Giữa màn sương khói lượn lờ, Trần Gia Huy nhìn đồng hồ trên tay, hơi cau mày lại.
Tiếng người trong phòng ăn ồn ào, bạn bè của Trần Gia Huy đều đến gần đủ hết. Mười mấy người chọn một chiếc bàn tròn, ngồi xuống uống rượu ôn chuyện.
“Hồn bay đi đâu thế?” Cao Hồng Quân huých cùi chỏ đẩy Trần Gia Huy: “Gọi cậu mấy tiếng rồi.”
Trần Gia Huy bưng chén rượu lên nhấp một hớp: “Không có gì.”
Nhân viên cầm túi giấy đóng gói bánh ngọt tới: “Chào anh, bánh của anh đã được đóng gói rồi.”
Trần Gia Huy nhìn túi bánh bí đỏ, đôi môi mím chặt bỗng hơi buông lỏng.
Cao Hồng Quân cau mày: “Chuẩn bị cho vợ cậu à.”
Trần Gia Huy không tiếp lời, chỉ đặt khẽ túi giấy bên cạnh chỗ ngồi.
“Huy, tôi càng ngày càng không hiểu cậu nữa rồi.” Cao Hồng Quân vò đầu tóc mình, phiền muộn: “Cậu có lòng đóng gói đồ ăn đêm cho vợ nhưng cũng cẩn thận bóc sạch vỏ tôm cho Thanh Ngân, rốt cuộc cậu...”
Cao Hồng Quân nhìn chằm chằm Trần Gia Huy: “Đừng bảo với tôi là cậu vô tâm.”
“Chẳng qua chỉ là hành động theo bản năng, dù sao thói quen nhiều năm ấy không thể dễ dàng thay đổi được.”
“Bảy năm rồi, hơn một nghìn ngày đêm, còn chưa đủ để cậu từ bỏ những thói quen này sao?”
Cao Hồng Quân cười sâu xa: “Huy, có đôi khi trái tim không lừa được người.”
Trần Gia Huy lạnh lùng nhìn hắn, hồi lâu không động đậy, mãi cho đến khi tiếng động truyền đến từ cửa nhà ăn thu hút.
Dương Thanh Ngân dìu Đỗ Phương Phương uống say mèm về từ nhà vệ sinh. Cô ta mặc chiếc áo len màu trắng cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trước ngực đeo chiếc dây chuyền hình giá chữ thập, quần jean màu lam nhạt, tóc vấn cao sau gáy, trông duyên dáng yêu kiều, tràn trề sức sống.
Thật ra thì mọi người ở đây đều lờ mờ biết về quan hệ của Trần Gia Huy và Dương Thanh Ngân, nhưng không muốn vạch trần mà thôi, dù sao trên danh nghĩa hai người cũng là quan hệ dì cháu.
Sau khi Dương Thanh Ngân về nước, họ cũng rất tò mò cô ta và Trần Gia Huy có nối lại tình cũ không, chỉ là tối nay hai người thậm chí còn chẳng thèm nhìn nhau.
Trần Gia Huy ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Dương Thanh Ngân lại trở thành tiêu điểm chính của bữa tiệc. Cô ta khí chất thanh lịch, ngũ quan tinh xảo, khiến người ta khó quên, quan trọng chính là cô ta rất thân thiện. Chủ đề của bàn ăn nhanh chóng lại xoay quanh cô ta.
Trần Gia Huy quét mắt nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn tám giờ.
“Anh vội đi à?”
Dương Thanh Ngân ngồi xuống bên cạnh hắn, làm như thuận miệng hỏi, giọng điệu thản nhiên không chứa bất cứ tâm tư nào khác.
Trần Gia Huy không tiếp lời, lại rót thêm rượu vào chén. Hắn vừa định uống thì lại bị giữ tay lại.
Dương Thanh Ngân nhìn hắn với ánh mắt trầm tĩnh: “Uống ít thôi, rượu mạnh này làm đau dạ dày lắm đấy.”
Trần Gia Huy rút tay mình lại, đặt chén xuống rồi đứng lên: “Tôi xin phép về trước.”
Hắn cầm túi giấy bên cạnh và áo khoác vắt trên ghế tựa lên định rời khỏi.
Cao Hồng Quân bật cười: “Huy, giờ tôi mới biết, thì ra cậu chính là ông chồng quốc dân của nước mình!”
Những cười khác cũng cười phá lên.
“Huy, cậu có chắc vợ cậu nuốt trôi hộp bánh này không?”
Người mở lời chính là Đỗ Phương Phương. Cô ta mặt đỏ bừng, vịn cạnh bàn đứng dậy, lảo đảo đi tới trước Trần Gia Huy.
“Cậu bảo cô ta mệt nên ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng mà... Vừa nãy tôi cùng chị Thanh Ngân đi vệ sinh, cậu đoán xem thế nào đi? Thật là đúng lúc... nhìn thấy vợ cậu... và tên họ Lâm kia tình chàng ý thiếp trên hành lang... Chậc chậc, dáng vẻ cuốn hút lắm... So với lúc ở cùng với cậu, tôi chưa thấy cô ta có vẻ mặt này...”
“Phương Phương, cậu say rồi, đừng nói linh tinh!”
Dương Thanh Ngân cuống quýt bịt miệng Đỗ Phương Phương song Đỗ Phương Phương đẩy cô ta ra: “Tôi nói thật mà, tôi uống nhiều thật nhưng chị Thanh Ngân đâu có say, cậu không thấy Ngô Huệ và Lâm Đức ôm ôm ấp ấp nhau à?”
Dương Thanh Ngân vẻ mặt khó hiểu, kéo mở to mắt Trần Gia Huy.
“Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm nên đi theo bọn họ, kết quả phát hiện bọn họ vào bên sảnh đồ ăn Tây. Động tác của hai người họ thân mật lắm, còn nắm tay nữa. Mọi người trong phòng ăn đều nhìn thấy cả... Huy, vợ cậu như vậy...”
“Huy, anh đừng nghe em ấy nói linh tinh, em nghĩ chắc có hiểu lầm nào đó...” Dương Thanh Ngân vội ngắt lời Đỗ Phương Phương.
“Tôi nói linh tinh á? Họ còn cùng ăn miếng bò bít tết đấy, đầu chạm đầu cứ như vợ chồng.”
“Tôi về trước đây.” Ánh mắt Trần Gia Huy lạnh lẽo, quay người lập tức đi ra ngoài.
Đỗ Phương Phương mờ mịt dõi theo bóng lưng Trần Gia Huy: “Sao lại đi thế, tôi còn chưa nói hết mà?”
“Cậu vớ vẩn!” Cao Hồng Quân đứng lên: “Chắc là Huy đến chỗ đó rồi. Lâm Đức không phải đi một mình, vừa nãy tôi thấy bên cạnh anh ta còn có nhóm Lý Bảo Nam và Kim Ngâm nữa mà.”
Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, nhưng ngay sau đó đều buông chén rượu, rối rít cầm áo khoác đuổi theo.
…
Trong phòng ăn Tây.
“Huệ, có phải em thích ăn kem không? Anh vừa gọi giúp em rồi đấy.”
Ngô Huệ nhìn vẻ mặt ton hót của Lâm Đức, định từ chối nhưng khóe mắt lại liếc thấy một bóng người ở cửa.
Trần Gia Huy vượt trước nhân viên phục vụ dẫn đường, trực tiếp đi tới chỗ Ngô Huệ.
Lâm Đức đang nâng chén rượu với Lý Bảo Nam, ngoại trừ Ngô Huệ, anh ta là người đầu tiên trông thấy Trần Gia Huy. Anh ta đặt chén rượu xuống, cau mày lại: “Ôi, cậu Trần à, đi nhầm chỗ hay muốn uống một chén vậy?”
Trần Gia Huy không quan tâm đến anh ta mà đi tới bàn, mặt mày cau có nhìn người phụ nữ bên cạnh Lâm Đức.
Nhóm Cao Hồng Quân đã chạy đến cửa.
Bàn tay đang cầm cốc của Ngô Huệ hơi siết lại.
“Cậu Trần quen bạn của Lâm Đức à?” Kim Ngâm thu lại nụ cười, khách sáo hỏi.
Cao Hồng Quân đi tới, xem tình hình bên trong, lại nhìn Trần Gia Huy đang xù lông, tươi cười nói: “Hôm nay Huy uống nhiều quá nên đi nhầm chỗ, tôi dẫn cậu ấy ra ngoài hóng gió một chút, các anh cứ tiếp tục.”
Nói xong, Cao Hồng Quân kéo Trần Gia Huy định ra ngoài. Vậy mà Trần Gia Huy lại vung tay hất tay hắn ra, cất bước đi tới trước mặt Ngô Huệ, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
Lâm Đức giữ Ngô Huệ lại theo bản năng, đối mặt với Trần Gia Huy, nụ cười trên môi cũng tắt lịm.
“Anh sống phóng túng đủ rồi nên muốn bắt cô ấy theo anh chứ gì? Sao lúc anh chơi bời với bạn bè không muốn dẫn cô ấy theo hả?”
“Mẹ kiếp Lâm Đức, ý anh là sao?” Đỗ Phương Phương vén tay áo xông lên trước: “Ngô Huệ là vợ Huy, đến lượt anh quản chuyện nhà cậu ấy à? Hay là anh thích chài phụ nữ đã có chồng hả? Anh đúng là vứt cả mặt mũi ông ngoại mình đi rồi!”
“Ôi kìa, tôi cứ tưởng là ai!” Lâm Đức châm biếm Đỗ Phương Phương: “Nói người khác thì trước nhìn lại mình đi, cũng không biết ai ngày nào cũng quanh quẩn ở cục giao thông, bất chấp vợ người ta sắp sinh còn mặt dày nói tự do yêu đương, Đỗ Phương Phương cô mới là đồ mất dạy!”
“Lâm Đức! Anh đang nói ai đấy?” Cao Hồng Quân cũng đen mặt.
“Nói cô ta đấy! Họ Đỗ tên Phương Phương!” Lâm Đức hừ lạnh: “Không biết khi còn bé thế nào, đánh nhau thua bị tụt quần chạy khắp đại viện, xong về nhà mách bố mách mẹ...”
Cao Hồng Quân quét mặt bàn, bát đũa rơi đầy đất: “Lâm Đức, mày nói chuyện chú ý một chút cho tao!”
Khách khứa xung quanh rối rít nhìn về đây với ánh mắt khiếp sợ.
Lý Bảo Nam, Kim Ngâm và Hồ Khang đều đặt chén rượu xuống và đứng lên, sớm không còn nói nói cười cười nữa. Chỉ có Bùi Quốc Huy vẫn thong thả ung dung ăn miếng bò bít tết của mình.
Trước khi Cao Hồng Quân định xông lên ra tay, mấy người khác đã vội vàng giữ hắn lại.
Trần Gia Huy dường như không có liên quan gì tới không khí giương cung bạt kiếm trước mắt, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người Ngô Huệ.
“Ngô Huệ, không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Dương Thanh Ngân nhảy đến trước, ngăn giữa Trần Gia Huy và Lâm Đức, quay đầu lại nhìn về phía Bùi Quốc Huy: “Chồng, anh nói một câu đi, Huy và Lâm Đức chắc có hiểu lầm gì đó phải không?”
Bùi Quốc Huy cầm khăn ăn lau miệng, ngẩng đầu lừ Lâm Đức: “Lâm Đức, ngồi xuống.”
“Anh Ba...” Lâm Đức không cam lòng gọi anh.
Ngô Huệ phía sau anh ta giật mình lặng lẽ đứng dậy.
“Tổng giám đốc Lưu, thế mà anh không nói, thì ra nhà ăn trên du thuyền mới là nơi náo nhiệt nhất.”
Giọng nói quyết rũ mà trong trẻo truyền đến từ cửa.
Người Ngô Huệ cứng đờ, cũng nhìn sang đó theo những người khác.
Ngô Ngọc Trâm mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, bên dưới mặc quần bó sát như cao bồi, chân đôi giày cao gót vàng, tóc xõa tung trên vai, trên mặt đeo kính, khuỷu tay đeo túi xách số lượng có hạn, trông trẻ trung lại thời thượng.
Bên cạnh Ngô Ngọc Trâm là một người đàn ông trung niên vừa mập vừa lùn, đầu hói, nhìn thấy hai nhóm người đang hằm hè với nhau trong nhà ăn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhận ra đều là con ông cháu cha của thành phố Xuân Sơn không thể đụng tới.
Tổng giám đốc Lưu lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, ngoảnh sang nói với Ngô Ngọc Trâm: “Cô Ngô, hay là cô về nghỉ ngơi trước đi, để tôi sai nhân viên đưa cơm tối đến cho cô được không?”
Ngô Ngọc Trâm không để ý, nhìn lướt qua đám người, sau đó xoay người rời đi với tư thế xinh đẹp.
Ngô Huệ thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Gia Huy.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn đăm đăm vào cô, đột ngột quay người sải bước đi về cửa nhà ăn. Trên bàn ăn bên cạnh là một túi giấy bị lật úp.
Đám Cao Hồng Quân thấy Trần Gia Huy đi mất, đương nhiên không hứng thú ở lại nữa, cả nhà ăn bỗng trở nên yên tĩnh hẳn đi.
Ngô Huệ quay đầu lại, cười xin lỗi nhóm Lâm Đức: “Ngại quá.” Nói xong cô cũng rời khỏi nhà ăn.
Dương Thanh Ngân không đi theo ra mà ngồi xuống bên cạnh Bùi Quốc Huy: “Chồng, Ngô Huệ ở cùng chỗ với các anh à?”
Bùi Quốc Huy bật cười: “Anh ở trên boong tàu gặp cô Ngô, tiện thể mời cô ấy đến đây cùng ăn bữa tối.”
“Là anh mời cô ấy đến à?” Dương Thanh Ngân như thể không tin lắm vào điều mình vừa nghe được.
Ánh mắt Bùi Quốc Huy tự nhiên vô cùng: “Đúng vậy, có gì không ổn sao?”
“Không có gì.” Dương Thanh Ngân cười ngại ngùng, nhanh chóng đổi đề tài: “Đây chính là Hồ Khang à? Nghe nói anh là nhà tâm lý học và luật sư kiêm bác sĩ phải không? Nếu có thời gian rảnh, tôi có thể học hỏi vài điều không?”
Hồ Khang cúi đầu bấm điện thoại nhoay nhoáy, hoàn toàn không để ý đến bàn tay Dương Thanh Ngân đang chìa ra.
Dương Thanh Ngân lúng túng rút tay lại, vuốt quần áo: “Sáng mai mọi người có hoạt động gì không?”
Lâm Đức: “Ngủ bù.”
Kim Ngâm: “Lên mạng.”
Lý Bảo Nam hoàn toàn câm nín.