi lại chút kí ức không vui nào đó, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Đỗ Phương Phương có chút lo lắng, vội lén gọi cho Dương Thanh Ngân.
Cao Hồng Quân không kiêng nể chút nào: “Ngô Ngọc Trâm nói, cái gọi là vợ cả mấy người tại sao chỉ dám phô trương trước mặt tôi? Quay về đi, cứ giả bộ dịu dàng nghe lời trước mặt chồng nữa đi. Các người chửi tôi quyến rũ chồng các người, các người có bản lĩnh thì cũng đi quyến rũ một người thử xem? Không có bản lĩnh thì đừng có đứng đây dong dài, đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đấy đi.”
“Trần Gia Huy, trước đây tôi cứ nghĩ cậu thích Ngô Huệ thật nên mới lấy cô ta. Nhưng kết quả thì sao? Người cậu yêu trong lòng vẫn là Thanh Ngân, cậu đối với Ngô Huệ chỉ là...” Cao Hồng Quân dừng một chút: “Cô ta có bà mẹ như thế thì sạch sẽ chỗ nào? Nếu cậu sợ Ngô Huệ hiểu lầm cậu, không thành vấn đề, cậu lập tức đi giải thích rõ ràng với cô ta đi.”
Cao Hồng Quân ra vẻ muốn kéo tay Trần Gia Huy.
Trần Gia Huy nhìn Cao Hồng Quân không biết sửa sai, hắn đột nhiên cười tự giễu: “Hồng Quân, chúng ta thật sự là anh em tâm giao sao?”
Cao Hồng Quân lập tức sững người.
Đỗ Phương Phương cảm nhận được bầu không khí bất thường, cô ta vội đến kéo tay Trần Gia Huy: “Huy, cậu đừng kích động.”
Trần Gia Huy không nói gì, đi qua Cao Hồng Quân, đụng mạnh vào bả vai hắn, sau đó đi ra ngoài.
Cao Hồng Quân chỉnh trang lại bộ dáng chật vật của mình, quay đầu lại: “Huy...”
“Đừng qua đây, nếu không tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Trần Gia Huy quay lưng lại với Cao Hồng Quân đang muốn đi theo, giọng điệu hắnlạnh nhạt: “Để tôi yên tĩnh một mình, mấy ngày tới đừng gọi cho tôi nữa.”
“Trần Gia Huy, cậu thật sự muốn tình anh em của chúng ta tổn hại vì một người đàn bà không quan trọng ư?”
Cao Hồng Quân nhìn Trần Gia Huy đã đi xa, tức giận quay người đạp đổ bàn trà.
...
Trần Gia Huy rời khỏi biệt thự của Cao Hồng Quân nhưng không lái xe rời đi ngay.
Hắn không yên lòng đi trên đường, tâm tư hắn như một mớ dây lộn xộn, không thể lí giải rõ ràng. Cảm giác bất lực khó xử dâng lên từ lòng bàn chân chạy đến tim, hắn không biết tại sao mình lại như vậy.
Hộp thuốc tránh thai Đình Dục rơi từ trong túi Ngô Huệ ra, Đỗ Phương Phương nói trên ga giường có vết máu...
Hắn đột nhiên nhớ mình đã từng nói với Ngô Huệ: “Chẳng lẽ cô còn chưa nếm mùi đời sao?”
Hiện giờ chân tướng đã rõ, chắc chắn cô ấy còn trinh, nhưng kẻ làm cô ấy trở thành một người phụ nữ chân chính lại là một người đàn ông khác.
Điều này hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của hắn, hắnchỉ muốn mượn chuyện này để hàn gắn quan hệ của mình với Dương Thanh Ngân. Hắn không hề muốn làm tổn thương đến cô thật. Sau khi ly hôn hắn sẽ cho cô một khoản phí chu cấp hậu hĩnh, để tương lai của cô có thể suôn sẻ hơn chút...
“Anh Huy, anh Huy...”
Cánh tay hắn bị kéo từ phía sau, Trần Gia Huy quay người lại. Dương Thanh Ngân thở dốc nhìn hắn, làn da trắng của cô ta phớt hồng vì chạy nhanh, cô ta giữ chặt tay Trần Gia Huy, mười ngón tay đan cài vào nhau.
“Cuối cùng em đã tìm thấy anh rồi. Anh làm gì vậy? Em vừa đến thì anh đi, anh không muốn gặp em à?”
Trần Gia Huy chớp chớp mắt: “Có chuyện gì?”
Dương Thanh Ngân cười dịu dàng, chỉ về hàng ghế gỗ bên đường: “Em chạy mệt quá, chúng mình qua đó ngồi nói chuyện được không?”
Ánh mắt Trần Gia Huy dừng trên bụng cô ta, lông mày hắn khẽ nhíu lại: “Em đã có thai rồi mà vẫn chạy lung tung?”
“Vì em không muốn đánh mất anh một lần nữa!” Dương Thanh Ngân cong mắt cười, nụ cười ngây thơ hồn nhiên như một thiếu nữ mười tám tuổi.
Trần Gia Huy không phản đối, bị Dương Thanh Ngân kéo ngồi xuống ghế gỗ.
Dương Thanh Ngân ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi chân đi giày đế bằng nhẹ nhàng đong đưa, đầu thì khẽ dựa lên vai hắn.
“Anh muốn cắt đứt qua lại với Cao Hồng Quân thật à?” Ngữ điệu cô ta có chút lo âu, trong trẻo động lòng người.
“Không, anh chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.”
“Đúng rồi.” Dương Thanh Ngân lấy một tập bệnh án từ trong túi ra: “Huy, hôm nay em đi kiểm tra lại rồi.”
Trần Gia Huy nghiêng mặt, nhìn cuốn bệnh án chi chít chữ kia.
“Bác sĩ nói cục cưng rất khỏe mạnh, vì vậy nên, anh với em không cần quá lo lắng đâu.”
Dương Thanh Ngân nhìn Trần Gia Huy, phát hiện hắn dịu dàng hơn một chút sau khi nghe thấy cô ta nhắc đến “cục cưng”.
“Anh Huy...” Cô ta ngập ngừng vài giây mới chần chừ mở miệng: “Em đã biết chuyện Hồng Quân và Phương bỏ thuốc Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy rồi. Em không nghĩ bọn họ lại dám tự ý như vậy, haizzz, bọn họ tùy hứng làm liều quá!”
Dương Thanh Ngân cười dịu dàng: “Cũng may Ngô Huệ không xảy ra chuyện gì, nếu không em và đứa bé sẽ cảm thấy rất áy náy. Anh Huy, anh đừng để bụng nữa, bọn họ cũng biết sai rồi, đang định... muốn kính trà nhận lỗi với anh...”
Lúc cô ta vẫn chưa nói hết, Trần Gia Huy bỗng nhiên đứng dậy.
“Anh Huy, anh sao thế?” Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn Trần Gia Huy.
“Em về biệt thự trước đi, công ty anh còn có chút việc cần xử lí.”
Dương Thanh Ngân săn sóc kéo tay hắn lại: “Anh Huy, sắp chín giờ rồi, có phải anh còn chưa ăn sáng đúng không?”
Trần Gia Huy nâng mắt nhìn con ngươi tràn đầy lo âu và yêu thường của cô ta, cảm xúc buồn bực bất an trong lòng hắn lúc này mới dịu đi. Hắn cầm tay cô ta, cười nhạt nói: “Anh đã ăn rồi.”
“Anh Huy, có phải anh sợ Ngô Huệ hận anh vì chuyện này không?”
“Được rồi, anh đi trước đây.” Trần Gia Huy thả tay cô ta ra: “Bảo Phương đưa em về đi.”
“Vậy anh... tối nay anh không về ạ?”
Trần Gia Huy cố ý không chú ý đến ánh mắt tha thiết của cô ta: “Có thể anh phải ở công ty tăng ca, gần đây hạng mục công viên Hồng Mai bên thành phố Hoa gặp chút phiền phức.” Nói xong, hắn vỗ nhẹ lên vai cô ta, sau đó quay người đi.
Dương Thanh Ngân dõi theo bóng lưng hắn, cô ta nhìn rất lâu, mãi cho đến khi hắn đi xa mới quay người.
Cô ta âm thầm cắn môi, vẻ tức giận thoáng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Ngô Huệ, lại là Ngô Huệ!
...
Ngô Huệ về đến nơi ở của Đỗ Thu Thảo, tâm trạng cô tồi tệ như một cơn mưa phùn dai dẳng tháng sáu.
Đầu tiên cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, cô đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn dấu vết đậm nhạt không giống nhau trên người mình. Ánh mắt cô lại lướt qua bộ quần áo nam trên mặt đất, một cảm xúc khác thường dâng lên trong lòng.
Ngô Huệ tắm rất lâu nhưng không thể xóa hết dấu vết trên người, cô ấn huyệt thái dương đang đau nhức, cầm khăn tắm đi ra ngoài.
Đợi cô chỉnh trang xong hết thì cũng đã đến trưa rồi, nhưng cô vẫn xách túi đi làm.
Ly hôn với Trần Gia Huy là một chuyện, tạm thời cô không muốn lại thất nghiệp dưới tình huống chưa hề chuẩn bị. Kiên quyết là một chuyện, cô không muốn đưa cảm xúc cá nhân vào chuyện công việc, huống chi... bệnh của Ngô Hải cần rất nhiều tiền.
Lúc cô ra ngoài tiện thể mang quần áo của Bùi Quốc Huy đi giặt.
...
Lúc Ngô Huệ bước vào Trần thị loáng thoáng nghe thấy tiếng nhân viên nhỏ tiếng lén lút thảo luận.
“Giám đốc Ngô cũng vừa mới đi làm, tổng giám đốc Ngô Huệ
Mộc Đức trước... cô nói xem tối qua bọn họ có gì không?”
“Chẳng trách mặt tổng giám đốc Trần hốc hác, còn mặt giám đốc Ngô thì hồng hào thế, quả nhiên...”
Ngô Huệ không quan tâm nhiều, trực tiếp đi vào thang máy lên lầu.
“Giám đốc, thành phố Hoa nói phần sau đề án thiết kế công viên Hồng Mai chưa đủ tỉ mỉ, nên yêu cầu chị tiến hành bổ sung, còn yêu cầu cụ thể thì đều viết ở trong này.”
“Được, tôi làm xong rồi sẽ giao cho cô.” Ngô Huệ cầm túi tài liệu vào phòng làm việc.
Mặc dù Ngô Huệ không được coi là người cuồng công việc nhưng cô rất có trách nhiệm, sau khi cô xử lí xong thì ngoài trời đã tối rồi.
Không biết là ai tiện tay bật đèn trong phòng làm việc lên giúp cô.
Cô nhìn giờ, đã bảy giờ tối rồi, sắc trời bên ngoài đã mờ mờ tối.
Thu dọn xong tài liệu, Ngô Huệ mở ngăn kéo mới nhớ ra hình như hôm nay cô không nhìn thấy đơn thỏa thuận ly hôn trong túi của mình.
Cô tìm hai bên túi, ngay cả chứng minh thư và giấy chứng nhận kết hôn cũng không có. Ngô Huệ căng thẳng, hôm qua lúc cô từ quán cà phê ra, những thứ đó vẫn còn mà. Lúc ấy cô định đến cục Dân chính làm giấy chứng nhận ly hôn với Trần Gia Huy.
Khi cô mất đi ý thức, nói không chừng đồ đạc trong túi cũng rơi xuống đất cũng nên...
Ngô Huệ lấy điện thoại gọi cho Trần Gia Huy, nhưng đối phương đã tắt máy rồi.
Cô cắn môi, lại gọi vào máy bàn của biệt thự Thanh Thủy, là cô giúp việc nghe điện thoại.
“Cô chủ? Sao dạo này cô không về nhà?” Cô giúp việc thân thiết hỏi.
Có người quan tâm, trong lòng Ngô Huệ ấm áp hẳn lên, cô trực tiếp nói rõ mục đích: “Anh Trần về nhà chưa ạ?”
“Cậu chủ vừa mới gọi điện thoại nói tối nay phải tăng ca, không về nhà nghỉ.”
Tăng ca á? Ngô Huệ chớp mắt: “Tôi biết rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi tắt máy đây.”
Ngô Huệ lại ngồi trên ghế dựa một lúc mới cầm túi tài liệu đi đến phòng làm việc của Trần Gia Huy.
Ngô Huệ vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy có ánh đèn yếu ớt chiếu ra từ phòng làm việc của Trần Gia Huy. Cửa thì khép hờ, cô nhớ Trần Gia Huy đã từng dặn dò nên dừng lại rồi gõ cửa, tuy nhiên mãi một lúc lâu sau vẫn không được đáp lại.
“Nếu anh không thấy phiền thì tôi vào nhé.”
Vẫn không có bất kì âm thanh nào.
Ngô Huệ nhíu mày, đẩy cửa đi vào. Phòng làm việc rất lớn chỉ bật một cái đèn bàn, Trần Gia Huy không có ở đây. Cô đi đến trước bàn làm việc, nhìn thấy chứng minh thư và giấy chứng nhận kết hôn của mình, còn giấy thỏa thuận thì không có ở đó.
Nếu đã tìm thấy đồ cần tìm rồi thì Ngô Huệ cũng không định nán lại nữa, cô viết lời nhắn lên một tờ giấy rồi đi luôn.
Về phần giấy thỏa thuận ly hôn, mất rồi thì cùng lắm là in lại bản mới, dù sao thì cô vẫn còn lưu bản điện tử.
Lúc chạm đến tay nắm cửa, Ngô Huệ không kiềm được quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ. Từ trước đến giờ Trần Gia Huy không cho cô đi vào chỗ đó, hễ có người đến gần là hắn sẽ tỏ ra rất không vui, hình như trong căn phòng nghỉ đó che giấu một bí mật khổng lồ.
�������