Bùi Quốc Huy cười: “Có hứng thú với tiếng Pháp sao?”
“Không.” Ngô Huệ lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chỉ là tôi tiện thì hỏi vậy thôi.”
Bùi Quốc Huy gật đầu, lấy trong túi áo khoác ra một tấm danh thiếp, nhìn chữ viết ngoằn ngoèo trên đó có lẽ là tiếng Pháp.
Anh vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: “Thực ra tiếng Pháp rất thú vị, em lại đây ngồi, tôi dạy em.”
Trước đây khi còn đi học, Ngô Huệ rất có hứng thú với phim điện ảnh của Pháp, tuy nghe không hiểu, nhưng lại thích cái giọng điệu đó.
Tiếng Pháp phát âm trầm bổng du dương, giai điệu như một bản nhạc sâu sắc êm tai.
Đáng tiếc là thời gian cô học đại học mệt mỏi chống chọi với cuộc sống, không có thời gian rảnh để học ngôn ngữ này.
Thế nên khi Bùi Quốc Huy đưa ra ý nghĩ này, trán Ngô Huệ nóng lên, cũng không nghĩ nhiều ngồi cạnh anh.
Nhưng vừa đặt mông xuống ghế thì cô lại hối hận, nhưng không thể quay lại nữa.
Một cánh tay của Bùi Quốc Huy ung dung để lên lưng ghế dựa, cánh tay còn lại mở hộp thuốc lấy ra một điếu, đang định châm lửa thì thấy Ngô Huệ khẽ nhăn mặt, hình như không thích ngửi mùi thuốc lá.
Động tác châm lửa của anh dừng lại, bỏ bật lửa xuống, hứng thú nhìn cô: “Cô không thích tôi hút thuốc sao?”
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Ngô Huệ nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai bờ môi mỏng của anh nói.
Bùi Quốc Huy cúi đầu nhìn hàng lông mi đen dài của cô: “Cái này... chỉ có vợ tôi quản, người khác không thể.”
Ngô Huệ ngẩng đầu, nhìn lại anh: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhất là người hít phải khói thuốc lá, nếu như nhất định phải hút thì cũng được, cửa nhà hàng quẹo trái có một chỗ hút thuốc.”
Khi cô nói xong, không gian lại rơi vào im lặng.
Bùi Quốc Huy ngậm điếu thuốc lá, nhìn cô không chớp mắt không nói câu nào.
Ngô Huệ lúc này mới biết, lời cô nói vừa rồi hình như thẳng quá, khiến anh không đỡ được.
“Nếu như anh thực sự muốn hút, vậy tôi đi ra ngoài trước một lát.”
“Không cần.” Bùi Quốc Huy tiện tay vứt điếu thuốc xuống mặt bàn, đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”
“Anh còn chưa uống trà.” Ngô Huệ ân cần nói.
Vẻ mặt Bùi Quốc Huy hờ hững nhìn cô: “Đỡ say rượu một chút rồi.”
...
Ra khỏi nhà hàng, Bùi Quốc Huy bắt cho Ngô Huệ chiếc taxi trên đường: “Trên đường cẩn thận.”
Ngô Huệ ngồi ghế bên cạnh ghế lái, nhìn người đàn ông diện mạo hiên ngang ngoài cửa sổ: “Anh cũng cẩn thận.”
Bùi Quốc Huy giúp cô đóng cửa, mở ví tiền lấy ra một tờ tiền lớn đưa cho tài xế: “Biệt thự Thanh Thủy.”
Hành động chu đáo của anh khiến trong lòng Ngô Huệ ấm áp: “Cảm ơn.”
Sau khi đợi taxi đi xa, Bùi Quốc Huy vẫn đứng đó, đầu cháng váng day day thái dương sưng tấy.
...
Ngô Huệ vừa trên xe xuống thì nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ trong biệt thự vang tới.
Cô đẩy cửa đi vào, thấy Trần Gia Huy đi nhanh từ trên tầng xuống.
Trần Gia Huy trông rất khó coi, cổ cánh tay phải chảy máu, sau khi nhìn thấy Ngô Huệ đứng ở cửa thì bước chân dừng lại.
“Nếu như hôm nay con bước ra khỏi nhà này tìm người phụ nữ đó, sau này đừng nhận người bố này nữa.”
Tiếng quát tức giận không thể kiềm chế của Trần Anh Tuấn từ phòng ngủ trên tầng hai vọng xuống.
Hai tay Trần Gia Huy nắm chặt thành nắm đấm, hắn đi qua Ngô Huệ, đẩy cửa rời đi.
Ngô Huệ lên trên tầng, thấy Trần Anh Tuấn khom lưng ngồi xuống cạnh giường, sắc mặt khó coi ôm ngực.
“Bố, bố vẫn ổn chứ?” Ngô Huệ vòng qua cái bình hoa bị vỡ đi vào.
Trần Anh Tuấn phất phất tay, môi hơi trắng bệch: “Không sao, chỉ là tức thằng nghịch tử đó!”
Ngô Huệ bước đến vỗ vỗ lưng cho ông giúp ông dễ thở hơn.
Trần Anh Tuấn đè nén lửa giận, vẻ mặt có chút khó chịu: “Huệ, bận đến tận bây giờ sao?”
“Vâng, bố, bố ăn tối chưa bố?”
“Bố ăn rồi.” Trần Anh Tuấn nhìn thấy nụ cười của Ngô Huệ, sắc mặt mới dịu lại: “Muộn rồi, con đi nghỉ trước đi.”
Trong lòng Ngô Huệ không yên tâm, sắc mặt Trần Anh Tuấn càng thêm khó coi.
Trần Anh Tuấn dường như nhìn ra được sự lo lắng của cô: “Bệnh cũ ấy mà, chút nữa uống thuốc là được, đừng lo lắng.”
Ngô Huệ rót cho ông một cốc nước ấm, để lên tủ đầu giường sau đó mới rời đi.
Lúc cửa phòng sắp đóng, Trần Anh Tuấn đột nhiên gọi cô: “Huệ, tuần sau có một buổi dạ tiệc từ thiện của chính quyền thành phố Xuân Sơn đưa ra, con chuẩn bị đi, đi cùng Huy đại diện cho Trần Thị tới dự.”
...
Trần Gia Huy cả đêm không về, Ngô Huệ vẫn ổn, sắc mặt Trần Anh Tuấn lại đen sầm lại như đáy nồi.
Mười hai giờ trưa, Ngô Huệ tan làm tình cờ gặp Dương Thanh Ngân trong thang máy.
“Huệ, ăn trưa chưa? Nếu chưa ăn thì ăn cùng nhau nhé?”
Ngay trước mặt các đồng nghiệp, Ngô Huệ không thể nói dối, đành phải đến nhà ăn cùng Dương Thanh Ngân.
“Thích ăn gì thì gọi nhé, đừng khách sáo.”
Ngô Huệ gập quyển thực đơn lại: “Khẩu vị của tôi không tốt, cho tôi một phần cơm rang trứng là được.”
“Cho tôi một phần gan ngỗng kiểu Pháp.” Dương Thanh Ngân bỏ quyển thực đơn lên khay của bồi bàn.
Đợi bồi bàn rời đi, khóe miệng Dương Thanh Ngân mỉm cười nhìn Ngô Huệ: “Huệ, Huy là người đàn ông đầu tiên cô yêu sao?”
“Tại sao lại hỏi thế?” Ngô Huệ nhìn lại Dương Thanh Ngân, chân mày thanh tú khẽ nhíu.
Giữa hai lông mày Dương Thanh Ngân có sự đau buồn mà nhạt nhẽo: “Tôi và bạn thân gần đây gặp phải một vài nghi hoặc nhỏ.”
Ngô Huệ không tiếp lời, im lặng uống ngụm nước.
“Tôi và bạn thân vừa từ nước ngoài quay về chưa lâu thì phát hiện mối tình đầu của cô ấy đã kết hôn. Cô ấy thích mối tình đầu của mình đã mười mấy năm rồi, người con trai đó cũng thế, bọn họ lớn lên cùng nhau từ hồi còn nhỏ, luôn cho là sẽ ở bên nhau cả đời, nhưng hiện thực khó như ý nguyện con người. Người nhà cô bạn thân của tôi ép cô ấy ra nước ngoài, thậm chí bắt cô ấy vứt bỏ đứa con của hai người, người con trai đó không biết chuyện, bởi vì hiểu lầm cô bạn thân của tôi trong cơn tức giận đã lấy người vợ bây giờ, cuộc hôn nhân của anh ấy không có tình yêu, bây giờ hai người đều rất quấn quýt bên nhau, không biết nên làm thế nào...”
Nói đến đây Dương Thanh Ngân ngừng lại, liếc Ngô Huệ: “Huệ, nếu cô là vợ của người con trai đó, cô có chủ động buông tay không?”
Ngô Huệ đón nhận ánh mắt đen tròn lấp lánh sự tự tin, im lặng, rất lâu, đang muốn trả lời thì phía sau đột nhiên vang lên giọng của người đàn ông kiềm chế tức giận: “Sao em lại ở đây?”
Ngô Huệ quay đầu, thấy Trần Anh Tuấn đang nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Thanh Ngân.
“Anh rể, anh cũng ăn cơm ở đây sao? Anh muốn ăn cùng nhau không?” Dương Thanh Ngân cười tươi như hoa.
Điện thoại của Ngô Huệ đúng lúc vang lên, cô cầm điện thoại đi ra xa vài bước.
Đợi đến khi Ngô Huệ đi khuất ở khúc quanh, Trần Anh Tuấn thu lại ánh mắt, lạnh lùng nhìn Dương Thanh Ngân: “Trước đây tôi giúp cô giấu chuyện giữa cô và Huy, cô báo đáp tôi như vậy sao?”
Ngón trỏ Dương Thanh Ngân gõ gõ móng tay: “Anh rể, anh giúp con trai anh chứ không phải giúp em.”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Dương Thanh Ngân ngước mắt nhìn lại Trần Anh Tuấn, khóe miệng là nụ cười châm biếm.
“Ban đầu là do cô chọn Bùi Quốc Huy, vậy thì nên giữ đúng bổn phận, bây giờ cô là người đã có chồng rồi, cả ngày còn dính lấy Huy, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa cô và tên nhóc nhà họ Bùi, nhưng xin cô hãy tự trọng một chút!”
“Anh rể, anh nghĩ vấn đề ở trên người em sao? Anh có thời gian nói em, không bằng về nhà dạy tốt con trai anh đi, có thể em không để ý tới anh ấy, nhưng anh có thể bảo đảm Huy sẽ không chủ động đến tìm em không?”
“Cô!” Trần Anh Tuấn trừng mắt với Dương Thanh Ngân rất tức giận.
“Trước đây hai chúng em yêu nhau, anh là người biết sớm nhất, anh âm thầm dùng bao nhiêu thủ đoạn muốn chia rẽ bọn em, nhưng kết quả thì sao, bọn em yêu nhau tới mức không thể rời nhau. Anh rể, một cặp yêu nhau chân chính sẽ không dễ dàng bị sức mạnh bên ngoài ngăn cách được.”
“Cô còn mặt mũi để nói sao, nếu như cô yêu Huy thật lòng, thì năm đó sẽ không chủ động tới tìm tôi, cầu cứu tôi giúp cô tìm một bệnh viện tin cậy làm phẫu thuật, càng sẽ không bỏ lại thằng bé qua Mỹ rồi!”
Hơi thở của Trần Anh Tuấn càng nặng nề, tình trạng sắc mặt tái xanh đến khó coi.
Dương Thanh Ngân dường như không để ý: “Đó là bởi vì sự dạy dỗ trước đây của anh rể và chị, cuộc hôn nhân của hai người có rất nhiều bất hạnh, không cần em nói chứ? Trước đó em nhỏ bé như thế, sao có thể có can đảm để theo đuổi một cuộc hôn nhân không có bất kỳ sự bảo vệ nào chứ?”
“Thế bây giờ cô túm lấy Huy không buông là muốn sao?”
Trần Anh Tuấn cười nhạt: “Hay là cô cho rằng mình đã đủ chín chắn để đối diện với hôn nhân rồi sao?”
“Đi lâu như vậy em mới phát hiện ra hai con người được ở bên nhau mới là quan trọng nhất.”
“Thế cuộc hôn nhân giữa cô và Bùi Quốc Huy định tính sao?”
Trần Anh Tuấn nhìn chằm chằm Dương Thanh Ngân, không chịu bỏ qua một chút vẻ mặt thay đổi nào.
Dương Thanh Ngân thê lương nhếch miệng: “Một kiểu liên hôn cho gia đình không có nền tảng tình cảm, anh rể không rõ sao?”
“Liên hôn cho gia đình?” Ánh mắt sắc lẹm của Trần Anh Tuấn quét qua khuôn mặt của Dương Thanh Ngân: “Lời này cô lừa gạt đứa con bất hiếu kia thì thôi, đừng giở thủ đoạn trước mắt tôi, cô vẫn còn non lắm!”
Dương Thanh Ngân khẽ nheo mắt, khẽ cười: “Chuyện đến bây giờ, cho dù em nói cái gì anh rể cũng không tin đúng không?”
“Huy là người đã có gia đình rồi, nên gánh trách nhiệm của nó, cô có tư cách gì mà đi phá hoại?”
“Anh rể, để anh đến dạy đạo lý và ý nghĩa của hôn nhận, anh không thấy có chút nực cười sao?”
Trần Anh Tuấn thẹn quá hóa giận: “Cô!”
“Là con gái, em luôn thấy bất công thay chị cả.”
Dương Thanh Ngân nhìn vẻ mặt của Trần Anh Tuấn tối sầm lại, khóe miệng cong lên, trong nụ cười có sự quyến rũ mà tươi xinh.
“Anh rể, phụ nữ dũng cảm thế nào cũng cần được bảo vệ, nguyện vọng lớn nhất cả đời người con gái là có thể sống cùng người mình yêu đến đầu bạc răng long, mà đây cũng là chuyện ràng buộc và bất đắc dĩ nhất của đời con gái.”
Dương Thanh Ngân hờ hững lên tiếng, trong ánh mắt mang theo sự ngỡ ngàng giống như nói tới Dương Thảo Nguyên, lại dường như nói chính bản thân mình.
“Tôi không phải Trần Gia Huy, nên không mắc vào cái vẻ bề ngoài này của cô, hãy thu lại cái sự diễn kịch làm bộ làm tịch của cô đi.”
Trần Anh Tuấn lỗ mãng nói: “Cô rắp tâm chuẩn bị thế nào tôi không quan tâm, cũng không muốn quan tâm, nhưng tôi sẽ không cho phép con trai mình trở thành miếng lót dự phòng của cuộc đời cô, nếu cô cứ khăng khăng như vậy, tôi không ngại làm chút chuyện gì đâu.”
Dương Thanh Ngân ngồi im, cười dịu dàng: “Em nghe nói mẹ của Ngô Huệ là chỗ quen biết cũ của anh rể?”
Cơ thể Trần Anh Tuấn cứng đờ.
“Mẹ của Ngô Huệ là vũ công nổi tiếng, hình như vẫn luôn ở Pháp, vẫn còn độc thân thì phải!”
Đôi mắt đẹp của Dương Thanh Ngân chuyển động, nhìn Trần Anh Tuấn: “Ngô Huệ biết anh rể quen mẹ cô ấy chưa?”
“Câu nói này của cô có ý gì?” Trần Anh Tuấn tức tới nỗi gân xanh trên trán nổi lên.
“Anh rể có ý muốn quản chuyện không đâu, chi bằng quan tâm chị cả của em nhiều hơn đi.”
“Đây là chuyện của nhà họ Trần tôi, không tới lượt cô chỉ bảo, nếu như cô còn biết nhục nhã, sau này đừng tìm Ngô Huệ nữa.”