Bùi Vinh Đức lập tức hiểu được mình bị Bùi Quốc Huy gài bẫy: "Bố, ý con không phải như vậy...."
"Vậy ý mày là gì?" Bùi Nhật Minh bĩu môi, hừ hừ hai tiếng, rõ ràng là không muốn nghe Bùi Vinh Đức giải thích.
Mộc Vinh đi lên hòa giải: "Bố, Vinh Đức chẳng qua bị Quốc Huy làm cho tức đến mất đi lý trí mới nói không lựa lời, Bố đừng để trong lòng."
"Đúng là không ra thể thống gì cả."Bùi Nhật Minh lập tức răn một câu, ông nhìn Bùi Quốc Huy một cái rồi quay qua nhìn Bùi Vinh Đức: "Mày đã qua cái tuổi năm mươi rồi, còn dở tính với trẻ con, nói ra không sợ mất mặt à?"
"Bố, con...." Bùi Vinh Đức bước lên một bước, muốn giải thích, nhưng Bùi Nhật Minh không thèm để ý.
Bùi Nhật Minh nhìn Bùi Quốc Huy, lập tức khôi phục lại dáng vẻ hiền từ, thái độ khác một trời một vực với Bùi Vinh Đức.
"Quốc Huy, cháu nói xem, xảy ra chuyện gì?"
Bùi Vinh Đức lại định mở mồm nói chuyện, Mộc Vinh lập tức véo ông một cái, lắc lắc đầu. Trong lòng bà nghĩ, chẳng nhẽ ông còn không hiểu tính của bố sao? Câu nói vừa rồi của ông làm cho Bố không còn chút mặt mũi nào, bây giờ Bố không tìm cơ hội bới lông tìm vết mới là lạ.
Bùi Quốc Huy muốn nói lại thôi nhìn về hướng Bùi Vinh Đức: "Ông ơi, chẳng qua chỉ là vài chuyện vặt thôi, không cần ông phải lao tâm vì con."
"Cái gì?" Bùi Nhật Minh lập tức lạnh mặt: "Chẳng nhẽ trong cái nhà này bây giờ ta không còn quyền được lên tiếng nữa à?"
Bùi Dũng Văn sợ Bố mình tức quá xảy ra chuyện không hay, lập tức đỡ lấy ông vuốt lưng thuận khí, nhẹ giọng an ủi nói: "Xem bố nói gì kìa, thực ra là Quốc Huy muốn kết hôn, nhưng anh cả cảm thấy việc này không thể qua loa, hai cha con bất đồng ý kiến nên nói mấy câu mà thôi."
"Thực sự chỉ đơn giản như vậy?"Bùi Nhật Minh có chút không tin nhìn Bùi Quốc Huy, trong mắt có chút buồn bực.
Bùi Quốc Huy rũ mí mắt, không để người khác nhìn thấu tâm trạng của mình.
Bùi Vinh Quang không nhịn được, chủ động nói rõ mọi chuyện: "Cô gái mà Quốc Huy thích bây giờ có thai với Quốc Huy, Quốc Huy thấy mình nên chịu trách nhiệm cưới cô, nhưng anh cả lại thấy cô gái đó hoàn cảnh không được trong sạch."
"Hỗn xược!" Bùi Nhật Minh hét một tiếng vang vọng khắp Nhà họ Trần, khiến cho đám chó giật mình không ngừng sủa.
Bùi Nhật Minh tức giận trừng mắt với Bùi Vinh Đức: "Mày thật sự làm cho ta quá thất vọng."
"Xì...."Có người đột nhiên cười ra tiếng, sau đó phát hiện hoàn cảnh không đúng, lập tức bịt mồm lại.
Bùi Vinh Đức đã bằng này tuổi đầu rồi còn bị Bùi Nhật Minh răn dạy trước mặt mọi người, mặt có chút không giữ được bình tĩnh, ngại đến mức đỏ mặt tía tai, đển cả cổ cũng đỏ rực lên: "Bố, việc này không đơn giản như bố nghĩ, cô gái đó thực sự không phù hợp với Quốc Huy nhà chúng ta."
"Sao lại không phù hợp? Cho dù là xấu xí hay xinh đẹp, chỉ cần có thể sinh con được đều là cô gái tốt."
Mộc Vinh: "Bố, hôn nhân không thể coi như trò đùa."
Bùi Nhật Minh cảm thấy con dâu đa phần là bị con trai làm hư rồi, ông có chút không bình tĩnh được, thẹn quá hóa giận hét một câu: "Ta đương nhiên biết hôn nhân không phải trò đùa, ta vốn còn định thử các con, không ngờ bị con nghe ra rồi."
Mộc Vinh rất hiểu tính cách cực kì coi trọng mặt mũi của bố chồng, cũng không vạch trần ông, chỉ uyển chuyển nói: "Bố, Bố đã xem báo ngày hôm nay chưa?"
"Báo?" Bùi Nhật Minh chớp chớp mắt, vẻ mặt không hiểu gì: "Báo gì?"
Mộc Vinh lập tức liếc cảnh vệ một cái, cảnh vệ lập tức đi ra, rất nhanh cầm một tờ báo đi vào.
"Bố, chúng con thật sự không phải là người không thấu tình đạt lý, thật sự là... Bố xem tin tức đang trên báo sẽ hiểu."
Mộc Vinh lật tờ báo đến trang đầu, chính là tin tức Bùi Quốc Huy quỳ xuống cầu hôn Ngô Huệ.
Bùi Quốc Huy đứng ở bên cạnh, vẻ mặt bình thản, không hề cảm thấy có chút bất an nào.
Bùi Nhật Minh lấy một cái kính lúp từ trong túi áo khoác quân trang ra, cầm lấy tờ báo, chọn chuẩn chỗ bức ảnh, híp mắt lại nhìn thật kĩ, sao lại cứ cảm thấy có chút quen mắt?
Qua một lúc lâu, Bùi Nhật Minh đột nhiên rống một tiếng: "Gầy như vậy thì sinh thế nào?"
Mộc Vinh vội vàng nói: "Bố, không phải xem ảnh, mà là xem nội dung trên đó."
Bùi Nhật Minh trừng mắt với bà một cái, hừ lạnh: "Ta biết."
Nói xong, ông cầm kính tiếp tục xem phận bên dưới, càng xem lòng càng trầm xuống, mà Bùi Vinh Đức ở bên cạnh nói: "Buổi chiều, ông Dương cũng vì việc này mà tức đến mức ngất ngay trên đài."
"Bố, Bố chắc chắn Ông Dương không phải vì diễn thuyết bị dừng lại giữa chừng, mất hết mặt mũi mà nhất thời tức đến mức ngất đi chứ?
Bùi Quốc Huy nhàn nhạt nói: "Ông và Ông Dương qua lại nhiều năm, chắc chắc sẽ hiểu Ông Dương là một người lòng dạ hẹp hòi, nếu như Ông Dương lòng dạ được như ông, thì sẽ không thể nào vẫn luôn không bằng ông được."
Bùi Vinh Đức thấy Bùi Quốc Huy lại bắt đầu nịnh bợ Bùi Nhật Minh, vừa định khiến nó dừng lại, thì Bùi Nhật Minh đã ngẩng mặt lên.
Bùi Nhật Minh chậm rãi cất kính vào trong túi, hai tay nắm lại sau người, ngẩng cao đầu nói: "Ta cũng không phải là người không hiểu sự đời, bây giờ báo chí đều đã đăng hết lên rồi, con cũng có rồi, ta cũng không nhất thiết phải làm cái chuyện chia rẽ đôi uyên ương. Nếu Quốc Huy thật sự yêu cô gái đó, hai người các con là cha mẹ cũng nên hiểu cho nó một chút."
"Bố...."Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh không hẹn mà cùng lúc mở miệng.
Bùi Nhật Minh lại không muốn nghe nữa, xua xua tay: "Không cần nói nữa, việc này đến đây là kết thúc, ta mệt rồi, ta lên lầu nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, Bùi Nhật Minh lập tức lên lầu.
Bùi Vinh Đức nghẹn một bụng lửa giận, trừng mắt với Bùi Quốc Huy một cái liền đi theo.
Bùi Quốc Huy nhìn Mộc Vinh, mỉm cười nói: "Mẹ còn gì muốn nói với con sao?"
Mộc Vinh hừ một tiếng, quét mắt nhìn anh một cái, rồi đi theo Bùi Vinh Đức.
"Bố, Bố uống chút cháo đi."Dương Thanh Ngân mở cặp lồng giữ ấm ra, đổ cháo tổ yến ra bát đưa cho Dương Bảo Long.
Dương Bảo Long tay vẫn còn đang cắm kim truyền, không thèm nhìn Dương Thanh Ngân, trực tiếp hất đổ bát cháo trong tay Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân bị bát cháo nóng đổ vào tay nóng đến mức thấp giọng kêu lên, lập tức vứt bát xuống. Cô oan ức ôm lấy bàn tay bị bỏng nhưng không dám trách móc Dương Bảo Long.
"Bố, sao vậy Bố?"
Con trai thứ hai của Dương Bảo Long vừa vào phòng đã nhìn thấy Bố của mình đang lạnh mặt không thèm quan tâm đến Dương Thanh Ngân đứng bên cạnh giường.
Dương Thanh Ngân thấy anh hai đến, lập tức lau giọt nước mắt bên khóe mắt đi, miễn cưỡng tươi cười nói: "Anh hai, anh đến thăm bố hả?"
Dương An một thân quân trang, quân hàm thượng tá, chân mày lộ ra vẻ uy nghiêm của một quân nhân, đi đến bên cạnh Dương Thanh Ngân, quét mắt nhìn Dương Bảo Long đang lạnh mặt một cái, thấp giọng nói với Dương Thanh Ngân: "Em cứ đi ra ngoài tìm bác sĩ khám vết bỏng trên tay trước đi, Bố cứ để anh lo."
"Em không sao." Dương Thanh Ngân lắc đầu: "Cả tối nay bố chưa ăn gì cả, cứ như vậy sao chịu nổi chứ...."
Dương Thanh Ngân còn chưa nói hết, Dương Bảo Long đã hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần mày không ở đây tức chết tao, thì tao vẫn chưa chết được."
"Bố à...."Dương Thanh Ngân cắn môi, vành mắt đỏ ửng nhìn Dương Bảo Long.
Dương Bảo Long quay mặt đi không nhìn cô, nhưng nhìn vào lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng cũng nhìn ra ông tức giận cũng không ít.
Tối hôm qua, Kim Tiền và Tôn Lễ An đưa con đến tận bệnh viện xin lỗi. Lúc Dương Bảo Long khó khăn lắm mới được ra khỏi phòng bệnh nặng, liền nhìn thấy Lâm Đức cầm tấm đệm quỳ trước cửa phòng khóc lóc thảm thiết cùng với Kim Ngân ngậm một nhành cỏ đứng dựa ở cửa. Hai mắt ông lập tức trợn trắng, Bác sĩ y tá thiếu chút nữa quay đầu đẩy Dương Bảo Long quay lại phòng bệnh nặng.
Đây nào có phải xin lỗi, rõ ràng là muốn làm ông tức chết mà.
Nghĩ đến việc Nhà họ Trần sau khi lộ ra tin tức li hôn liền cấp thiết đón con dâu mới về nhà, Dương Bảo Long tức đến mức đấm tay vào mép giường, thật sự coi người Nhà Dương đều chết hết rồi sao?
Dương An nhìn em gái nhà mình khoảng thời gian này vẫn luôn cẩn thận lấy lòng bố, nghĩ đến việc nhà họ Trần ăn hiếp người quá đáng, không nhịn được nhớ lại chuyện năm đó của mình, lập tức càng thêm phẫn nộ.
Anh rót cho Dương Bảo Long một cốc nước: "Bố, việc này cũng không phải toàn bộ đều là lỗi của Thanh Ngân, Nhà họ Trần có lẽ đã có kế hoạch từ trước. Nếu như không có Bùi Quốc Huy đứng sau thúc đẩy, tiểu tử nhà họ Lâm và Kim Ngân cũng không có gan làm chuyện này.
"Hừ!"Sắc mặt Dương Bảo Long hòa hoãn hơn một chút, trừng mắt nhìn Lưu Vũ Tân vẫn đang ngoan ngoãn cúi đầu đứng một bên.
"Thanh Ngân lần này mặc dù có chút cảm tính, nhưng nếu như Bùi Quốc Huy là một thằng đàn ông cuộc sống vừa hỗn loạn vừa vô năng, em ấy làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý."Dương An vỗ về Dương Bảo Long: "Bố, nếu bố thực sự vì việc này mà tức chết thì không phải là vừa hay đúng ý đám người suốt ngày chỉ chờ xem náo nhiệt hay sao?"
Dương Thanh Ngân: "Đúng vậy, bố, nếu như không phải Bùi Quốc Huy lừa con, con cũng không dễ dàng kí đơn li hôn nhanh như vậy."
Sau khi tin tức Bùi Quốc Huy cầu hôn Ngô Huệ trước mặt đám phóng viên lộ ra, việc cô giấu Dương Bảo Long tự chủ chương li hôn với Bùi Quốc Huy không còn giấu được nữa. Đợi đến khi cô phát hiện ra sự thật Bùi Quốc Huy lừa cô cá cược thiếu nợ thì việc đã không còn vãn hồi được nữa.
Dương Thanh Ngân trong lòng nguyền rủa Bùi Quốc Huy không biết bao nhiêu lần.
Lúc này thấy Dương Bảo Long trút toàn bộ tức giận lên người mình, Dương Thanh Ngân càng thêm hận Bùi Quốc Huy.
"Em gái à, em mệt rồi, em về nghỉ trước đi."Dương An nháy mắt với Dương Thanh Ngân một cái.
Dương Thanh Ngân hiểu rõ sự coi trọng của Dương Bảo Long đối với Dương An, anh hai bây giờ muốn giúp cô, vì vậy bất an trong lòng cô cũng giảm đi phần nào.
"Dạ."Dương Thanh Ngân nhìn Dương Bảo Long một cái: "Bố, vậy con về trước."
Dương Bảo Long vẫn chưa hết giận, vẫn không cho Dương Thanh Ngân sắc mặt tốt.
Trong lòng Dương Thanh Ngân uất ức, nhưng vẫn phải thể hiện dáng vẻ của một người con gái hiếu thuận, chào anh hai xong mới về.
Đóng cửa phòng lại, Dương Thanh Ngân tâm sự trùng trùng bước đi hai bước, ngẩng đầu lên nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang đi về hướng này.
Anh mặc một bộ vest được cắt may vừa vặn, tư thế thẳng, đôi chân dài bước đi từng bước, giơ tay nhấc chân đều thề hiện khí chất nho nhã, lại thêm ngũ quan anh tuấn cương nghị, đi trong hành lang bệnh viện cũng hấp dẫn không ít ánh nhìn của các cô gái.
Dương Thanh Ngân nhìn Bùi Quốc Huy khí độ bất phàm, nghĩ đến việc mấy ngày nay bị Dương Bảo Long giận cá chém thớt cùng với những lời cười nhạo sau lưng của những tiểu thư gia thế không bằng cô, một sự tức giận không tên không ngừng bốc lên trong lồng ngực cô.
Bùi Quốc Huy cũng nhìn thấy Dương Thanh Ngân, nhếch mép nói: "Trùng hợp vậy à, phải quay về sao?"
Dương Thanh Ngân chỉ hận không thể lập tức nhào qua xé rách khuôn mặt tươi cười giả tạo kia của anh ta, đề phòng nhìn: "Anh đến đây làm cái gì?"
"Tôi nghe nói hôm qua Ông Dương không may ngất đi trong buổi trao huân trương, vì vậy đặc biệt đến thăm hỏi."
"Không cần đâu, ở đây không hoan ngênh anh, anh mau đi đi."Dương Thanh Ngân không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.