Ngô Huệ nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Bùi Quốc Huy, không khỏi lại nghi ngờ vừa rồi mình nhìn lầm.
“Thuận đường, cùng đi đi!” Lâm Đức cũng nhiệt tình đề nghị.
Nhìn nụ cười ngây ngô của Lâm Đức, tâm trạng vốn căng thẳng của Ngô Huệ mới bình tĩnh lại: “Vậy làm phiền rồi.”
“Khách sáo quá, khách sáo quá!”
Lâm Đức quay đầu nói với Bùi Quốc Huy: “Anh ba, biểu hiện của em tốt đấy chứ?”
Bùi Quốc Huy yên lặng dời mắt, cầm lấy áo khoác, dẫn đầu đi ra cửa.
Ngô Huệ đi theo bọn họ đi thang máy xuống, vừa liếc mắt nhìn đã thấy chiếc Lamborghini đang đỗ ở một chỗ dễ thấy.
Kiểu dáng và biển số xe quen thuộc khiến bước chân Ngô Huệ dừng lại.
“Huệ yêu dấu, cô phải cẩn thận, nếu ngã xuống anh ba sẽ giết tôi.”
Lâm Đức đi xuống tầng đến đầu bậc thang, khoa trương đưa tay ra bảo vệ Ngô Huệ, hoàn toàn là dáng vẻ nịnh nọt.
“Ngô Huệ!”
Một giọng nam không vui từ bên ngoài truyền đến, mọi người theo tiếng gọi nhao nhao nhìn sang.
Trần Gia Huy đi ra từ chiếc Lamborghini kia, đóng cửa xe rầm một cái, bước chân đi tới đứng dưới bậc thang, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua Ngô Huệ liếc về phía Bùi Quốc Huy.
“Vậy mà chú lại ở đây, thật không ngờ đấy.”
Sắc mặt Bùi Quốc Huy không thay đổi: “Vừa hay đi ngang qua nên nhân tiện thăm hỏi một chút, còn cậu, hôm qua bận rộn cả đêm à?”
“Chú muốn nói gì?” Cơn tức đã nín nhịn cả đêm của Trần Gia Huy chớp mắt bốc lên.
“Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không để người phụ nữ của mình một thân một mình ngồi trong cục cảnh sát chờ bị giam đâu.”
Bùi Quốc Huy lạnh nhạt bỏ lại lời này, lướt qua Trần Gia Huy trực tiếp đi xuống bậc thang.
Lý Bảo Nam chọc chọc cánh tay Lâm Đức, sau khi vội vàng gật đầu chào Ngô Huệ thì cũng chạy đi nhanh như một làn khói.
Cửa cầu thang chật hẹp, Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy đang đứng phía dưới: “Có gì về nhà rồi nói.”
Cô còn chưa nói hết lời, Trần Gia Huy đã xoay người nhanh chóng đi về phía chiếc Lamborghini của mình.
Ngô Huệ nhếch miệng cười khổ, cuộc hôn nhân vốn dĩ đã sai lầm này cuối cùng cũng phải đặt một dấu chấm hết rồi.
...
Động tác mở cửa xe của Bùi Quốc Huy hơi ngừng lại, nhìn Ngô Huệ ngồi lên xe của Trần Gia Huy, mãi đến khi chiếc Lamborghini kia nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt anh nhìn ra xa, con ngươi đen khẽ nheo lại.
“Ngô Hải nói nguyện vọng của anh ấy chính là có thể mỗi ngày đạp xe đưa em đi ra ngoài đi dạo, vừa hay nhà tôi có chiếc xe đạp này để lâu không ai đi.”
Giọng nói kỳ quái của Lâm Đức vang lên bên tai, Bùi Quốc Huy nhìn anh ta một cái.
“Chỉ là một chiếc xe đạp, cậu có cần phải như thế không?”
“Đúng vậy, chỉ là một chiếc xe đạp? Trời còn chưa sáng đã đánh thức người ta, như quỷ giục hồn gọi người đến nhà kho nhà anh chuyển chiếc xe đạp địa hình quý báu kia của anh ra ngoài. Cái này cũng thôi đi, mấu chốt là còn phải nghìn dặm xa xôi đưa đến trung tâm sửa chữa ở phía nam thành phố để người ta sửa thành một chiếc xe đạp bình thường, sau đó lại dọa trong vòng ba giờ đồng hồ không đến thì sẽ thế này thế nọ, rốt cuộc là em trêu ai ghẹo ai!”
“Ôi, còn ngoài lạnh trong nóng nói, sau này phải dùng chiếc xe đạp địa hình này đi lên núi dã ngoại, bánh xe phải bền chắc, chịu được ma sát, không phải một người đi hay sao? Sao phải bắt em lắp cái yên sau đến bom nổ cũng không hỏng vậy?”
Bùi Quốc Huy không để ý đến lời trêu chọc của Lâm Đức, trực tiếp mở cửa xe ngồi lên.
Sau đó khởi động xe, xe như mũi tên lao trên đường phố.
Lý Bảo Nam nói như thật: “Người cứ bắt phải sửa xe đạp địa hình thành xe đạp giá rẻ thì tâm lý có bao nhiêu vấn đề đây?”
“Ha ha...” Lâm Đức khoa trương cười gượng vài tiếng: “Người cứ bắt lắp thêm yên sau có tính năng cao cho một chiếc xe đạp chỉ một người ngồi, tâm lý biến thái biết bao nhiêu?”
...
Xe chạy như bay, chạy trên đường ven biển.
“Cái thai của Bùi Hồng Nhung không phải là của tôi.” Trần Gia Huy nhìn chằm chằm mặt đường, phá vỡ sự im lặng.
Ngô Huệ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không chút dao động: "Vậy thì sao?"
Cho dù có con hay không, lẽ nào quan hệ mập mờ của hắn và Bùi Hồng Nhung không tồn tại?
“Tôi không có hứng thú gì với cuộc sống riêng của anh, tôi hy vọng ít nhất anh đừng để bọn họ đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Đột nhiên Ngô Huệ cảm thấy rất lạnh lẽo, hai tay cô ôm lấy cánh tay: “Có thể tôi nói những lời này rất thừa thãi, nhưng... nếu không phải cô ta tự xông ra đâm vào xe tôi, có lẽ sau khi chúng ta ly hôn, cô ta vẫn thật sự có thể dựa vào đứa con trong bụng gả vào nhà họ Trần.”
Sau đó xe rung lên một cái, bỗng dừng ở ven đường.
Cả người Ngô Huệ vọt về phía trước theo quán tính, còn chưa hoàn hồn, Trần Gia Huy đã đưa tay ra bóp cằm cô.
“Giận dỗi cũng nên đúng mực, tôi đã nói rồi, đứa con trong bụng cô ta không liên quan đến tôi.”
Ngô Huệ trố mắt nhìn gương mặt lạnh như băng của Trần Gia Huy: “Chuyện của Bùi Hồng Nhung tôi sẽ giải quyết, sau này cô ta cũng sẽ không gây phiền phức cho cô nữa.”
Ngô Huệ khẽ nhếch khóe miệng: “Vậy sao?”
Trần Gia Huy nhìn khóe mắt đỏ lên của cô, cau mày: “Đừng cố cười, tôi rất ghét!”
Ngô Huệ nhìn hắn, hít vào một hơi thật sâu, đẩy tay đang bóp cằm mình của hắn ra, đôi môi đỏ mọng khẽ phun ra vài chữ: “Trần Gia Huy, chúng ta ly hôn đi.”
“Ngô Huệ!” Trần Gia Huy cảnh cáo: “Cô biết tôi không có kiên nhẫn náo loạn với cô!”
Ngô Huệ cười khẽ: “Tôi biết, nhưng tôi rất tỉnh táo, cũng không phải náo loạn với anh, tôi nhất định phải ly hôn.”
Hai tay Trần Gia Huy nắm chặt tay lái, sắc mặt u ám, một lát sau, vẻ mặt hắn đột nhiên lạnh đi: “Cô...có phải cô thích Bùi Quốc Huy không?”
Ngô Huệ quay mặt đi, không nhìn đến ánh mắt hắn.
Cô nắm chặt túi xách trong tay, nhìn chằm chằm đường phía trước: “Đừng dùng suy nghĩ của anh để đánh giá người khác, chỉ cần một ngày tôi còn là vợ anh, cho dù là trái tim hay thể xác cũng đều giữ vững sự trung thành tối thiểu, nhưng... tôi không muốn giữ một phần mộ vô vọng sống qua ngày nữa.”
Trần Gia Huy không tiếp lời, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau di chuyển tầm mắt, trầm giọng nói: “Đừng giận dỗi.”
“Vậy anh yêu tôi không? Trần Gia Huy, anh yêu không?”
Ngô Huệ nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng sâu sắc của Trần Gia Huy: “Trần Gia Huy, anh yêu tôi không?”
Trần Gia Huy quay mặt đi, tay cầm vô lăng nắm chặt: “Cô đang giận tôi tối qua không đến đồn cảnh sát?”
“Việc này không liên quan đến chuyện tối qua.”
Ngô Huệ nhìn theo cảnh đường phố sầm uất ngoài cửa sổ: “Tôi chưa bao giờ có thể đi vào trái tim anh, đáng lẽ ra tôi nên sớm biết điều này.”
“Thời gian một năm, vậy là đủ rồi. Trước đây anh nói không quan tâm đến thân thế của tôi, suy cho cùng là căn bản trong lòng không hề có tôi? Hoặc là lúc đầu anh lấy tôi chỉ để lấy lệ với người nhà, nhưng... tôi thật sự muốn có một gia đình... tôi...”
Ngô Huệ không nói tiếp nữa, đôi mắt ê ẩm khó chịu, cổ họng khô khốc.
Kiếp trước bao nhiêu lần ngoái đầu nhìn lại, mới có thể đổi lấy kiếp này mãi mãi không xa rời?
Cô cứ tưởng mình đủ mạnh mẽ, nhưng lại bị cuộc hôn nhân gian khổ này đánh đến mức thương tích đầy mình.
"Ý của cô là, Bùi Quốc Huy sẽ cho cô một gia đình mà cô muốn?"
Ngô Huệ không thể tin nhìn chằm chằm Trần Gia Huy, kinh ngạc trước sự châm chọc và lạnh lùng nơi đáy mắt hắn.
“Cô cũng đừng quên thân phận của mình, lẽ nào anh ta sẽ bỏ người vợ ưu tú trong nhà kia vì cô?”
Trong đầu Trần Gia Huy dường như còn quẩn quanh một cảnh tượng hắn thấy ở cầu thang ban nãy.
Cô chậm rãi đi xuống, Bùi Quốc Huy theo sát phía sau, Lâm Đức nhảy nhót trêu cho cô vui, Bùi Quốc Huy thì lặng lẽ nhìn cô ở phía sau, thỉnh thoảng lại nhếch miệng cười, ánh mắt kia dịu dàng không thể nói hết.
Hơn nữa... tay phải Bùi Quốc Huy từ đầu đến cuối vẫn giữ sau lưng cô, tựa như sợ cô không cẩn thận bị đập phải.
Ngô Huệ không phát hiện ra, nhưng hắn ở trong xe lại thấy rõ ràng.
Người đàn ông cao lớn nho nhã, người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi từ bậc thang tới, hình ảnh vô cùng hài hòa.
“Tôi đoán trúng ý nghĩ của cô rồi?”
Trần Gia Huy thấy Ngô Huệ mất hồn mất vía, cảm giác có một ngọn lửa không tên phun lên từ đáy lòng.
Hắn đưa tay nắm lấy cằm cô, trong đôi mắt hơi híp lại tỏa ra sự lạnh lẽo.
“Ngô Huệ, có phải cô đã quá coi trọng bản thân rồi không, hả?”
Ngô Huệ nghe xong lời hắn, cụp mắt xuống, lông mi dài che đi sự đau thương của cô.
Đốt ngón tay Trần Gia Huy cong lại, giữ sức lực, đôi môi mỏng không vui nhếch lên, nụ cười trên mặt vô cùng thờ ơ.
“Thật không nhìn ra, Bùi Quốc Huy, Lâm Đức, còn cả Lý Bảo Nam, Ngô Huệ, cô bận rộn gớm...”
Lời nói lạnh lùng của hắn tựa như băng trong mùa đông, từng nhát từng nhát đâm thêm mấy vết thương mới vào trái tim vốn đã tan nát của cô.
Ngô Huệ cắn chặt răng nhịn sự run rẩy lại, lạnh nhạt đón nhận ánh mắt chế giễu của hắn: “Trần Gia Huy, tôi vẫn luôn biết anh là người ưu tú trên thương trường, không ngờ anh còn có cả tài biên kịch nữa.”
"Biên kịch?" Trần Gia Huy nhếch mép một cái, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ không đúng sự thật sao? Ngô Huệ, cô cũng không ngốc, lẽ nào không nhìn ra Bùi Quốc Huy đối xử với cô rất đặc biệt sao? Hay là cô tưởng Lâm Đức nhàn rỗi không chuyện gì làm, luôn muốn vây quanh cô?"
“Anh cứ phải dùng thái độ nhỏ mọn như vậy để đánh giá người khác sao?”
Ngô Huệ nhìn về phía hắn, lòng đầy khổ sở: “Trần Gia Huy, ít nhất hiện giờ anh chính là chồng tôi, nhục nhã tôi như vậy có gì tốt với anh? Trước kia cho dù mọi người đều không chúc phúc, tôi cũng ở bên anh trước đã...”
"Nhưng bây giờ... Tôi biết, tất cả chỉ là tôi nằm mơ mà thôi...”
Ngô Huệ cười nhạt: “Trần Gia Huy, là tôi quá ngây thơ, cho rằng có thể sống tốt với anh.”
Giọng cô rất nhẹ, mang theo tiếng hít thở nhàn nhạt.
Hắn bỗng buông bàn tay nắm cằm cô ra, ánh mắt u ám nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng.
“Sau khi kết hôn, anh bắt đầu thay đổi đến mức khiến tôi cảm thấy xa lạ. Anh cả đêm không về, thuê phòng với ngôi sao nữ đang hot, gây ra chuyện xấu, tôi vẫn không từ bỏ hy vọng ở bên cạnh anh, đồng thời dốc toàn lực làm hết bổn phận của mình. Tôi đã từng cho anh rất nhiều cơ hội, mỗi lần anh đều cắt một nhát vào trái tim tôi, tôi đợi anh thay đổi đã rất lâu rồi, bây giờ... tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục nữa...”
Ngô Huệ nhìn gò má hắn: “Sau này, anh muốn như thế nào thì như thế đó, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa. Tôi sẽ bảo luật sư trao đổi với anh về thủ tục cụ thể của việc ly hôn, những gì không phải của tôi thì tôi không cần, nhưng những gì thuộc về tôi, tôi cũng sẽ lấy đi.”
“Cô nhất định muốn ly hôn?”
Giọng Trần Gia Huy thấp xuống, con ngươi đen nhìn thẳng vào ánh mắt bắn tới của cô.
“Lẽ nào anh không muốn ly hôn sao?”
Ánh mắt Ngô Huệ sáng quắc nhìn về phía hắn: “Lẽ nào vì tôi có thể giải quyết nhiều phiền phức cho anh sao?”
“Cô cứ gấp gáp như vậy?”
Giữa hàng lông mày của Trần Gia Huy đảo qua sự giận dữ, hắn cười châm chọc: “Bùi Quốc Huy thật sự hấp dẫn như vậy?"
“Anh ấy quả thật rất xuất sắc, ít nhất là người đàn ông chu đáo nhất mà tôi từng gặp, nhưng tôi không phải không biết trời cao đất dày đến vậy mà có quan hệ với anh ấy, tôi muốn ly hôn với anh không liên quan đến người khác.”
“Vì vậy anh ta đối xử tốt với cô một chút, cô đã lập tức cảm thấy sống với tôi rất thiệt thòi, vội vã muốn ly hôn với tôi?”
Trần Gia Huy nở nụ cười lạnh lùng, trong giọng nói là sự giận dữ đã bị kìm nén đến cùng.