“Tôi vừa gọi điện thoại hỏi mẹ tôi, thì ra bà ấy để điều khiển ở trong ngăn bí mật chỗ huyền quan.”
Bùi Quốc Huy nói rồi đứng dậy, lấy chiếc điều khiển mới tinh từ đằng sau ra.
“Tại tối qua tôi không nghĩ kĩ, nếu tìm cẩn thận thì... Giờ mở cửa được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Ngô Huệ nhìn theo bóng anh đi ra cửa, cứ cảm thấy là lạ.
Hôm qua tìm kĩ chút thì đã không xảy ra nhiều chuyện quẫn bách vậy rồi.
Hoặc tối qua cô không nên mềm lòng đến đưa đồ ăn cho Lâm Đức.
Bùi Quốc Huy vừa mới mở được hệ thống bảo vệ, cánh cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra.
“Anh Ba, anh biết em đến à, còn đích thân ra cửa đón tiếp nữa?”
Ngô Huệ nhìn sang thì thấy Lâm Đức đứng ở cửa, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Lâm Đức còn đang trêu chọc Bùi Quốc Huy, vừa nhìn thấy Ngô Huệ cũng ngây người.
Ngô Huệ và Lâm Đức nhìn nhau im lặng.
Bùi Quốc Huy đỡ trán, ho nhẹ một tiếng.
“Lâm Đức, sớm thế này đã qua đây rồi à? Trước giờ cậu toàn ngủ đến trưa mà.”
“Hôm nay là đặc biệt, anh Ba, em...”
“Khụ khụ...” Bùi Quốc Huy đột nhiên ho khan, tay che miệng, mặt đỏ lên.
“Anh Ba, sao bệnh của anh lại nặng lên vậy? Hôm qua lúc em đi không phải đã đỡ nhiều rồi sao?” Lâm Đức vội tiến lên vỗ lưng anh, giọng trách cứ: “Bảo anh đi bệnh viện khám anh không đi, xem xem bây giờ thế này...”
“Cũng sắp khỏi rồi, đồ để ở trong phòng ngủ, cậu tự lên lấy đi.”
Nghe vậy Lâm Đức không kịp cởi giày đã xông thẳng lên tầng.
Lúc này Ngô Huệ mới thả lỏng, cô lúng túng cười với Bùi Quốc Huy: “Cậu ấy để quên cái gì ở chỗ anh vậy?”
“Không có gì, chỉ là một chiếc USB có chứa tiểu thuyết cậu ta viết.”
Bùi Quốc Huy thong thả thay giày rồi mở cửa: “Anh tiễn em.”
Ngô Huệ vừa đi giày xong liền thấy Lâm Đức huýt sáo đi xuống.
“Huệ, vừa rồi chưa kịp hỏi, sao em lại ở đây vậy?”
Lâm Đức tinh mắt, nhìn thoáng qua đã phát hiện ra Ngô Huệ đang muốn bỏ chạy ở cửa.
Ngô Huệ thấy Lâm Đức nhìn mình bằng đôi mắt sáng trưng như đèn pha ô tô thì nói: “Hôm qua hệ thống bảo vệ của biệt thự bị kích hoạt, không mở được cửa, thế là em đành ngủ ở đây một đêm.”
“Hôm qua em đến thăm anh Ba à?” Lâm Đức đột nhiên lên giọng.
Ngô Huệ nhíu mày, nghi ngờ nhìn Lâm Đức đang rất hưng phấn: “Không phải là anh gửi tin nhắn nói cho em à?”
Lâm Đức: “...”
Vẻ mặt như ăn phải mìn của Lâm Đức càng khiến Ngô Huệ khó hiểu.
“Số điện thoại 136 kia không phải của anh à?”
Lâm Đức không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy đang đứng một bên như không liên quan.
Bầu không khí nơi huyền quan dần dần trở nên kì lạ.
Bùi Quốc Huy đột nhiên ho khan vài tiếng, liếc Lâm Đức một cái.
Lâm Đức hiểu ý, nhìn Ngô Huệ với vẻ mờ ám: “Xin lỗi Huệ, anh quên mất, đúng là anh gọi em đến chăm sóc anh ba giúp, em vất vả rồi.”
“Anh bảo em đưa đồ ăn đến.” Ngô Huệ nhìn chằm chằm Lâm Đức mà giải thích.
“Cái gì?” Lâm Đức lại ngây ra.
“Lâm Đức.” Bùi Quốc Huy gọi.
Lâm Đức vội vàng nói: “Phải phải, đưa đồ ăn, tối qua anh chơi muộn quá, trí nhớ hơi bị lộn xộn.”
Ngô Huệ nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”
“Đương nhiên rồi!” Lâm Đức nhận túi đồ của Ngô Huệ, cười nịnh nọt: “Khuyết điểm của anh chính là trí nhớ không tốt lắm, Huệ à, em đừng để bụng. Đi thôi, anh mời em ăn sáng chuộc tội.”
“Không cần khách sáo vậy.” Ngô Huệ giữ chặt túi của mình lại: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà em phải đi rồi.”
“Cùng đi ăn đi.” Bùi Quốc Huy đột nhiên lên tiếng.
Ngô Huệ hơi nghiêng mặt thì thấy Bùi Quốc Huy đang nhìn cô với đôi mắt đen láy bình thản, miệng mỉm cười.
Cô vừa lơ đễnh, chiếc túi trong tay đã bị Lâm Đức lấy mất.
“Đi thôi Huệ, anh biết có một hàng ăn sáng rất ngon ở gần đây.”
Bùi Quốc Huy đi đến bên cạnh cô: “Anh từng ăn hai lần rồi, ngon lắm, có lẽ em sẽ thích.”
Ngô Huệ nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của anh, hơi do dự rồi cũng gật đầu.
Quán ăn cách biệt thự của Bùi Quốc Huy một con đường.
Quán trông rất bình thường nhưng lại mang không khí ấm áp và thanh nhã.
Ngô Huệ đi theo sau Bùi Quốc Huy và Lâm Đức, cảm nhận được hương vị bánh mì bơ thoang thoảng.
Ba người đến đúng giờ ăn sáng, sảnh tầng một đã kín chỗ. Ba người đành lên tầng hai, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Gọi đồ ăn xong, bầu không khí lại trở nên nhạt nhẽo.
Ngô Huệ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện phía đối diện lại bán món xôi gà mà Ngô Hải thích ăn nhất, có điều sau khi chuyển đến thành phố Xuân Sơn thì gần như không được ăn nữa, cô nói với Bùi Quốc Huy và Lâm Đức một tiếng rồi xuống tầng mua.
Ngô Huệ vừa rời khỏi, Lâm Đức đã lập tức sáp lại gần Bùi Quốc Huy: “Anh Ba! Tin nhắn là anh gửi hả?”
Bùi Quốc Huy thờ ơ rót trà, nhấp một ngụm, dường như không hài lòng vị trà lắm, anh nhíu mày, đặt chén lên bàn rồi mở báo ra xem.
Lâm Đức huých cùi chỏ vào Bùi Quốc Huy: “Anh Ba, có phải anh gửi không vậy?”
Bùi Quốc Huy lật trang báo rồi trừng Lâm Đức: “Không phải cậu nhận là cậu gửi rồi à?”
“Anh Ba, anh ác quá đi!”
Lâm Đức kéo ghế bên cạnh Bùi Quốc Huy ra ngồi xuống: “Em đã chịu tội thay anh rồi anh còn không nói thật.”
Bùi Quốc Huy ngẩng đầu nhìn ra chỗ cầu thang, không nói nữa.
Lâm Đức nhìn theo thì thấy Ngô Huệ đã trở về, lập tức ngồi thẳng lại, vẻ mặt bình thản bưng chén trà lên uống rồi nói với cô: “Mua cho Hải à? Trước đây anh cũng rất thích ăn cái này.”
Ngô Huệ đặt gói giấy lên bàn, cười nói: “Vậy à?”
“Thúy Ngọc, không phải dì bảo chỗ này rất lịch sự à, sao lại ồn ào như cái chợ vậy!”
Giọng nói chanh chua quen thuộc truyền đến từ hành lang.
Ngô Huệ quay đầu...
Dì Thúy vóc dáng thô kệch cõng Dương Thảo Nguyên đang xị mặt lên tầng, sau lưng bọn họ là nhân viên phục vụ nhà hàng đang vác xe lăn với vẻ mặt khó chịu.
Có lẽ do thấy biểu hiện kì lạ của Ngô Huệ, Lâm Đức quay đầu nhìn theo ánh mắt cô.
Khi nhìn thấy Dương Thảo Nguyên đang oán giận trên lưng dì Thúy, sắc mặt Lâm Đức bỗng biến đổi.
“Sáng sớm ra ngoài đúng là phải xem giờ đẹp, không ngờ lại gặp phải bà ta.”
Lâm Đức vội vàng lấy tờ báo lên che mặt, cẩn thận quay đi.
Bùi Quốc Huy lại để tờ báo trên tay xuống, ngẩng đầu liếc Dương Thảo Nguyên một cái, sắc mặt như thường.
“Thúy Ngọc, mau lấy khăn lau đi. Xem đũa với thìa kìa, bẩn đến mức này!”
Dương Thảo Nguyên ghê tởm bịt mũi miệng, tỏ rõ sự chán ghét.
Người phục vụ thật sự không nhịn nổi nữa: “Thưa bà, bát đũa chỗ chúng tôi đều khử trùng theo đúng quy trình, còn khăn thì... Nhưng nếu bà cần thì tôi có thể xuống lấy khăn ướt đã khử trùng cho bà.”
“Sao cô lắm mồm thế? Chúng tôi làm thế nào còn cần cô dạy à?” Dì Thúy quát cô nhân viên phục vụ: “Các cô tiếp đãi Thượng Đế như vậy đó hả?”
Một người quản lý bên cạnh vội tiến lên hòa giải, dì Thúy khinh bỉ: “Thể loại gì thế không biết!”
“Thúy Ngọc, đừng chấp vặt với loại người dốt nát này, mau gọi món đi.”
Dương Thảo Nguyên rút khăn ướt lau tay, chấp nhận lời xin lỗi của tay quản lý.
Lúc này dì Thúy mới dịu lại, chỉ là sau khi nhìn thấy thực đơn lại bực mình.
“Chỉ có mấy món này à, sáng ra đã ăn đồ dầu mỡ thế này ai mà nuốt được?”
“Chúng tôi cũng có món thanh đạm, ở phía sau ạ, bà nhìn lại xem.” Quản lý nhẫn nại giải thích.
Dì Thúy trừng ông ta một cái, đang định lật sang trang sau thì lại thoáng thấy bóng người bên cạnh. Đó không phải là...
Dì Thúy hơi nghiêng mặt, đối mắt với Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy mỉm cười gật đầu với bà ta.
Dì Thúy xấu hổ cúi đầu, nhưng vừa nhìn thấy Bùi Quốc Huy ngồi chung chỗ với Ngô Huệ thì lập tức không vui, nhỏ giọng nói với Dương Thảo Nguyên: “Thảo Nguyên, chị xem đó có phải là con đàn bà của Huy không?”
Sau khi xác nhận kẻ ngồi chỗ đó chính là Ngô Huệ, Dương Thảo Nguyên cảm thấy tâm trạng tốt đẹp cả ngày của mình tan tành rồi.
Bà ta hất hàm: “Dìu tôi lên xe lăn.”
...
Dương Thảo Nguyên ngồi lên xe lăn, dì Thúy ân cần đẩy bà ta đến bàn của nhóm Ngô Huệ.
Chỉ là sau khi bà ta đến gần, ba người trên bàn lại coi như không nhìn thấy, vẫn cúi đầu ăn sáng.
Quá đáng hơn là tên Lâm Đức kia lại còn gắp một miếng sủi cảo tôm cho Ngô Huệ, vô cùng dịu dàng thân thiết.
Dương Thảo Nguyên cảm giác như ngực bị người ta nện một cú, vô cùng buồn bực.
Nếu đó là một thằng đàn ông không đứng đắn, có lẽ bà ta sẽ không khó chịu như vậy.
“Khụ khụ!” Dương Thảo Nguyên cố ý ho vài tiếng.
Ngô Huệ thấy Dương Thảo Nguyên qua đây thì cũng không kinh ngạc, chỉ gật đầu chào hỏi: “Bà Trần.”
Nghe thấy câu chào của Ngô Huệ, ánh mắt Lâm Đức lóe lên sự kinh ngạc, Bùi Quốc Huy lại vẫn bình tĩnh như thường.
Dương Thảo Nguyên lạnh lùng liếc Ngô Huệ rồi gọi dì Thúy đẩy bà ta đến trước bàn.
Bà ta không nhìn Ngô Huệ mà nhìn chằm chằm Lâm Đức, cười giả lả: “Vừa rồi còn tưởng nhận nhầm người, không ngờ đúng là cậu Lâm. Đêm hôm kia cậu đã đánh thức toàn bộ quân khu rồi phải không?”
Lâm Đức cười đáp: “Chuyện gấp mà, bà Trần, bà phải khoan dung chứ.”
Dương Thảo Nguyên hừ lạnh, nhìn về phía Bùi Quốc Huy: “Quốc Huy, làm điểm tâm không phải là dạng bạn bè nào cũng đưa được đâu.”
Lâm Đức lập tức trở mặt, không vui nói: “Bà Trần, bà có ý gì?”
“Tôi chính là người như vậy.” Dương Thảo Nguyên không hề che giấu sự khinh bỉ đối với Lâm Đức: “Cậu từ nhỏ đã không cha không mẹ, không biết cách làm người cũng đành chịu. Chẳng qua tôi chỉ khuyên cậu bớt phóng túng, đừng suốt ngày qua lại với đám người thấp hèn kia làm mất mặt ông ngoại cậu.”
“Bà...”
Lâm Đức nổi xung, chỉ mặt Dương Thảo Nguyên, muốn đứng dậy. Nhưng có người nhanh hơn anh ta một bước.
Ngô Huệ đứng lên, nhìn kẻ gây sự Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần không cần chỉ cây dâu mắng cây hòe, bà muốn chửi tôi thì cứ chửi thẳng, đừng liên lụy đến người vô tội.”
“Ây da, có chỗ dựa có khác!” Dì Thúy giễu cợt: “Nếu cô lén lút qua lại với thằng khác thì cứ nói rõ, Huy nhà chúng tôi là người có lòng tự trọng, biết cô có người tình rồi nhất định sẽ không dây dưa với cô.”