Cô chớp chớp mắt rồi hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Ngô Huệ, về nhà với anh đi.” Trần Gia Huy mở miệng, “Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh sẽ không về nhà nữa.”
“Tôi ở với Đỗ Thu Thảo rất tốt.” Ngô Huệ cảm nhận hắn đang rất mệt mỏi, trên người hắn phong trần mệt mỏi như từ đâu vội chạy qua tới, “Anh đi đi.”
“Cho dù em ghét anh nhưng ở nhà người khác cũng không hay lắm.” Trần Gia Huy tiếp tục nói.
“Huệ, kệ hắn ta đi, chúng ta ở đây được rồi.” Đỗ Thu Thảo kéo Ngô Huệ đi vào bên trong.
Thấy cửa sắp đóng, Trần Gia Huy vội ngăn lại: “Ngô Huệ, anh muốn nói chuyện với em một lát.”
Ngô Huệ dừng chân, quay lại liếc nhìn hắn: “Có vài lời tôi định mai nói với anh, nhưng nếu anh đã kiên trì như vậy thì giờ chúng ta nói rõ ràng một lần luôn cũng được.”
Trong phòng khách, Ngô Huệ ngồi im lặng không nói, Trần Gia Huy ngồi đối diện cô, trên bàn có hai ly nước.
“Mấy ngày nay tôi đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không hợp nhau, ly hôn là lối thoát tốt nhất.”
Đồng tử Trần Gia Huy co lại, bàn tay cầm ly nước siết chặt nổi đầy gân xanh.
“Ngô Huệ, đừng tức giận như vậy mà.” Anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Ngô Huệ, “Anh từng nói không được nhắc chuyện ly hôn nữa rồi mà.”
Ngô Huệ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn tiếp tục với anh nữa.”
Yết hầu Trần Gia Huy lên xuống, anh mở miệng ra muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
Ngô Huệ nói tiếp: “Tôi mới 25 tuổi, còn cả nửa đời người, cho dù cuộc hôn nhân này không hạnh phúc nhưng cũng không phải là sai lầm không thể cứu vãn. Tuy tôi không giỏi giang gì, nhưng cũng không đến nỗi nào, sau khi ly hôn với anh tôi vẫn có thể chọn một cuộc sống vui vẻ hơn, nếu may mắn có thể gặp được người thật lòng thương yêu tôi thì càng tốt.”
Trái tim Trần Gia Huy bỗng đau nhói, ngay cả ly nước trong tay bị nghiêng đổ cũng không phát hiện. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô: “Em quyết định rồi sao?”
“Giữa chúng ta cũng không còn lý do để tiếp tục ở bên nhau nữa.”
Ngô Huệ cười cay đắng: “Đơn ly hôn tôi để trên đầu giường phòng ngủ, anh về xem đi, ngày mai tôi sẽ về dọn đồ, khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại nhà của Đỗ Thu Thảo.”
Trần Gia Huy im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Để anh nghĩ đã, ngày mai sẽ trả lời em.”
Ngô Huệ gật đầu: “Được.” Cô đứng dậy có ý tiễn khách.
Trần Gia Huy cũng không ở lại, hắn quay người rời đi, ly nước trên bàn vẫn còn y nguyên.
Thời điểm kết hôn và ly hôn sao lại tương tự tới lạ lùng, đều vào một ngày mưa sầu muộn.
Ngày hôm sau, Ngô Huệ về biệt thự Thanh Thủy, bà giúp việc nói với cô là Trần Gia Huy đã đi công tác tại Anh rồi.
Cô đi vào phòng ngủ mở ngăn kéo ra, đơn ly hôn bên trong đã không còn nữa.
Ngô Huệ day day trán, bỗng nhiên cô không hiểu được Trần Gia Huy đang nghĩ gì.
Cô gửi tin nhắn cho Trần Gia Huy: “Nếu anh vẫn không chịu ly hôn thì tôi chỉ còn cách lên tòa.”
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn đáp lại.
Ngô Huệ tới công ty Trần Thị làm việc, điện thoại bỗng báo có tin nhắn.
“Tạm thời để vậy đã, chờ tôi quay lại rồi bàn tiếp.”
Ngô Huệ hy vọng có thể kết thúc cuộc hôn nhân này trong vui vẻ, dù sao thì làm lớn chuyện cũng chẳng có lợi gì cho cả hai.
“Anh đi công tác bao lâu?”
“Nửa tháng, hoặc một tháng.”
Ngô Huệ cau mày, nhưng vẫn nói: “Ừm, thế tôi đợi anh.”
Nửa tháng không dài cũng không ngắn, Ngô Huệ không định tiếp tục sống ở biệt thự.
Cô dọn ra khỏi biệt thự Thanh Thủy, sợ dì giúp việc và Ngô Hải lo lắng, cô bèn chuyển thẳng tới nhà của Đỗ Thu Thảo.
Trần Gia Huy vẫn chưa về nước, nhưng ngày nào hắn cũng nhắn tin cho Ngô Huệ.
Có khi Ngô Huệ không thèm xem, thẳng tay xóa luôn.
Sau khi bị lừa gạt quá nhiều, cô không còn dám tin tưởng lời hắn nói nữa.
“Giám đốc Ngô, ông Jack hẹn cô 7 giờ tối nay cùng ăn cơm.”
Ngô Huệ xem qua lịch hôm nay, đầu không ngẩng hỏi: “Giờ mấy giờ rồi?”
“5 giờ 15 rồi ạ.”
Ngô Huệ gật đầu: “Chuẩn bị đi, tranh thủ tới Một Dòng Sông Xuân chờ ông ta.”
Ngô Huệ và thư ký vừa bước vào sảnh khách sạn liền gặp phải Bùi Quốc Huy, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng phối với cà vạt màu rượu vang, vai vắt bộ vest đen, trông anh vô cùng sang chảnh.
Hơn hai mươi ngày từ khi trở về từ Hải Nam, đây là lần đầu tiên cô gặp Bùi Quốc Huy
“Em tới ăn cơm à?”
Bùi Quốc Huy hơi kinh ngạc, giọng nói trầm lắng lạnh lùng dò hỏi cô.
Ngô Huệ gật đầu, lịch sự đáp lại: “Chào anh, thật trùng hợp quá.”
Thư ký đứng bên cạnh cũng cung kính chào hỏi Bùi Quốc Huy, anh ta đáp lại bằng nụ cười nhã nhặn.
Ở bên kia, Jack và thư ký của cũng đang bước tới.
Nhìn thấy Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy, Jack hơi ngẩn ra hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Bùi Quốc Huy chỉ cười không nói, giống như đang chờ Ngô Huệ trả lời.
Ngô Huệ đáp: “Thì ra tới sớm có khi cũng không phải là chuyện tốt.”
Bùi Quốc Huy vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Ngô Huệ từng nghe nói công ty Bùi Quốc Huy cũng có hạng mục bất động sản liên quan, tất nhiên cô phải nghi ngờ mục đích Bùi Quốc Huy và Jack gặp nhau.
Có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, anh liền giải thích: “Tôi và Jack là bạn học cũ, nghe tin cậu ấy tới Trung Quốc nên tôi tới mời cậu ấy ăn cơm, hai người gặp nhau bàn công việc à?”
Ngô Huệ chớp mắt, nhất thời không biết nói gì.
Bùi Quốc Huy quay sang Jack: “Nếu được thì ăn cơm chung đi, tôi mời, thế nào?”
Jack cười ha ha, tất nhiên không vấn đề.
Ngô Huệ không tiếp lời, cô đang suy nghĩ có nên hẹn Jack vào dịp khác hay không.
Nhưng nếu cứ thế đi thì cũng tương đương với việc từ bỏ cơ hội hợp tác này.
“Đi thôi.” Bùi Quốc Huy cười vỗ vai cô. “Jack rất ghét người nói dối đó.”
Đó chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng lịch sự, nhưng sự ấm áp từ bàn tay lại vô cùng cháy bỏng.
Ngô Huệ do dự một lúc rồi vẫn đi vào phòng ăn với thư ký.
Trên bàn ăn chỉ có tiếng nói chuyện của Bùi Quốc Huy và Jack.
Ngô Huệ ngồi bên cạnh Bùi Quốc Huy, cô buồn chán chọc đồ ăn trong bát.
Thỉnh thoảng cô lại ngước lên nhìn Jack, sau đó quay sang Bùi Quốc Huy với ánh mắt đầy cảnh giác.
Bùi Quốc Huy bỗng nhìn cô hỏi: “Sao thế?”
“Không, không sao.” Ngô Huệ lắc đầu, chẳng lẽ lại nói cô đang đề phòng anh cướp mất mối làm ăn của mình?
Bùi Quốc Huy mỉm cười, sau đó đưa đĩa bít tết cắt sẵn qua cho cô.
“Cám ơn.” Mặt Ngô Huệ nóng bừng.
Bữa ăn kéo dài khoảng 2 tiếng đồng hồ. Jack có việc nên đi trước, Bùi Quốc Huy liền đứng dậy tiễn, Ngô Huệ cũng đi theo sau.
“Rất nhiều dự án công trình của thành phố Xuân Sơn đều do giám đốc Ngô phụ trách, Jack, chúc hai người hợp tác vui vẻ.”
Ngô Huệ ngẩn người nhìn Bùi Quốc Huy.
Anh nhìn cô cười, rồi đi theo Jack ra ngoài.
Bùi Quốc Huy tiễn Jack ra thang máy rồi quay lại.
Thư ký đã đi trước, Ngô Huệ vẫn cầm túi đứng đó nhìn anh từ bên ngoài bước vào
“Ban nãy ý anh là Jack quyết định hợp tác với tôi rồi à?”
Bùi Quốc Huy cúi đầu nhìn khuôn mặt mỏi mệt của cô với ánh mắt đầy ý cười.
“Hai người sắp hợp tác, tôi chúc mừng trước không được à?”
Ngô Huệ chớp mắt: “Nhưng tôi chưa nói chuyện gì với anh ta cả.”
“Ồ thế à…” Bùi Quốc Huy toét miệng cười để lộ hàm răng đều thẳng tắp: “Tôi còn tưởng hai người đã bàn xong xuôi rồi.”
Ngô Huệ cảm giác như mình bị trêu đùa.
“Cám ơn anh đã tiếp đãi, tôi có việc xin đi trước.”
Ngô Huệ quay người đi tới thang máy.
Bùi Quốc Huy đi theo sát đằng sau nhưng cũng không mở miệng giữ cô lại.
Thang máy dừng lại, cô vừa định bước vào thì bỗng một người xông ra.
“Anh Ba…”
Lâm Đức từ thang máy chạy ra, anh ta vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngô Huệ đang ở cùng Bùi Quốc Huy.
“Ngô Huệ, sao em lại ở đây?”
Ánh mắt Lâm Đức quét từ Ngô Huệ sang Bùi Quốc Huy, sau đó lướt lại về Ngô Huệ, miệng bỗng nở nụ cười mờ ám: “Hẹn hò với anh Ba à?”
“Em tới bàn công chuyện với khách hàng thôi.” Ngô Huệ cười gượng: “Trùng hợp gặp phải anh ấy.”
“Trùng hợp chính là duyên, hai người có duyên chưa kìa.”
Ngô Huệ không muốn nghe anh ta nói lung tung bèn nói: “Hai người nói chuyện đi, em xin phép đi trước.”
Bùi Quốc Huy vẫn đứng yên chưa nói gì, Lâm Đức đã ngăn cô lại.
“Hiếm khi có dịp gặp nhau, sao lại gấp gáp thế, ít ra phải uống một ly đã chứ.”
Ngô Huệ đáp: “Anh khách sáo rồi, thôi lần sau nhé.”
Lâm Đức dẻo miệng nói: “Em không đi sao được? Em không biết mấy người bên dưới đang điên cuồng lắm à, có em bọn họ còn biết chừng biết mực, em không đi chắc bọn họ quậy tung nóc luôn quá… Ngô Huệ, đi đi, dù sao thì cũng chỉ có vài người thôi, sẽ không ảnh hưởng ngày mai đi làm đâu.”
Nói xong, cô còn chưa kịp từ chối đã bị kéo vào thang máy.
“Anh Ba, mau lên, đừng để bọn bên dưới chờ lâu.”
Bùi Quốc Huy thong thả bước vào thang máy, ấn xuống lầu một.
Lâm Đức lại gần Ngô Huệ, tay đặt lên môi nói: “Anh Ba rất lạnh lùng, bình thường hầu như không đi quán bar bao giờ.”
Ngô Huệ quay đầu nhìn Lâm Đức với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu sao anh ta lại nói với cô như vậy.
Thang máy “Ting” một tiếng mở ra, Bùi Quốc Huy bước ra đầu tiên.
“Anh Ba thích làm màu thế thôi, giờ em hiểu anh ấy thế nào rồi đó.”
Lâm Đức nháy mắt với Ngô Huệ: “Nhưng với người mình thích, anh ấy tốt còn hơn cả anh em bạn bè.”
Ngô Huệ mỉm cười nhìn bóng lưng Bùi Quốc Huy: “Thật sao?”
Lúc Ngô Huệ và Lâm Đức bước vào quán bar thì Bùi Quốc Huy đã yên vị trên bàn rồi.
Kim Ngâm và Hồ Khang cũng đang ở đây, nhìn thấy Ngô Huệ, bọn họ im lặng nhìn nhau.
Quán bar rất ồn ào náo nhiệt, xung quanh đều là dân văn phòng và con nhà giàu tới đây giải trí.
“Thôi em về đây, mất công làm phiền cuộc vui của các anh.” Ngô Huệ nói.
Lâm Đức cố gắng kéo cô lại: “Làm phiền cái gì, đã tới rồi thì cũng chào hỏi đã chứ.”
Nói xong, anh ta liền kéo Ngô Huệ tới bàn tiệc.