Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 125: MỘC ĐẠI TÁ MỜI CÔ QUA

Phục vụ viên kiểm tra phòng từ trên lầu đi xuống, nở nụ cười nghề nghiệp với Bùi Quốc Huy: "Ông dùng một hộp Đỗ lôi tư, đánh vỡ một bình hoa, màn cửa sổ sát đất bị kéo rơi, cho nên chi phí phải trả tổng cộng là..." Âm thanh bấm bàn phím máy tính trong tay cô ta vang lên lách tách, rồi lại cười tủm tỉm nhìn Ngô Huệ: "Một triệu ba trăm ngàn."

Ngô Huệ dẫu sao cũng là người da mặt mỏng, giờ phút này hận không được tìm cái lỗ mà chui xuống.

Bùi Quốc Huy mặt không đổi sắc trả tiền, nắm tay cô liền đi ra ngoài, căn bản là coi thường những ánh mắt khắp bốn phía kia.

Hai người mới khỏi khách sạn, Ngô Huệ liền hất tay anh ra, tỉnh bơ lui về sau một bước.

Bùi Quốc Huy xoay người lại, cau mày nhìn cô.

"Anh đi trước là được rồi." Ngô Huệ nhìn lại anh: "Chúng ta không cùng đường."

Bùi Quốc Huy nhìn cô thật sâu, hồi lâu, môi mỏng hé mở: "Tôi cho rằng trải qua tối hôm qua, câu trả lời của cô sẽ thay đổi."

Ngô Huệ rời đi hướng ngược lại anh, nhưng rất nhanh liền bị anh đuổi theo, anh nắm vai cô kéo lại, nhấc cằm cô lên, nhìn thẳng đôi đồng tử đen láy của cô: "Em dám nói em đối với tôi không có một chút rung động nào không?"

"Rung động thì sao chứ? Rung động có thể mài ra làm cơm ăn sao? Rung động đối với tôi mà nói còn không bằng một ly sữa đậu nành. Tôi sớm đã không còn là cô học trò nhỏ không màng thế sự, Bùi Quốc Huy anh cũng không phải không hiểu chuyện như Lăng Đầu Thanh, anh cảm thấy chúng ta lúc này nói chuyện tình yêu có ý nghĩa sao?"

Bùi Quốc Huy yên lặng nhìn cô.

"Tôi chính là một người phụ nữ không biết điều như vậy đó, cho nên anh sau này cũng không cần liên lạc với tôi."

Ngô Huệ kéo xuống bàn tay anh đang đặt trên vai, đẩy anh ra, chặn lại một chiếc taxi, ngồi vào đó rời đi.

"Bác tài, xin lái xe nhanh lên một chút."

Tài xế liếc nhìn người đàn ông còn đang đứng bên ven đường: "Anh ấy không lên sao?"

Ngô Huệ không quay đầu lại, chỉ là lạnh giọng nói: "Đi nhanh một chút đi."

Lúc sau xe đã đi khá xa, cô mới quay đầu, nhưng đã sớm không nhìn rõ phong cảnh sau lưng nữa. Cô quay đầu dựa lưng vào ghế ngồi, cúi xuống nhìn, chiếc nhẫn kim cương vẫn còn trên ngón tay áp út, chính là chiếc lúc trước đeo lên ngay trước mặt đám phóng viên.

...

Ngô Huệ trở lại chỗ ở, vừa mới xuống xe liền trông thấy không ít cư dân trong tiểu khu, mỗi người đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn cô.

"Hình như đúng là cô thật? Báo chí đang rần rần đưa tin... Thì là thật sự là cư dân trong tiểu khu chúng ta..."

"Ly dị rồi còn có thể leo lên một người tốt như vậy, thật là khiến người khác hâm mộ, bà nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy đi, mấy ca ra chứ?"

Ngô Huệ thấy trong tay những người đàn bà đang đàm tiếu về cô đều đang cầm tờ báo, cô liền đi ngược ra, mua một tờ báo về xem.

Bên dưới tựa đề là hình ảnh đại sảnh bên trong Trần thị, Bùi Quốc Huy đang quỳ xuống cầu hôn cô.

Ngô Huệ xem qua loa một lần, chữ được chữ không. Không có những chê bai hôm qua đám phóng viên hùng hổ dọa người kia đưa ra, ngược lại, bài báo còn biểu hiện ý chúc phúc, quả thật là khác biệt như trên trời dưới đất.

Ngô Huệ đầy bụng nghi ngờ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được là chuyện gì xảy ra, cô cầm báo trở lại chỗ ở của Đỗ Thu Thảo, nhưng ở phía dưới cao ốc lại trông thấy một chiếc xe Jeep quân dụng đậu ở đó.

Ngô Huệ từ từ đến gần, cửa xe bật mở, ngay sau đó một người cảnh vệ mặc quân phục bước xuống: "Cô là cô Ngô Huệ phải không?"

Ngô Huệ gật đầu: "Anh là..."

"Là Mộc Đại tá phái tôi tới, đón cô đến đại viện quân khu một chuyến."

Mộc Đại tá?

Trong đầu Ngô Huệ nhất thời hiện lên cái tên Mộc Vinh, còn có gương mặt tao nhã mà đầy tri thức.

Mộc Vinh sẽ tìm tới cửa, cũng không ngoài suy đoán của Ngô Huệ, ngược lại còn năm trong dự đoán của cô .

...

Xe lái vào đại viện quân khu của bộ tư lệnh.

Ngô Huệ ngồi ở ghế sau, nhìn thoáng qua vài cái biệt thự, không ít người mặc quân trang đi trên đường. Thỉnh thoảng còn có thể trông thấy vài chiếc xe tăng trên đường vắng cùng với những dụng cụ võ trang khác.

Xe đột nhiên dừng lại trên đường.

Viên cảnh vệ thử mấy lần, xe vẫn không khởi động, anh quay đầu xin lỗi: "Cô Đỗ, xe tắt máy rồi."

Ngô Huệ cười một tiếng: "Không sao, đoạn đường ngắn này tự tôi đi cũng được."

Đến khi xuống xe, Ngô Huệ phát hiện viên cảnh vệ muốn dẫn mình đến nhà họ Bùi, nhưng luôn luôn quay đầu lại nhìn xe.

Ngô Huệ thân thiện nói: "Chi bằng anh cứ đi trước sửa xe đi, lần trước tôi đã tới nhà họ Bùi, vẫn nhớ đường."

Nghe Ngô Huệ nói như vậy, viên cảnh vệ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Vậy thì thật ngại quá."

"Không sao, anh đi đi, tự tôi có thể tới đó được mà."

Đưa mắt nhìn viên cảnh vệ rời đi, Ngô Huệ mới men theo phương hướng nhà họ Bùi trong trí nhớ mà lần theo.

Sauk hi qua hai khúc quẹo, Ngô Huệ cảm thấy mình đã đánh giá quá cao bản thân, cô trông thấy hai cái bảng chỉ đường chưa từng gặp qua trước mặt. Lúc này mới bất đắc dĩ phát hiện, mình đã lạc đường trong quân khu đại viện mất rồi.

Cô lại lang thang thêm một lúc, đột nhiên nghe thấy bên tai một tiếng vang kỳ quái, bước chân Ngô Huệ nhất thời dừng lại, nhìn chung quanh một chút, nhưng không nhìn ra có cái gì khác thường, cô không dám đi loạn nữa, vừa định theo đường cũ lộn trở lại, liền nghe được một giọng nói lén lén lút lút nhưng già dặn có khí lực: "Gọi cô đấy!"

Ngô Huệ tìm lần bốn phía, như cũ không phát hiện chung quanh có ai.

"Đây, ở chỗ này này!" Giọng nói kia tỏ ra có chút sốt ruột, chỉ là vẫn tận lực đè xuống.

Ngô Huệ lúc này mới chú ý tới ngọn núi giả sau lưng lộ ra nửa chiếc giày da, cô đến gần, một bàn tay già dặn xuất hiện bên cạnh hòn đá, sau đó là một cái đầu hết nhìn đông lại nhìn tây từ phía sau núi giả chui ra ngoài.

Xuất hiện trước mặt Ngô Huệ là một ông lão tóc hoa râm, mặc quân trang, khí chất rất uy nghiêm. Ông tựa vào núi giả, có chút không vui bĩu môi, Ngô Huệ biết ý ông, liền đi lên trước: "Ông ơi, có chuyện gì vậy ạ?"

Trên gương mặt ông lão với ngũ quan nghiêm nghị mang biểu cảm không thèm đếm xỉa, ánh mắt giả bộ lơ đãng quét qua Ngô Huệ: "Mới vừa dọn tới à? Trước kia cũng chưa từng gặp qua..."

Ngô Huệ thấy ông lão này mặc dù có chút bướng bỉnh, nhưng cũng không khiến người ta ngại, thậm chí có chút dễ thương, khí chất xuất chúng, có điều trên quân trang cũng không thấy quân hàm gì, cho nên Ngô Huệ chỉ coi ông là một quân nhân giải ngũ bình thường, nghe được câu hỏi của ông liền thật thà trả lời: "Cháu tới đây thăm trưởng bối một chút mà thôi."

"Vậy sao?" Ông lão liếc Ngô Huệ một cái, trong miệng lầm bầm vài câu rồi cũng không nói gì thêm nữa.

Ngô Huệ nghĩ đến Mộc Vinh còn đang chờ mình, liền từ biệt ông lão trước: "Cháu có chuyện phải đi trước."

"Xem lời nói của cô, giống như không nhanh sẽ bị ta kéo lại không cho cô đi vậy!" Ông lão dùng sức trừng mắt hổ một cái.

Ngô Huệ không khỏi buồn cười: "Ông hiểu lầm rồi, cháu không có ý đó, chỉ là muốn tạm biệt ông thôi."

Sắc mặt ông lão lúc này mới có chút hòa hoãn, hai tay chống sau lưng, sống lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó, thế nhưng ánh mắt cũng không ngừng liếc về phía Ngô Huệ, thấy vậy, cô rời đi cũng có chút ngượng: "Ông vừa rồi kêu cháu là có chuyện gì vậy ạ?"

"Có thể có chuyện gì chứ..." Ông lão vẫn chỉ nói nhỏ.

"Vậy thì, cháu đi trước đây ạ." Ngô Huệ nhìn chung quanh một chút, chọn xong phương hướng sẽ rời đi.

Ông già thấy Ngô Huệ thật sự sắp đi, giống như bị ép vậy, vội vàng hét to lên: "Ta đã để cho cô đi chưa?"

Ngô Huệ quay đầu lại.

Ông lão trợn mắt nhìn cô một cái: "Kính già yêu trẻ có biết không?"

Ngô Huệ nghiêm túc đánh giá ông lão, mới chú ý tới một tay ông vẫn đang đè lên hông, mặc dù ông hết sức làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng một tay ông vẫn thỉnh thoảng xoa lưng.

Ngô Huệ nhìn ông lão, nhẹ giọng hỏi: "Ông lão, có phải ông bị đau eo hay không?"

Nét mặt già nua của ông lão đỏ lên, ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Tiểu nha đầu nhà cô nói gì buồn cười thế? Eo lưng ta đang yên đang lành, con mắt nào của cô thấy ta đau eo? Không tin cô nhìn mà xem!" Ông vừa nói, liền mở rộng cánh tay muốn chuyển động eo.

"Ông lão..." Ngô Huệ muốn ngăn cản đã không kịp rồi.

"Ai ui ui!"

Ngô Huệ vội vàng tiến lên đỡ ông lão khom lưng trực đứng dậy: "Ông không sao chứ?"

Ông lão nhìn Ngô Huệ một cái, trong lòng vô cùng bực bội, sống tới lớn tuổi như vậy cho tới bây giờ chưa bao giờ mất thể diện như vậy, còn hết lần này tới lần khác trước mặt tiểu nha đầu này, ông đẩy Ngô Huệ ra: "Đi ra, đừng mơ cười nhạo ta!"

Ngô Huệ bất ngờ bị đẩy một cái, cùi chỏ đụng vào hòn núi giả, đau đến mức cô hít vào một ngụm khí lạnh.

Ông lão hiển nhiên không ngờ tới sẽ biến thành như vậy, có chút lo âu há miệng một cái, nhưng khi Ngô Huệ ngẩng đầu lên, ông lại lập tức nghiêng đầu, hất cằm lên, bày ra một tư thái cao cao tại thượng.

"Đã như vậy, tôi giúp ông kêu người tới là được rồi." Ngô Huệ cũng không muốn so đo, xoa cùi chỏ muốn đi.

Nghe thấy Ngô Huệ nói muốn tìm những người khác tới, ông lão thở hổn hển: "Nếu có thể tìm người khác, ta còn gọi cô làm gì?"

Ngô Huệ nghi ngờ nhìn ông, ông lại bĩu môi hừ một cái, cô rất nhanh liền hiểu, hóa ra ông lão này là sống chết muốn thể diện, không muốn để người thấy dáng vẻ ông bị đau, cho nên mới lén lén lút lút tìm người xa lạ là cô?

Thấy Ngô Huệ nhìn thấu tâm tư mình, ông lão đỏ mặt: "Nhìn cái gì vậy! Một đoạn đường ngắn như vậy không phải là ta không đi được, hừ!" Vừa nói, bàn tay liền chống ở vết thương trên eo, mỗi một bước đi lại oán trách một câu hoặc là quay đầu trừng Ngô Huệ một cái.

Ngô Huệ nhìn bước chân ông lảo đảo đi về phía trước, bộ dạng có thể ngã nhào bất cứ lúc nào, có chút kinh hồn bạt vía, vội vàng đuổi theo: "Ông lão, để cháu đỡ ông về."

"Cô đỡ ta chẳng lẽ liền hết đau chắc?" Ông lão không vui đáp lại.

Ngô Huệ thấy dáng vẻ ông quả thực buồn cười, quỷ thần xui khiến lại ngồi xổm xuống trước mặt ông lão, quay đầu nhìn ông lão đang đau đến nghiến răng nói: "Ông lên đi, cháu cõng ông về nhà."

Ông lão sợ hết hồn, trên dưới quan sát Ngô Huệ một cái, nhìn tiểu nha đầu này dáng người mỏng manh như vậy, có thể cõng được ông sao? Ông âm thầm suy nghĩ trong bụng, có điều muốn ông đi bộ về quả thật là quá sức, làm người ai cũng phải chịu thua tuổi già mà...

Ngô Huệ mới vừa nói xong cũng cảm thấy hối hận, đáng tiếc trên đời này cũng không có thuốc hối hận.

Đôi mắt ông lão hơi chuyển động, đột nhiên cảm thấy vậy cũng hay, ông đã sống được một bó to tuổi tác, cũng chưa bao giờ đụng phải một nha đầu như vậy, còn muốn cõng ông, ngay sau đó, cũng liều mạng leo trên lưng Ngô Huệ.

Trên lưng đột nhiên trầm xuống, Ngô Huệ cả người chịu lực suýt chút nữa ngã bổ về phía trước, nhưng vẫn cắn răng cõng ông lão đứng lên, lảo đảo lắc lư từng bước một đi về phía trước, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ông lão đưa tay khoác lên vai Ngô Huệ, không ngờ cô đúng là có thể cõng được. Trong lòng ông vui vẻ, không nhìn ra cô cũng khỏe mạnh đấy!

Ngô Huệ vừa đi vừa ảo não trong lòng, chỉ là nếu đã mở miệng rồi, liền không tiện đổi ý nữa. Mỗi bước đi dáng người mảnh khảnh của cô lại lay động một chút, nhưng vẫn là cố gắng giữ thăng bằng, tránh việc làm ông lão té xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK