Đến lượt Ngô Huệ thanh toán, nhân viên thu ngân quét mã vạch xong nói: “Của chị hết năm trăm hai mươi nghìn.”
Động tác rút tiền của Ngô Huệ dừng lại, nhìn nhân viên thu ngân: “Hình như tôi chỉ mua mất khoảng hai trăm nghìn thôi mà.”
“Không phải chồng của chị cũng ăn mì ăn liền sao ạ?” Nhân viên thu ngân không cả thèm ngẩng đầu lên, giải thích.
Ngô Huệ ngó lơ ba từ “chồng của chị”, cô đặt trọng điểm lên nửa câu sau.
“Một hộp mì cũng chỉ hai mươi ngàn thôi, sao hóa đơn lại hơn năm trăm?”
Cuối cùng thu ngân cũng ngẩng đầu, hất cằm lên: “Không phải anh ấy còn mua một hộp durex à?”
Ngô Huệ nhìn theo phương hướng nhân viên thu ngân chỉ, liền thấy trong tay Bùi Quốc Huy đang cầm một hộp “Durex loại siêu mỏng”. Còn anh đang nhíu mày, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng ở mặt sau.
Mặt Ngô Huệ lập tức đỏ bừng, cô cố gắng hạ thấp giọng: “Anh ấy không mua, có thể chỉ là xem chơi thôi, hơn nữa tôi với anh ấy...”
“Chỉ xem thôi? Anh ấy đã bóc vỏ bên ngoài ra rồi!” Thu ngân thảng thốt nhìn Ngô Huệ.
Ngô Huệ quay đầu nhìn, quả nhiên Bùi Quốc Huy đã xé rách lớp bọc bên ngoài rồi.
“Của chị hết năm trăm hai mươi nghìn. Chị thanh toán nhanh lên, người phía sau còn đang đợi kìa.”
Ngô Huệ chỉ đưa bốn trăm nghìn, không quan tâm đến nhân viên thu ngân đang không vui thúc giục cô.
“Chị ơi, chị chưa trả tiền hộp áo mưa kia.”
Hôm nay Ngô Huệ đang khó chịu, giờ lại bị Bùi Quốc Huy làm loạn thành ra như vậy, cô càng bực dọc không thôi. Nhất thời cô không kiểm soát được cảm xúc của mình, không suy nghĩ gì đã trả lời nhân viên thu ngân: “Chúng tôi không dùng thứ đó.”
Diện tích của cửa hàng tiện lợi không lớn, Ngô Huệ nói rất to vì đang bực mình, thế nên tất cả mọi người đều nghe thấy.
Ngay cả Bùi Quốc Huy đang nghiên cứu hộp áo mưa kia cũng nghi hoặc nhìn qua.
Còn các vị khách phía sau bao gồm cả nhân viên thu ngân sau khi ngạc nhiên đều dùng biểu cảm “Chúng tôi hiểu mà” nhìn cô.
“Chị ơi, chị chưa cầm đồ, mà còn... chưa trả đủ tiền!”
...
Ngô Huệ chạy một đoạn mới dừng lại, cô quay đầu nhìn, cửa hàng tiện lợi đã cách cô rất xa rồi.
Giày cao gót dưới chân cọ sát làm mắt cá chân cô đau nhức, Ngô Huệ vịn vào bồn hoa bên cạnh rồi ngồi xuống. Cô tháo giày ra, mượn ánh đèn đường mờ mờ, cô phát hiện tất chỗ gót chân đã bị trầy xước, còn có máu rướm ra.
Cô vén mấy sợi tóc rũ xuống ra sau tai, lấy một tờ khăn giấy trong túi ra lau máu, đổi lại là một cơn đau nhói ập đến.
Nhìn miệng vết thương đỏ đỏ trên chân mình, Ngô Huệ cảm thấy vô cùng bực bội.
Vừa được nếm trải mùi đời, buổi tối Bùi Quốc Huy lại đột nhiên chạy đến nói có nói không với cô, để cô phải suy nghĩ linh tinh. Nhưng đã có bài học đầu tiên, điều cô không muốn làm nhất chính là giẫm lên vết xe đổ.
Những lời hứa hẹn Trần Gia Huy nói với cô năm xưa, cuối cùng thì cô có được cái gì?
Huống chi... Bùi Quốc Huy vẫn là chồng của người phụ nữ Trần Gia Huy yêu mến.
Anh nói muốn ở cùng cô là vì yêu sao?
Ngô Huệ cười tự giễu, có lẽ cô lại phải làm quân cờ cho người khác trả thù một lần nữa thôi.
Cách đó không xa, có một bóng đen cao lớn đang đến gần, xem ra là đi đến chỗ của cô.
Ngô Huệ ngẩng đầu, cắn răng, tiện tay quăng giày cao gót trong tay qua đó.
Bùi Quốc Huy giơ tay bắt trọn lấy giày của cô.
Tay còn lại của anh vẫn xách một túi đồ, là túi đồ xách từ trong cửa hàng tiện lợi ra.
“Rốt cuộc anh muốn sao?” Ngô Huệ suy sụp nhún vai, tỏ ra có chút lực bất tòng tâm.
Bùi Quốc Huy đi đến trước mặt cô, đặt túi bóng xuống cạnh chân cô, lấy hai miếng urgo ra, sau đó ngồi xổm xuống túm lấy một chân của cô. Anh hạ mắt, có vài sợi tóc đen rũ xuống vầng trán cao của anh.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, đường nét sườn mặt anh góc cạnh sắc nét. Ngô Huệ cúi đầu nhìn bàn chân mình nằm trong tay anh. Độ ấm trong lòng bàn tay anh khiến cô muốn rụt chân về.
Bùi Quốc Huy lại nắm chặt chân cô: “Đừng cử động.”
Anh xé vỏ urgo, dịu dàng dán nó lên chỗ gót chân của cô, sau đó lấy giày cao gót đi vào chân lại cho cô, lại cẩn thận đặt chân cô lên đất, đổi sang chân kia, cởi giày dán urgo... nhưng lần này thì không giúp cô đi giày lại.
Bùi Quốc Huy nhìn thẳng vào bàn chân trắng nõn của cô. Ngón chân Ngô Huệ co quắp lại, anh bất chợt mỉm cười, cúi đầu hôn một cái dịu dàng trìu mến lên mắt cá chân tinh tế trắng trẻo của cô.
Cánh môi anh hơi lạnh, thế mà lúc áp lên mắt cá chân cô lại giống như đầu thuốc lá đang cháy áp lên làn da mềm mại.
Ngô Huệ đột nhiên muốn rụt chân lại, tuy nhiên anh không buông tay, anh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô.
“Em suy nghĩ thế nào về đề nghị vừa nãy của anh?”
Ngô Huệ tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh: “Em không muốn dính dáng đến bất kì mưu mô quỷ kế gì nữa.”
Bùi Quốc Huy trầm mặc hồi lâu, trên môi là nụ cười nhạt, sau đó xỏ chân cô vào giày cao gót.
Anh bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô: “Mưu mô quỷ kế gì, sao anh lại không biết?”
“Vậy sao anh lại đối xử với em tốt thế? Nếu em nhớ không nhầm thì chúng ta hình như không hiểu rõ sâu sắc về đối phương...”
“Sâu sắc...” Bùi Quốc Huy nghiền ngẫm hai từ này, đáy mắt thoáng qua ý cười tinh quái: “Em chắc chắn không?”
Ngô Huệ: “Anh biết thừa là ý của em không phải chuyện ấy!”
“Em nghĩ anh đang nói đến chuyện nào?” Bùi Quốc Huy nhìn cô.
Ngô Huệ nhất thời nghẹn lời, xấu hổ không nhìn anh: “Chuyện xảy ra tối hôm qua em đã nói rất rõ với anh rồi, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Em rất cảm ơn anh vì đã không đặt em vào tình thế khó xử, nhưng em hy vọng có thể dừng lại ở đây.”
Ý tứ của cô rất rõ ràng, không muốn dây dưa với anh nữa.
Bùi Quốc Huy đưa tay muốn xoa mặt cô, Ngô Huệ bực dọc, cúi đầu cắn tay anh với sức không nhẹ không mạnh.
Bùi Quốc Huy cười khẽ: “Em cầm tinh con chó à?”
“Ai cần anh lo.”
Vì cãi lại nên cô đành phải nhả tay anh ra. Nhưng cô vừa dứt lời thì cánh môi đã bị che lấp.
Lần này anh không dùng đầu lưỡi, mà dùng răng gặm cắn môi thơm và khoang miệng cô.
Đầu óc Ngô Huệ nổ oành một tiếng, không tiếp nhận nổi nụ hôn bất thình lình này.
Rất lâu sau Bùi Quốc Huy mới thả cô ra, anh cười nghiền ngẫm, còn cô thì sầm mặt lại.
“Trần Gia Huy đã đồng ý ly hôn chưa?” Nụ cười nhạt của anh như sương trắng mỏng trời đông.
“Anh thuê người điều tra em?” Cô lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng.
Anh lại hôn một cái: “Chắc là lắp máy nghe trộm trên người em đấy.”
Hành động thân mật này khiến Ngô Huệ bất giác nhớ lại những mảnh kí ức nóng bỏng đêm qua, một đêm kiều diễm mà phóng túng. Tay cô nắm chặt thành đấm, từ từ đặt lên ngực anh, sau đó chậm rãi đẩy anh ra.
Bùi Quốc Huy mặc kệ tất cả động tác của cô, cho đến khi bị đẩy đến ngoài phạm vi mà cô thoải mái.
“Đừng dây vào em, em chỉ muốn trải qua cuộc sống của người bình thường, em không muốn nghe cũng không muốn tham gia vào vòng lẩn quẩn thị phi dư luận của mấy người. Vì vậy, đừng đến trêu đùa em nữa.”
Tay Bùi Quốc Huy ôm phía sau cô, khẽ gõ hai cái lên bên cạnh bồn hoa, tựa như đang trầm ngâm suy nghĩ.
“Trước đây Trần Gia Huy theo đuổi em thế nào?”
“Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?” Ngô Huệ cau mày không muốn nói gì thêm với anh, cô đứng dậy rồi đi.
Bùi Quốc Huy nhanh hơn một bước kéo cô vào trong lòng mình, vừa cười vừa mờ ám hôn khẽ lên tai cô.
“Chuyện hắn ta có thể làm được, em nghĩ anh có thể không làm được hơn thế ư?”
“Anh không phải anh ta!” Ngô Huệ giãy giụa khỏi trói buộc của anh, có phần phiền muộn nói.
“Đúng, anh không giống hắn ta, hắn ta không chung thủy, anh thì có thể.”
Hơi thở của anh phả lên gáy cô, Ngô Huệ tê dại đến co rúm người lại, cô cau mày nói: “Sao anh có thể tự tin thái quá cơ chứ!”
Bùi Quốc Huy mở mắt, sức lực của cô đối với anh là bé nhỏ không đáng kể. Anh vẫn cười hì hì ôm chặt cô, tiếp đó dùng nơi nào đó đụng vào cô, Ngô Huệ lập tức đỏ mặt.
“Toàn thân trên dưới người anh đều rất ‘tự tin’.” Anh cười nhìn hai má đỏ bừng của cô.
Ngô Huệ vừa xấu hổ vừa bực bội, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị một người đàn ông nào đùa giỡn năm thôi bảy hồi như vậy, cô cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
Cô ra sức muốn đẩy anh ra, nhưng hơi thở bên tai dần dần biến thành trầm thấp.
“Nếu anh nói cho em biết, vừa rồi có phóng viên giơ máy ảnh chụp ảnh chúng ta thì em thấy sao?”
Phóng viên?
Con ngươi Ngô Huệ co lại, cô đẩy Bùi Quốc Huy ra rồi bất chợt đứng dậy, nhìn ra phía sau mình.
Quả nhiên có một bóng người lén lút lên một chiếc xe máy và lái đi mất.
Đến nỗi cô còn ngửi thấy mùi khói xe thoang thoảng trong không khí.
Ngô Huệ theo bản năng đuổi theo vài bước, tuy nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe và tên phóng viên kia biến mất ở chỗ ngã tư.
“Này!” Ngô Huệ thở hồng hộc hô lên một tiếng, nhưng đáp lại cô chỉ có bóng xe hơi mà thôi.
Nếu thật sự bị chụp ảnh...
Thậm chí Ngô Huệ còn không dám tưởng tượng, ngày mai mình sẽ lên trang nhất báo thành phố Xuân Sơn bằng phương thức chấn động ra sao.
Cô phiền muộn vò vò tóc, chán nản quay người. Cô nhìn thấy Bùi Quốc Huy vẫn tao nhã ngồi bên cạnh bồn hoa, hai chân thon dài bắt chéo, tay cầm một cốc cà phê, thong thả chờ đợi gì đó.
Ngô Huệ nhìn xung quanh, không biết anh mua cà phê ở chỗ nào!
Cô đi đến bên cạnh Bùi Quốc Huy, anh nâng mắt nhìn, khẽ nhếch môi lên, chăm chú nhìn sắc mặt khó coi của cô.
“Không đuổi được à?” Bùi Quốc Huy thong dong hỏi.
“Có phải anh đã phát hiện tung tích phóng viên từ sớm rồi không?” Ngô Huệ lại cảnh giác nhìn bốn phía.
Bùi Quốc Huy nhướng lông mày, chậm rãi uống một ngụm cà phê, không tiếp lời.
“Anh điên rồi à?” Ngô Huệ quả thực không chịu nổi bộ dáng điềm nhiên như không của anh nữa: “Chắc anh biết rất rõ, nếu những tấm ảnh kia lên báo, không chỉ gây bất lợi với em mà còn cả thanh danh của anh và việc làm ăn của Bùi thị.”
“Về mặt lý thuyết thì đúng là như vậy.”
Ngô Huệ: “Thế mà vừa nãy anh còn như vậy với em...” Cô tức giận chỉ thẳng mặt anh.
Bùi Quốc Huy chỉ dịu dàng nhìn cô.
“Điên rồi...” Ngô Huệ nói, tức giận quay người trở lại con đường lúc đến đây.
Vài phút sau. Ngô Huệ trợn mắt nhìn đường sá trống trải bên ngoài cửa hàng tiện lợi, ôm trán không biết làm sao, không thấy xe cô đâu nữa rồi!