Trong lòng Dương Thanh Ngân không yên, đi ra ngoài phòng sách, sau lưng đã chảy mồ lạnh.
Cô ta dựa vào cạnh phòng sách một hồi lâu vẫn không nhấc nổi đôi chân, nhắm mắt lại, trong lòng rối như tơ vò, chuyện xảy ra hoàn toàn lệch khỏi hướng mà cô ta đã dự tính, cô ta không thể nào ngờ được rằng thái độ của Dương Bảo Long lại như vậy.
Dù cho cô ta có ly hôn với Bùi Quốc Huy thì e rằng Dương Bảo Long cũng sẽ không đồng ý cho cô ta với Trần Gia Huy ở bên nhau một cách dễ dàng.
Nghĩ như vậy, Dương Thanh Ngân chán nản nghĩ đến chuyện chẳng thành giữa Cao Hồng Quân và Đỗ Phương Phương, nếu như hôm đó có thể bắt tận tay Bùi Quốc Huy và Ngô Huệ gian díu với nhau ngay tại trận, vậy thì cô ta đã có thể nắm quyền làm chủ tuyệt đối trong tay, chuyện cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Dương Thanh Ngân phiền muộn trong lòng, vừa định quay lại phòng thì nghe thấy tiếng dì Thúy gọi cô ở dưới tầng.
“Có chuyện gì?” Dương Thanh Ngân vừa xuống tầng thì nhìn thấy Cao Hồng Quân, có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
Cao Hồng Quân cười thần bí, quơ quơ túi tài liệu trong tay: “Đương nhiên là đến cho cậu xem thứ hay ho này rồi.”
Dương Thanh Ngân ngồi trên sô pha lật xem những tấm ảnh trong túi tài liệu.
Tấm mặt nạ lương thiện đẹp đẽ trong quá khứ được xé rách, cô ta bóp chặt xấp ảnh, trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi bên cạnh luống hoa được Bùi Quốc Huy ôm hôn trong bức ảnh, sắc mặt ngay lập tức biến đổi thất thường.
Khi nhìn thấy bức ảnh Bùi Quốc Huy quỳ xuống đeo giày cho Ngô Huệ, Dương Thanh Ngân thầm cười giễu cợt trong lòng, đáy mắt đều là sự tức giận.
Cao Hồng Quân cẩn thận quan sát sắc mặt của Dương Thanh Ngân: “Thanh Ngân, cậu không sao chứ?”
Dương Thanh Ngân thu lại lửa giận trong lòng, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ đau lòng tuyệt vọng sau khi bị phản bội: “Tôi vẫn ổn.”
Cao Hồng Quân nhìn bộ dạng cố nén lại sự ấm ức của cô ta, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng: “Thật không ngờ bọn họ sớm đã thông đồng với nhau.” Hắn nhặt một tấm ảnh lên, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau trong bức ảnh, cười lạnh: “Nhìn bọn họ thân mật thế kia, chắc chắn không phải là chuyện ngày một ngày hai.”
Khóe mắt Dương Thanh Ngân đỏ hoe nhìn Cao Hồng Quân: “Chỗ ảnh này là cậu sai người chụp trộm à?”
“Không phải.” Cao Hồng Quân phủ nhận: “Hôm nay tôi đến tòa soạn của anh Đường, đụng phải một nhà báo đang vội vã rời đi ở chỗ thang máy, anh ta không cẩn thận làm rơi tài liệu trong túi ra, sau đó tôi nhặt được.”
Cao Hồng Quân nhìn Ngô Huệ trong tấm ảnh với ánh mắt khinh bỉ: “Đúng là có tính lẳng lơ giống y hệt mẹ cô ta, tôi đã cảnh cáo Huy từ sớm không được cưới loại đàn bà không trong sạch này vào nhà, bây giờ thì mọc sừng rồi.”
Dương Thanh Ngân nhìn Ngô Huệ trong bức ảnh, móng tay bóp chặt bức ảnh, như muốn đâm rách một lỗ, tuy nhiên, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn cố làm ra vẻ bị tổn thương nhưng vẫn kiên cường, khẽ nói: “Nói không chừng là chúng ta hiểu nhầm.”
“Đã như vậy rồi còn hiểu nhầm gì nữa chứ!” Cao Hồng Quân ném bức ảnh xuống bàn uống trà nhỏ, đau lòng nhìn sắc mặt trắng bệch của Dương Thanh Ngân: “Thanh Ngân, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cậu trút giận, sẽ không để cho bọn họ bắt nạt cậu đâu!”
Dương Thanh Ngân nắm lấy tay hắn, vội vàng khuyên ngăn: “Hồng Quân, cậu đừng có bồng bột, tôi không muốn làm chuyện khiến Huy không vui thêm nữa, hai người cùng nhau lớn lên, tôi thật sự không muốn nhìn thấy hai người từ bạn thành thù.”
Nhờ Dương Thanh Ngân nhắc, Cao Hồng Quân mới nhớ lại chuyện mấy hôm trước Trần Gia Huy vì Ngô Huệ mà xích mích với hắn, lại càng tức giận hơn, sự thù hằn với Ngô Huệ lại tăng thêm mấy phần, khóe môi kéo lên một nụ cười giễu cợt.
“Tôi chẳng qua chỉ là vạch rõ sự thật mà thôi, hơn nữa, dù tôi không nói, cậu nghĩ tòa soạn sẽ bỏ qua một tin giật gân như vậy à.”
“Hồng Quân, tôi biết cậu là vì muốn tốt cho tôi, tôi rất cảm kích, cũng rất may mắn vì có một người bạn như cậu, nhưng cũng chỉ còn lần này nữa thôi, dù sao thì tôi nhất định cũng phải ly hôn với Bùi Quốc Huy, nếu như anh ấy thật lòng yêu Ngô Huệ, vậy tôi chúc phúc cho bọn họ.”
Cao Hồng Quân nhìn Dương Thanh Ngân, cô ta bình thản ngồi trước mặt hắn, mái tóc dài đen nhánh phủ lên bờ vai, da trắng như tuyết, chỉ là, dáng người ngồi dưới ánh đèn trông vô cùng yếu ớt, sắc mặt nhuốm đầy nỗi phiền muộn và ấm ức, nhưng lại cố giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ta cứ như vậy, không khóc lóc, không làm ầm ĩ, lại chạm đến nơi yếu mềm nhất trong đáy tim hắn.
“Thanh Ngân, sao cậu ngốc thế? Lẽ nào cậu không biết cứ nhẫn nhịn như vậy sẽ khiến bọn họ càng được nước lấn tới à?”
Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà chớp chớp mắt, khi cô ta cúi đầu, một giọt lệ trong suốt từ trong khóe mắt rơi xuống.
“Tôi thật sự không sao, Hồng Quân, là tôi không cho Quốc Huy được thứ mà anh ấy muốn, thật sự không thể trách anh ấy được…”
Cao Hồng Quân nắm chặt bức ảnh trong tay, im lặng hồi lâu, sau đó hắn đứng dậy, sải bước rời khỏi nhà họ Dương.
“Hồng Quân!” Dương Thanh Ngân chạy đuổi theo mấy bước nhưng chỉ còn có thể trơ mắt nhìn Cao Hồng Quân lên xe rời khỏi.
Cô ta gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn không nghe, chỉ còn cách nhắn một tin: “Hồng Quân, đừng làm chuyện bồng bột.”
Đợi người giúp việc thu hết ly trà trong phòng khách đi, Dương Thanh Ngân mới đi vào trong, bỏ tất cả ảnh vào trong túi tài liệu, sau đó bước lên tầng, đóng cửa phòng lại, cô ta ném mạnh tập tài liệu vào tường.
Mười mấy bức ảnh văng ra tung tóe, Dương Thanh Ngân bước tới, cúi đầu nhìn, gót giày giẫm lên một bức.
Cô ta cúi người, nhặt bức ảnh Ngô Huệ ôm hôn Bùi Quốc Huy lên, sắc mặt vô cùng khó coi, trên hàng mày hiện rõ vẻ thù địch.
Bùi Quốc Huy, anh thật sự cho rằng anh có thể làm chuyện không ai hay biết này ư?
Những hình ảnh trong quá khứ cùng nhau hiện lên như một bộ phim chiếu trong đầu Dương Thanh Ngân.
Lần đầu tiên gặp Ngô Huệ, đôi giày đế bằng phiên bản giới hạn dưới chân cô, Ngô Huệ bước ra từ nhà tắm ở phòng khách sạn dành cho tổng thống, Bùi Quốc Huy nhảy xuống nước cứu người ở bữa tiệc trên du thuyền, Bùi Quốc Huy đi Hải Nam du lịch, cùng lúc đó Ngô Huệ cũng mất tăm mất tích…
Dương Thanh Ngân giận quá hóa cười, nghịch bức ảnh trong tay, Bùi Quốc Huy, anh dám đùa bỡn tôi như vậy sao?
Nhưng sau đó, lửa giận trên mặt cô ta lại lập tức tiêu tan, thay vào đó là một nụ cười châm biếm, cô ta nhìn chằm chằm Ngô Huệ trong bức ảnh, đột nhiên thích thú cười thành tiếng: “Ngô Huệ, không biết nếu cô biết Bùi Quốc Huy là một gã bất lực thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Dương Thanh Ngân thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt khôi hài dở khóc dở cười của Ngô Huệ khi biết được chân tướng.
“Ngô Huệ, nếu cô đã thích một gã đàn ông bất lực, vậy thì hai người cứ cố mà sống tạm qua ngày đi.”
Dương Thanh Ngân nhếch miệng, giọng điệu dịu dàng mang theo chút hiền hòa nhưng trong đáy mắt lại toàn là cay nghiệt và thâm độc.
Cô ta đưa tay vuốt ve bụng mình, ngày mai phải diễn kịch hay rồi, làm sao mà thiếu nó được chứ.
Ngô Huệ, cô đừng trách tôi, tôi chỉ đang giành lấy hạnh phúc thuộc về tôi thôi, nếu cô muốn trách hãy trách bản thân mình không có bản lĩnh chiếm được trái tim của Huy…
Sáng sớm, Ngô Huệ tỉnh lại trong cảm giác đầu đau muốn nổ tung, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, cô đưa tay lên che mắt theo bản năng, phát hiện mình đang ở một nơi lạ lẫm, cô định ngồi dậy nhưng đầu choáng váng lại phải nằm xuống.
Cô xoa xoa thái dương, quay đầu một cách khó khăn, tầm mắt bắt gặp Bùi Quốc Huy đang ngồi bên cạnh giường
Trên người anh khoác áo ngủ, bộ ngực rắn chắc phanh ra một nửa, đôi chân thon dài vắt chéo đầy vẻ phóng khoáng, anh nhìn cô, cười ôn hòa, khi biết cô đã tỉnh, nụ cười càng tươi tắn hơn.
Trong phút chốc Ngô Huệ đã hiểu ra, mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong nhà Bùi Quốc Huy.
Cô cào qua loa mái tóc, có chút tức giận, sao cứ uống rượu là gặp phải anh thế.
Ngô Huệ nghĩ đến gì đó, lật chăn lên xem theo bản năng, sau đó mới thở phào một hơi.
Cô vẫn mặc bộ đồ của mình.
Sau đó, cô phát hiện ánh mắt của Bùi Quốc Huy vẫn luôn dừng lại trên mặt cô.
Ngô Huệ lùi về phía sau đề phòng, nhíu mày, vô cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn anh nói: “Anh nhìn cái gì?”
Bùi Quốc Huy chỉ cười sâu xa: “Nhìn em, hôm qua tối quá nhìn không rõ.”
Anh nói như lẽ đương nhiên, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên, cảm thấy lại một lần nữa bị đùa bỡn.
“Đồ lưu manh…” Ngô Huệ lẩm bẩm một câu trong miệng chỉ đủ để bản thân nghe thấy rồi chuẩn bị xuống giường.
Bùi Quốc Huy khẽ cười, tiếng cười phát ra từ trong lồng ngực, xem ra vô cùng vui sướng.
“Anh nhìn người phụ nữ của anh, sao lại là lưu manh?”
Trong lòng Ngô Huệ tức giận bừng bừng, mặc dù mặt đã đỏ lựng nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Xin anh hãy tự trọng.”
Bùi Quốc Huy sáp lại gần, cắn nhẹ một cái lên mặt cô, để lại một hàng dấu răng ướt nhẹp, sống mũi cao của anh lướt qua tóc mai cô, sau đó môi ngậm lấy vành tai cô, giọng khàn khàn nói: “Anh nặng bao nhiêu lẽ nào em không biết à?”
Ngô Huệ muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị ôm chặt, anh cúi đầu bịt lại đôi môi đang định cất lời của cô bằng một nụ hôn nóng bỏng chuẩn xác.
“Bùi Quốc Huy!” Ngô Huệ nổi giận, cố gắng ngăn chặn hành vi lưu manh của anh.
“Cuối cùng em cũng không còn gọi là anh Bùi nữa rồi?” Bùi Quốc Huy vui mừng hớn hở hôn cô: “Nếu muốn gọi thì gọi thêm mấy lần nữa đi, sau này tên của người đàn ông này chỉ thuộc về một mình em.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Ngô Huệ ngừng phản kháng, khôi phục lại suy nghĩ hấp tấp của bản thân, lạnh lùng mở miệng.
Bùi Quốc Huy buông cô ra, suy tư hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đầy phòng bị của cô, cười hì hì.
“Tối qua, ở trước cửa quán bar, em ôm chân anh khóc lóc cầu xin, nếu như anh có thể chứng minh em không tiết lộ kế hoạch của dự án Công viên Hồng Mai, em sẽ lấy thân báo đáp.”
Ngô Huệ ngẩng phắt đầu, nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Bùi Quốc Huy: “Không thể nào.”
Dáng vẻ cô nói quả quyết càng khiến Bùi Quốc Huy không nhịn được cười.
“Cười cái gì?” Ngô Huệ chán nản trừng mắt nhìn anh: “Đừng có nghĩ em uống say rồi thì không còn nhớ gì nữa.”
Bùi Quốc Huy mắt đối mắt với cô, giơ cánh tay trái băng bó bằng vải trắng tinh lên.
“Anh không đồng ý, em liền cắn tay anh không buông, chứng cứ rành rành vẫn còn ở đây này.”
Ngô Huệ liếc cánh tay được băng bó trông vô cùng nghiêm trọng của anh, bộ não như bị chập điện, tiếp sau đó các hình ành vụn vặt tối qua xẹt ngang trong đầu cô rồi dần hợp lại…
Bên lề đường đèn đóm rực rỡ sắc màu, một người phụ nữ say khướt dựa vào cột đèn đường khóc lóc ầm ĩ, bên cạnh cô là một người đàn ông đang cầm ô, người đàn ông đưa ô che cho cô tanhưng không biết tại sao, người phụ nữ đột nhiên lại há miệng cắn vào cánh tay người đàn ông.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm cánh tay của Bùi Quốc Huy, trong lòng có chút rối loạn, lẽ nào sau khi cô uống say, thật sự đã làm loạn, khóc lóc om sòm ư?
Bùi Quốc Huy ngồi bên cạnh, cười khanh khách thưởng thức điệu bộ chán nản của cô.
“Tối qua…” Ngô Huệ chớp mắt, tính xem nên giải thích thế nào: “Em uống say rồi, có thể đã nói lung tung, hi vọng anh không để tâm, em rất xin lỗi đã làm anh bị thương, nếu như cần, em có thể trả tất cả tiền viện phí.”
Lời xin lỗi rất khách sáo.
Bùi Quốc Huy khẽ nhíu mày: “Không phải tục ngữ có câu rượu vào thì hay nói lời thật lòng à?”
Ngô Huệ nhất thời cứng họng, không biết nên phản bác thế nào.
Ánh mắt Bùi Quốc Huy thờ ơ lướt qua cô, sau đó đứng dậy, đi đến sô pha ngồi xuống, cười ôn hòa.