Ngô Huệ nhìn sang dì Thúy: “Tôi và anh Lâm chỉ là bạn bè đơn thuần.”
“Thúy Ngọc, xem ra là tôi tài hèn học ít, không biết trên đời này còn có kiểu bạn bè nam nữ đơn thuần như vậy.” Dương Thảo Nguyên như thể nghe được chuyện hài: “Sao tôi không thấy Huy nhà chúng tôi cùng đi ăn sáng với bạn bè khác giới nhỉ?”
Dương Thảo Nguyên còn chưa nói xong đã bị một tờ báo ném tới.
Bùi Quốc Huy thu tay về, rót chén trà đưa qua: “Sáng sớm sao không uống chút trà thanh nhiệt, đọc báo giải trí, đừng để bị tức giận, đúng không bà Dương?”
Thấy vẻ cười nhạt của Bùi Quốc Huy, Dương Thảo Nguyên không tiện làm anh mất mặt nên đành hừ một tiếng, tiếp nhận chén trà, nhưng sau khi nhìn thấy tiêu đề bắt mắt trên báo, gương mặt già nua của bà ta đỏ lên.
“Cậu ấm của tập đoàn Trần thị hẹn hò với người đẹp thâu đêm, hôn nhân rạn nứt.”
Có ảnh chụp. Tiêu đề bài báo quả nhiên bám vào mấy tấm ảnh, trong đó có một tấm khá rõ nét...
Trần Gia Huy dường như uống say, bị một cô gái đỡ ra khỏi xe. Ảnh chụp là ban đêm, không đủ sáng nhưng có thể lờ mờ nhìn ra là một cô nàng xinh đẹp quyến rũ đội tóc giả đeo kính râm ôm lấy Trần Gia Huy.
Nơi bọn họ đứng là bãi đỗ xe tầng hầm ở một khách sạn năm sao.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ qua đêm ở khách sạn, dù là trẻ con cũng có thể đoán được là xảy ra chuyện gì.
Dương Thảo Nguyên vẻ mặt khó coi, tờ báo này như một cái tát giáng vào mặt bà ta.
Lâm Đức trào phúng nhìn Dương Thảo Nguyên: “Bà Dương, con trai bà đúng là không cần phải đi ăn sáng cùng bạn bè khác giới, khách sạn năm sao phục vụ chu đáo, sẽ có bồi bàn đưa đến tận phòng.”
Vừa dứt lời, Lâm Đức mới nhớ ra Ngô Huệ bên cạnh, anh ta lập tức ngậm miệng nhìn cô. Vẻ mặt Ngô Huệ thản nhiên, như thể đã mất hết cảm xúc đối với loại tai tiếng này rồi.
...
Ngô Huệ chỉ liếc qua tờ báo, cũng không quan tâm nội dung cụ thể.
Những tin tức lá cải như thế này cô đã phải đọc bao nhiêu lần rồi, cho dù là ở phòng nghỉ dành cho nhân viên ở tập đoàn Trần thị cũng có thể nghe thấy lời bàn tán về chuyện của Trần Gia Huy.
Để biến sự khủng hoảng mất mát ban đầu thành thản nhiên không cảm xúc, cô đã mất thời gian một năm.
Ngô Huệ nhìn về phía Dương Thảo Nguyên: “Nếu bà Trần không có chuyện gì khác thì chúng tôi còn phải tiếp tục ăn sáng.”
Dì Thúy cười lạnh ngồi xuống: “Nhà hàng này cũng không phải do cô mở, chúng tôi cứ muốn ngồi đây đấy! Lẽ nào cô làm chuyện gì xấu sợ bị chúng tôi nghe được nên vội vã đuổi người?”
Ngô Huệ nhíu mày.
Dương Thảo Nguyên ngẩng đầu: “Quốc Huy, cậu không ngại ngồi cùng chứ?”
Dì Thúy đã tự ý sắp xếp chỗ ngồi cho Dương Thảo Nguyên: “Thảo Nguyên, ăn sủi cảo tôm đi, món này rất ngon.”
Bùi Quốc Huy cười: “Đã ngồi xuống rồi thì cùng ăn cũng được.”
Lâm Đức trừng Dương Thảo Nguyên một cái rồi dịch ghế về phía Bùi Quốc Huy.
Bà già chết tiệt này, anh ta không trêu vào được chẳng lẽ còn không tránh được sao?
Dương Thảo Nguyên ăn hai cái sủi cảo tôm rồi nhận khăn dì Thúy đưa lau miệng, sau đó mới quay đầu nhìn Ngô Huệ: “Ngô Huệ, tôi nghe nói mẹ cô là gái vũ trường?”
Ngô Huệ sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Dương Thảo Nguyên đang làm thân với mình, lúc này lại nhắc đến Ngô Ngọc Trâm...
Cô nhìn Bùi Quốc Huy và Lâm Đức bên cạnh, lập tức hiểu ra, tay cầm đũa nắm chặt lại, song sắc mặt lại không thể hiện gì: “Bà Trần đúng là không theo kịp thời đại, bây giờ họ được gọi là vũ công.”
“Có gì khác à?” Dương Thảo Nguyên trào phúng nhìn Ngô Huệ: “Tôi nghe nói trước đây mẹ cô chưa kết hôn đã sinh ra cô với anh cô, thậm chí còn không biết cha ruột của anh em cô là ai, có đúng không?”
Ngô Huệ nhếch miệng: “Mẹ tôi đi đầu trào lưu có bầu trước khi kết hôn.”
“Nghe ý cô có vẻ rất tự hào về mẹ cô nhỉ!”
“Mẹ tôi dựa vào bản thân nuôi tôi và anh tôi khôn lớn, còn đạt được thành tựu trong sự nghiệp như hôm nay, là con gái của bà ấy, tuy tôi không biết mẹ đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ nhưng vẫn nên tự hào về bà ấy chứ, đúng không?”
Dương Thảo Nguyên kinh ngạc, sa sầm mặt, ném mạnh đôi đũa lên bàn: “Không ăn nữa, chẳng ra thể thống gì!”
Dì Thúy vội tiến lên vuốt lưng cho bà ta.
Thấy Ngô Huệ vẫn từ từ ăn tiếp, dì Thúy giễu cợt: “Thảo Nguyên, bà cần gì phải tranh luận với loại người vô liêm sỉ này chứ. Ở thời đại của chúng ta, vũ công là kẻ thấp hèn, chỉ học được bản lĩnh dụ dỗ đàn ông, làm sao hiểu thế nào là tự trọng tự ái? Kẻ như vậy dạy con cái tất nhiên cũng chẳng kém cạnh gì.”
“Cũng phải, hạng người không cùng tầng lớp, từ nhỏ tam quan đã khác nhau rồi.”
Dương Thảo Nguyên lúc này mới dịu lại, bà ta liếc Ngô Huệ: “Nếu đã vào nhà họ Trần chúng tôi rồi thì cô phải bỏ những trò bẩn thỉu của bọn nghèo hèn đi, đỡ cho Huy nhà chúng tôi phải mất mặt.
Ngô Huệ đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Dương Thảo Nguyên.
Dương Thảo Nguyên và dì Thúy đều sửng sốt.
Dương Thảo Nguyên giả bộ bình tĩnh nhíu mày: “Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
“Bà có nói sai hay không tôi không muốn phán xét, tôi chỉ biết nếu tôi là bà, nhất định sẽ không nói trước mặt mọi người như vậy, có thể bà nói ra rồi cảm giác rất thoải mái, nhưng bà có từng nghĩ đến cảm nhận của người nghe không?”
Khách hàng xung quanh nhìn sang.
“Tôi xuất thân nghèo khó, không biết xã giao là chuyện rất bình thường, bị người ta coi thường cũng dễ hiểu. Nhưng bà Trần xuất thân cao quý, lại không để ý đến cử chỉ lời nói của mình như vậy thì có khác gì tôi?”
Dương Thảo Nguyên há hốc miệng, bà ta không ngờ Ngô Huệ lại làm bà ta mất mặt trước mọi người.
“Đồ chết tiệt, bình thường cô cũng nói chuyện với Huy nhà chúng tôi như vậy à? Cô cũng y hệt bà mẹ cô thôi, chỉ biết quyến rũ đàn ông, cô còn lý sự!” Dì Thúy run rẩy chỉ mặt Ngô Huệ, nổi trận lôi đình.
Sắc mặt Ngô Huệ trắng bệch, nhưng cô vẫn trấn tĩnh nhìn Dương Thảo Nguyên: “Tôi tự biết không với nổi con trai bà, tôi cũng không hầu nổi bà mẹ chồng như bà, nhưng anh Lâm và anh Bùi...”
“Bọn họ và tôi từng gặp nhau vài lần, hợp tính, miễn cưỡng coi như bạn bè. Một năm nay tôi đã học được cách đối nhân xử thế từ con trai bà. Bà yên tâm, tôi sẽ không bám con trai bà đâu, kết quả bà mong đợi sẽ đến. Nhưng lần sau bà Trần nếu còn muốn dạy dỗ tôi thì xin đừng làm liên lụy đến người khác.”
Ngô Huệ ngừng một lát mới tiếp tục: “Tôi không cùng cấp bậc với con trai bà, đối với anh Lâm và anh Bùi cũng là một đạo lý, nếu bà cứ khăng khăng nói giữa chúng tôi có cái gì... tôi nghĩ đó chính là vấn đề cá nhân của bà rồi.”
Dương Thảo Nguyên mặt đỏ như máu, nhất thời quên cả phản bác.
Ngô Huệ cầm lấy túi và gói xôi gà, gật đầu với Bùi Quốc Huy và Lâm Đức: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
“Ừm.” Bùi Quốc Huy vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nói nhiều.
Lâm Đức hơi lo lắng nhìn Ngô Huệ: “Huệ, để anh tiễn em.”
“Còn nói không có gì à!” Dì Thúy tức điên: “Đường đường là cậu Lâm mà lại cam nguyện làm tài xế cho cô? Nếu không phải vừa hay gặp chúng tôi ở đây, có phải cô muốn câu luôn cả cậu Bùi không? Đừng quên, cậu ấy chính là chồng của cô chủ nhà chúng tôi!”
“Này! Bà già kia, mồm miệng sạch sẽ chút!” Lâm Đức không nghe nổi nữa.
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn dì Thúy: “Tôi lặp lại lần nữa, cho dù không có Trần Gia Huy, tôi cũng sẽ không đến với anh Lâm, càng không dây dưa với anh Bùi, bà hiểu chưa?”
Cô vừa nói xong Lâm Đức ngẩn ra, Bùi Quốc Huy ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ với vẻ khó dò.
Ngô Huệ cũng cảm giác được bầu không khí thay đổi một cách kì lạ, nhưng giờ phút này cô không rảnh để nghiên cứu xem nó lạ chỗ nào.
Ngô Huệ đi hai bước lại vòng về, nhìn Dương Thảo Nguyên: “Tuy không rõ vì sao bình thường bà luôn nói là coi Thúy Ngọc như chị em, thế nhưng nếu bà thật sự yêu quý bà ta như vậy thì sao lại để bà ta làm người hầu? Nhìn bà ta, tôi không hề thấy chút cao quý tao nhã nào của bà Trần, chỉ có...”
Ngô Huệ không nói tiếp, quay người đi xuống tầng.
“Nó ăn nói kiểu gì vậy!” Dương Thảo Nguyên tức giận đến mức thở gấp.
Bùi Quốc Huy đứng dậy liếc nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, thứ lỗi không thể tiếp.”
Dương Thảo Nguyên nhìn Bùi Quốc Huy, từ đầu tới cuối, đứa em rể này của bà ta không hề nói chuyện, như thể không thèm đếm xỉa đến, sắc mặt Dương Thảo Nguyên dịu lại: “Cậu có việc thì đi trước đi.”
Bùi Quốc Huy gật đầu, gọi nhân viên phục vụ: “Thanh toán cả hai bàn cho tôi.”
Anh nói là chỗ ngồi lúc trước của Dương Thảo Nguyên, lúc này bên đó đã bày không ít đồ ăn.
Nói xong, Bùi Quốc Huy chào Dương Thảo Nguyên rồi xuống tầng. Lâm Đức cũng đi theo.
“Anh Ba, vừa rồi sao anh không nói đỡ cho Huệ, cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân tốt như vậy.”
Bùi Quốc Huy đứng trước cửa nhà hàng nhìn về phía bãi đỗ xe đối diện, chỗ đó đã không còn xe của Ngô Huệ.
Anh đút tay túi quần, chậm rãi nói: “Dục tốc bất đạt, không thấy là chuyện tốt.”
“Cái gì vậy?” Lâm Đức nghe mà chẳng hiểu gì.
Bùi Quốc Huy dừng bước, nghiêng mặt nhìn Lâm Đức: “Biết Lý Uyên trong lịch sử vì sao lại muốn tạo phản không?”
“Bị ép đến mức nôn nóng phải không?”
Bùi Quốc Huy cười nhạt: “Con chó nôn nóng rồi cũng muốn nhảy tường.”
“Anh Ba, em đột nhiên hiểu ra một chuyện, không biết có nên nói không.”
“Nói đi.”
“Quý trọng sinh mệnh, rời xa anh Ba!”
Động tác kéo cửa xe của Bùi Quốc Huy ngừng một lát, anh quay đầu, Lâm Đức đã chạy mắt tăm từ lâu.
...
Ngô Huệ lái xe đến bệnh viên.
Vừa ra khỏi thang máy, cô đã thấy một bóng dáng yểu điệu đứng trước của phòng bệnh của Ngô Hải.
Ngô Huệ đến cách người kia một khoảng thì dừng lại, cau mày: “Bà tới đây làm gì?”
Ngô Ngọc Trâm quay đầu, mắt phượng mày ngài, trên khuôn mặt trái xoan đeo cặp kính râm, mái tóc dài thướt tha, lúc bà ta nhoẻn cười, vẻ đẹp như thức tỉnh. Bà ta khoanh tay, nhìn Ngô Huệ như con nhím xù lông.
“Sao, lẽ nào đến quyền đi thăm con trai mẹ cũng không có?”
“Bà cho rằng tôi sẽ tin mấy lời quỷ quái của bà à? Lập tức cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy bà.”
Ngô Huệ lạnh lùng nói rồi lướt qua Ngô Ngọc Trâm vào phòng bệnh, song cổ tay cô lại bị kéo lại.
“Con muốn lên du thuyền tối nay à?”
Ngô Huệ hất tay ra: “Thả ra!”
Ngô Ngọc Trâm cũng buông lỏng tay, song giọng lại không yên lòng: “Mẹ khuyên con không nên đi, tự rước lấy nhục.”