Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 159: CẢ NHÀ ÔNG ĐỀU LÀ ĐỒ KHỐN NẠN

Ông ta đảo mắt nhìn qua Ngô Huệ bên cạnh Bùi Quốc Huy, hừ mạnh một cái trong mũi, người phụ nữ này, ông ta đã sớm biết là kẻ gây họa rồi, hết lần này đến lần khác Thảo Nguyên khăng khăng nhất định bắt Huy cưới, bây giờ thì hay rồi, làm hại Huy thành người đàn ông đã ly hôn, liền ngay cả mối hôn nhân tốt của con gái út của ông ta cũng loạn hết lên rồi!

Dương Bảo Long hít một hơi thật sâu, cố gắng lắng lại cơn giận của mình, lạnh nhạt nói: "Muốn tôi xin lỗi, vậy thì cũng phải có lỗi, chuyện này đúng sai đã bày ra rõ ràng rồi, nếu không phải tên nhóc nhà họ Bùi cậu xỏa quyệt thì cũng không loạn đến mức này..."

Dương Bảo Long còn chưa nói hết, bên ngoài truyền tới một tiếng gầm gừ phẫn nộ!

"Làm gì có chuyện như vậy... Thật là quá đáng..."

Tiếng đạp cửa khiến cho đám người quay đầu lại...

Bùi Nhật Minh đen mặt, giống như một con trâu rừng bị chọc giận xông tới, mắt trừng to như hổ.

"Người đâu? Đám người đánh nhau chạy đi đâu rồi?"

Bùi Nhật Minh tiến vào cũng không nhìn Bùi Quốc Huy và Ngô Huệ đứng một bên, nhìn xung quanh lại phát hiện ra hiện trường không giống như mình tưởng tượng lắm... Lúc này không phải là hẳn phải đánh đến sắp lật nóc nhà rồi, sau đó ông mới đến để khống chế cục diện sao?

Chỉ là những người này đang làm gì vậy, sao lại đứng yên không đánh nhau?

Nhóc con nhà họ Kim, không phải thích bê bình gas sao, phòng bếp nhà họ Dương lớn như vậy mà vẫn chưa tìm được bình gas à?

"Lão tư lệnh Bùi, đêm nay Dương Bảo Long tôi được mở rộng tầm mắt, cháu nhà họ Bùi ông thật đúng là giỏi thật, ông nhìn kìa, một nửa người trong đại viện này đều bao vây lấy nhà họ Dương tôi!" Trong lời nói tức giận của Dương Bảo Long còn mang theo mỉa mai.

Ngày thường Bùi Nhật Minh đến chết vẫn sĩ diện, tối nay cháu mình làm loạn như vậy, nếu truyền ra ngoài thì hẳn ông còn khó chịu hơn là bị chụp bô lên, nghĩ như vậy, sống lưng Dương Bảo Long lập tức thẳng lên.

"Nhà họ Dương chúng tôi mặc dù không bằng nhà họ Bùi của ông nhưng cũng không phải để cho người khác tùy tiện bao vây như vậy, bây giờ là xã hội pháp chế, không phải như thời đại trước cầm dao chém nhau trên đường! Tư lệnh Bùi vẫn là bỏ thời gian ra dạy bảo tốt cho đời sau đi!"

Dương Bảo Long nói xong hất hàm lên, thầm hạ quyết tâm, nếu hôm nay Bùi Nhật Minh không khép nép nói xin lỗi với ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không giải quyết việc này, thật sự cho là người nhà họ Dương chết sạch rồi sao?!

"Phì!" Bùi Nhật Minh đột nhiên ngắt đi suy nghĩ viển vông của Dương Bảo Long.

Tất cả mọi người bao gồm cả Dương Bảo Long đều đổi sắc mặt.

Dương Bảo Long còn chưa hiểu vì sao tối nay Bùi Nhật Minh lại khác thường như vậy, Bùi Nhật Minh đã vọt đến trước mặt ông ta nắm cổ áo: "Này họ Dương , bị bao vây là chuyện nhà các người! Vậy chuyện nhà các người đánh cháu tôi sao không phun ra đi hả?"

Bùi Nhật Minh khí thế vô cùng, không biết có phải quá kích động không, vừa nói giọng đã bị phá âm, khẽ run.

"Cháu dâu tôi cùng cháu ngoại ra ngoài đi bộ, vừa hay đi qua cổng nhà các người bị ngăn lại đánh, chẳng lẽ cổng nhà họ Dương các người làm bằng vàng không thể động vào, cháu nhà họ Bùi chúng tôi là đồ bỏ, phải bị các người vây đánh sao? Dương Bảo Long, mặc dù trước đây tôi đã biết ông rất xấu xa chỉ là không ngờ xấu xa đến mức này!"

Gió đêm thổi, Dương Bảo Long đứng ở cửa nhà mình, trước vô số con mắt bị Bùi Nhật Minh phun nước bọt, ông ta đưa tay chỉ vào Bùi Nhật Minh đang trừng mắt hổ, tức giận đến mức run tay: "Ông..."

"Tôi thì sao!" Bùi Nhật Minh bỗng nhiên cắt lời ông ta, khuôn mặt đỏ lên: "Nếu ông không phục, chúng ta gọi máy bay trực thăng đi Bắc Kinh, nói với các cấp trên chuyện này, để xem bọn họ nói ai đúng ai sai!"

Dương Bảo Long bị Bùi Nhật Minh không chịu bỏ qua tức giận đến toàn thân run rẩy, đã thấy người không nói lý còn chưa thấy ai vô sỉ như vậy... Bùi Nhật Minh có thể bỏ được cái mặt mo này, Dương Bảo Long ông ta gánh không nổi được người này!

"Tư lệnh Bùi, trong này sợ là có hiểu lầm..."

Dương An nhìn thấy Bùi Nhật Minh nắm cổ áo bố mình lên, liền vội vàng muốn tiến lên kéo lấy Dương Bảo Long trong tay Bùi Nhật Minh.

"hiểu lầm thì sao? Cho dù là hiểu lầm thì cũng đã đánh!" Giọng nói bình bình của Bùi Quốc Huy truyền đến từ bên cạnh.

Sắc mặt Dương An liền trầm xuống, quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy đứng dưới cây: "Vậy cậu muốn thế nào?"

Bùi Quốc Huy lạnh nhạt nói: "Có phải tôi nói thế nào thì các người làm như thế không?"

Ngô Huệ kinh ngạc nhìn Bùi Quốc Huy bên cạnh, anh nhìn người nhà họ Dương , con mắt sâu sắc mang theo sự lạnh lẽo.

Những người khác nghe được lời nói thờ ơ của Bùi Quốc Huy, cũng đều đổi sắc mặt.

Cùng lúc đó, cửa cổng lại lần nữa bị đẩy ra, người người khác nhà họ Bùi nhao nhao tranh nhau tràn vào.

Bùi Vinh Đức và Bùi Vinh Quang đi trước, bởi vì đã trong quân ngũ lâu dài mà lúc bọn họ đẩy cửa vào, dáng người to lớn mặc bộ đồ quân đội màu xanh khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình, cũng làm người ta nghĩ đến việc đến nhà làm loạn.

Bùi Phong Thuận tìm được Bùi Đăng Khôi đứng sau đám người, lập tức kéo cậu qua xem xét: "Có sao không?"

"Con không sao." Bùi Đăng Khôi nhếch miệng nhỏ lắc đầu, sau đó chỉ vào Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy nói: "Nhưng mà anh ba và chị dâu ba bị thương!"

"Ai bị thương?" Giọng nói hổn hển của Mộc Vinh vang lên từ sau Bùi Vinh Đức, trong đó có sự lo lắng không che giấu được.

Ngô Huệ nhìn về phía cổng, Mộc Vinh đã đi đến trước mặt cô, hai tay đỡ lấy vai Ngô Huệ, kéo cô qua xem xét, ánh mắt sau đó lại rơi trên bụng Ngô Huệ, Ngô Huệ bị nhìn đến mức ngượng ngùng, nhẹ giọng giải thích: "Con không sao."

Thân làm mẹ, hi vọng lớn nhất là mong cả nhà bình an, huống chi con trai đã hơn 30 tuổi, hiện tại thật vất vả mới có đứa bé, dù là trong lòng bà không thích người con dâu này nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô xảy ra xa chuyện, tất nhiên yêu ai cũng yêu cả đường đi lối về.

Mộc Vinh ngẩng đầu, nhìn gương mặt sưng đỏ của Ngô Huệ nhíu mày: "Ai đánh?"

"Là con trai nhà ông già họ Dương !" Bùi Đăng Khôi trả lời thay cho Ngô Huệ: "Bác gái, con trai nhà ông già họ Dương giả vờ như nói xin lỗi cháu nhưng lại lừa gạt, nhân lúc chị dâu ba không chú ý liền tát chị ấy một cái!"

Bên kia, Dương Bảo Long nghe được Bùi Đăng Khôi tố cáo, tức đến nỗi suýt nữa nôn ra máu.

"Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì, mẹ cậu không dạy cậu sao?" Dương Thảo Nguyên lớn tiếng quát Bùi Đăng Khôi.

Mộc Vinh nghe đến đen mặt, ánh mắt rơi vào Dương Thảo Nguyên đang tràn ngập oán hận ngồi trên xe lăn, nhếch miệng cười: "Xem ra gia giáo nhà họ Dương các người rất tốt, tốt đến mức ra tay với hai đứa thế hệ sau, sau đó còn nói năng hùng hổ như là bị oan vậy!"

"Cô có ý gì?" Sắc mặt Dương Thảo Nguyên không tốt nói.

"Người nhà họ Dương các người đã dám làm, còn sợ người ta nói sao?"

Mộc Vinh ngược lại nói với Dương Bảo Long: "Ông Dương , tôi kính trọng ông là bề trên nhưng cũng xin ông có dáng vẻ có một người bề trên, nếu như hôm nay Đăng Khôi và Huệ sai, là bọn họ đến cửa làm loạn trước vậy tôi cũng không có gì để nói, nhưng bây giờ... Huệ còn chưa gả đã bị người ngoài bắt nạt, về sau người ta nói nhà họ Bùi chúng tôi không bảo vệ được con dâu, chẳng phải là đánh vào mặt nhà mình?"

Mộc Vinh chèn ép, từng chữ như đánh vào mặt Dương Bảo Long.

"Con dâu?" Dương Thảo Nguyên nhìn Ngô Huệ, cười nhạo: "Cô xác định đây là con dâu nhà họ Bùi?"

Sự trào phúng trong lời nói của Dương Thảo Nguyên rõ ràng đến mức tất cả mọi người đều hiểu.

Sắc mặt Mộc Vinh vẫn bình thường: "Con bé đương nhiên là con dâu nhà họ Bùi tôi! Nếu không cô cho rằng hôm nay con bé đến nhà chỉ là đi chơi thôi à?"

Dương Thanh Ngân đang trầm lặng đứng một bên nghe vậy mất khống chế ngã xuống.

Lời này của Mộc Vinh có ý gì? Thừa nhận địa vị của Ngô Huệ ở nhà họ Bùi trước tất cả mọi người sao? Nhìn Mộc Vinh bảo vệ Ngô Huệ, lại nghĩ đến Mộc Vinh lạnh nhạt với mình lúc ở nhà họ Bùi, Dương Thanh Ngân không khỏi nắm chặt bàn tay.

Bùi Vinh Đức chưa bao giờ thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người của vợ mình như vậy, cơn giận kìm nén cũng tiêu tán không ít, yên lặng đi lên giật tay áo Mộc Vinh: "Chừa cho ông Dương chút thể diện đi."

"Thể diện là tự mình lấy đến, không phải người khác cho là được!"

Bùi Vinh Đức vốn là nhẹ giọng nhắc nhở Mộc Vinh, không nghĩ là Mộc Vinh lại trả lời lớn, còn liếc mắt nhìn người nhà họ Dương bên kia: "Muốn được người khác tôn trọng vậy cũng phải nhìn xem mình có tư cách đó không."

Ngô Huệ không ngờ rằng Mộc Vinh còn có thể sắc bén như vậy, không khỏi giật mình, xem ra ban đầu ở nhà họ Bùi Mộc Vinh gặp cô nói chuyện là giữ lại chút thể diện, nhìn lời nói của bà lúc này, một chút thể diện cũng không cho Dương Bảo Long.

Nhưng mà Ngô Huệ không biết là, Mộc Vinh đã sớm có bất mãn trong lòng với người nhà họ Dương , không nói ba mươi mấy năm trước Dương Thảo Nguyên để ý Bùi Vinh Đức, còn ba mươi mấy năm sau Dương Thanh Ngân gả cho con mình, cưới về chỉ là một cái máy quẹt thẻ, trước đó vài ngày, một quân tẩu còn tiết lộ nhìn thấy trước khi ly hôn Dương Thanh Ngân còn thân mật với người đàn ông khác, bây giờ nhìn thấy Ngô Huệ bị nhà họ Dương đánh, xem như thích thích triệt để oán hận đã tích lũy mấy năm nay với nhà họ Dương .

Dương Bảo Long nghe Mộc Vinh già mồm át lẽ phải, môi run lên, bị tức đến mức một câu cũng không nói nên lời.

"Bà câu nào cũng chỉ trích chúng tôi đánh người nhà các người nhưng chí ít cũng phải hỏi thăm có chuyện gì xảy ra? Bà xem nhà chúng tôi đi, xem đã bị đánh đến như thế nào! Chẳng lẽ các người không cho chúng tôi một câu trả lời sao?"

Lưu Sinh thực sự không thể chịu được người nhà họ Bùi ngang ngược vô lý nữa, đấy Dương An ra lớn tiếng trách cứ.

Nhưng Lưu Sinh vừa đứng ra, sắc mặt Dương An biến đổi hoàn toàn, muốn kéo em trai đang xúc động quay lại cũng không còn kịp rồi.

Bên kia, Bùi Nhật Minh bước nhanh đến, đưa tay hung hăng đánh vào khuôn mặt vốn đã sưng lên của Lưu Sinh.

"Bốp!" Cả sân yên tĩnh lại, tiếng bạt tai vang lên rõ ràng.

"Câu trả lời? Cậu muốn câu trả lờ sao? Đầu tiên người nhà họ Dương các người làm cháu ngoại tôi bị thương, cháu dâu đến đòi công bằng lại bị cậu đánh cho mặt mũi bầm dập, tiếp đấy đánh cả cháu trai tôi, bây giờ cậu còn mặt mũi đòi câu trả lời sao!"

Bùi Nhật Minh nổi giận lôi đình, chỉ vào mũi Lưu Sinh mắng: "Cậu muốn câu trả lời, một cái tát này của tôi đã đủ chưa? Bố cậu không giáo dục được cậu, tôi thay ông ta giáo dục, đánh cả trẻ nhỏ và phụ nữ, cậu còn là người sao?"

"Bùi Nhật Minh, ông đừng có quá đáng!" Giọng nói giận dữ của Dương Bảo Long truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK