Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 130: CON LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN CỦA CÔ ẤY.

Hai người nói chuyện quên cả trời đất, lúc thì nói Mộc Vinh thích Ngô Huệ thế nào, còn mời cô đến nhà làm khách, nhìn một cái là biết 80, 90% thừa nhận Ngô Huệ là con dâu nhà họ Bùi rồi, lúc thì nói Ngô Huệ thấu hiểu lòng người ra sao, vừa nhẹ nhàng, ấm áp lại vừa ân cần chu đáo.

Dương Bảo Long đứng lên bục, tay nắm ba-toong tức đến run rẩy, sắc mặt xanh mét.

Cuộc hội thoại này của Kim Ngân và Lâm Đức như một cái tát giáng lên mặt ông.

Trong quân khu ai mà không biết con gái ông định gả vào nhà họ Bùi, mặc dù tin tức lần này lan truyền đi khắp nơi, người đồng tình với Dương Thanh Ngân rất nhiều, nhưng đoạn hội thoại cửa hai người kia ngày hôm nay lại tiết lộ cho mọi người một tin tức: Con gái của ông không tài không đức mới bị người nhà họ Bùi đuổi đi!

Dương Bảo Long đứng ở vị trí cao đã nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng chịu nhục nhã như thế này bao giờ, lúc này đều hít thở không thông, hai mắt long lên sòng sọc, ngất ngay trên bục.

Bùi Quốc Huy im lặng nghe Bùi Vinh Quang nói xong, sau đó mới nang mắt lên nhìn mọi người trong phòng khách, anh cười nhẹ lên tiếng:

“Vì thế mọi người đều cho rằng con xui Kim Ngâm và Lâm Đức làm vậy đúng không?”

Lâm Vinh Quang nhướng mày nhìn bộ dáng lắc đầu khóc dở mếu dở của cháu trai mình, ngay tức khắc bị dao động, quay đầu nhìn anh cả.

Trong phòng khách, người tức giận nhất chính là Mộc Vinh.

Tin tức trong quân đội giống như tên bắn, không quá nửa ngày đã đem chuyện bà mời Ngô Huệ về nhà đã truyền đi khắp quân khu, thậm chí hàng xóm hiếu kỳ còn đến cửa xem xem cô Ngô trông như thế nào, Mộc Vinh tức đến nỗi suýt chút nữa thì cầm chổi đuổi người.

Như ngày hôm nay chắc là cả quân khu của thành phố Xuân Sơn này đều nhận định rằng bà rất thích cô bé tên là Ngô Huệ kia!

Nghĩ đến tình cảnh ở trước mặt hàng xóm có trăm cái miệng cũng không thể giãi bày, Mộc Vinh lại tức giận đùng đùng, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng, nhìn Bùi Quốc Huy, nói:

“Mày có biết bây giờ người ngoài nói như thế nào về nhà họ Bùi không?”

Bùi Quốc Huy cũng không có tiếp lời, im lặng đợi bà nói tiếp.

“Mộc Vinh hít sâu một hơi:

“Bọn họ đều nói nhà họ Bùi chúng ta cậy vào quyền thế chèn ép người khác, cho rằng đè đầu ông cưỡi cổ ông Dương thì có thể tùy tiện đuổi con gái nhà người ta đi. Trong quân đội những lời này càng nói càng khó nghe, lời nói thật đáng sợ, đến lúc đó nhà họ Dương chạy ra ngoài khóc nháo thì nhà họ Bùi sẽ phải vì mày mà đối diện với tình cảnh xấu hổ trước nay chưa từng có.”

Trước đó Bùi Vinh Quang có đọc báo, cũng biết được một phần tâm ý mà Bùi Quốc Huy dành cho Ngô Huệ, hắng giọng, khẩn thiết khuyên nhủ:

“Quốc Huy, nhà họ Bùi không yêu cầu vợ cháu phải môn đăng hộ đối, nhưng ít nhất cũng phải là một người trong sạch.”

Bùi Quốc Huy im lặng một lúc mới ngước mắt nhìn chú hai:

“Chú hai, cháu là người đầu tiên lấy đi sự trong trắng của cô ấy.”

Bùi Vinh Quang kinh ngạc nhìn Bùi Quốc Huy, sau đó lại nhìn em gái mình.

Cô Bùi cũng không hiểu rõ sự tình, cái cô họ Ngô kia đã từng kết hôn, lần đầu tiên sao có thể cùng với Quốc Huy được? Trừ phi…

Bùi Vinh Quang bất ngờ nhìn Bùi Quốc Huy:

“Chuyện này là thế nào? Trước khi kết hôn sao chưa từng nghe cháu nói có bọn gái?”

“Chú hai, cuộc hôn nhân của cô ấy với Trần Gia Huy là hữu danh vô thực, hai người vốn dĩ không có ở chung một phòng.” Bùi Quốc Huy nhàn nhạt mở miệng nói.

Bùi Vinh Quang là người thành thật, không quanh co dối trá, lúc này nghe thấy thế thì ngây ngốc sững sờ vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Cháu nói vậy là….” Cô Bùi khoa chân múa tay không dám nói thẳng: “Cô bé…cháu…”

Bùi Quốc Huy gật gật đầu, có đôi lúc im lặng lại là câu trả lời tuyệt nhất.

Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức nhìn nhau, thầm kêu hỏng bét, cái thằng nhóc này lại bắt đầu rồi.

Bùi Vinh Đức mở miệng định nói chuyện, nhưng Bùi Quốc Huy đã quay đầu lại nhìn ông cướp lời:

“Bố, Ngô Huệ trong sạch hay không, bố là người rõ nhất.”

Bùi Vinh Đức bỗng nghẹn lời.

Sắc mặt Mộc Vinh cũng thay đổi theo.

Ngày hôm đó trong phòng ngủ chiếc giường đơn có dính máu vẫn còn hiện hữu trong đầu hai vợ cVinh bọn họ.

Sống nửa đời người Mộc Vinh cũng biết cách nhìn người, như việc bà luôn cảm thấy Dương Thanh Ngân giả vờ a dua nịnh hót nên không thích người vợ trước của con trai mình lắm, còn về phần Ngô Huệ sau ngày hôm đó thì trên người cũng có vài thay đổi nho nhỏ.

Sự thay đổi này năm đó bà cũng từng trải qua, đó là thời khắc từ cô gái trở thành phụ nữ.

Bùi Vinh Quang nhìn anh trai và chị dâu, hỏi thăm dò Bùi QUốc Huy:

“Không phải là con bé có bầu rồi đấy chứ?”

Nghe thấy lời này, Mộc Vinh là người đỏ mặt đầu tiên.

Bùi Vinh Đức lên giọng trách cứ:

“Chú hai, chú nói linh tinh cái gì đấy!”

Bùi Vinh Quang vô tội sờ sờ mũi, trong lòng nghĩ chẳng qua là suy đoán thường tình, năm đó không phải anh cả cũng dùng chiêu này để cưới chị dâu sao, ai mà biết được con trai anh lại không học theo cái chiêu “gạo nấu thành cơm” này của anh chứ.

Ngược lại Bùi Quốc Huy cười cười, rót nước cho Bùi Vinh Quang:

“Sao chú hai lại nghĩ vậy?”

“Không phải thật sự là có rồi đấy chứ?” Tay Bùi Vinh Quang cầm cốc nước run run.

Cô Bùi cũng không còn bình tĩnh nữa:

“Quốc Huy, Ngô Huệ thật sự có thai rồi à?”

Bùi Quốc Huy nhìn bộ dáng chú hai và cô tư đang gấp gáp đợi câu trả lời, cười cười,anh cũng không có mở miệng trực tiếp trả lời.

Bùi Vinh Quang và cô Bùi thấy thái độ của anh lại cho rằng anh đang ngầm thừa nhận.

“Nếu thật sự là như vậy…” Bùi Vinh Quang thì thầm, ngẩng đầu nhìn Bùi Vinh Đức, nói:

“Anh hai, vậy thì năm sau anh có thể ôm cháu nội rồi.”

Năm sau anh có thể ôm cháu nội.

Bùi Vinh Đức tức giận trợn tròn mắt nhìn Bùi Vinh Quang:

“Vớ vẩn, cậu làm chú mà còn hùa theo vào như thế à?”

“Anh cũng không thể nói như vậy được anh cả, con trai anh cướp đi sự trong trắng con gái nhà người ta, giờ còn mang bầu nữa, cũng không thể để người ta đi phá thai rồi đưa cho ít tiền là xong chuyện được? Đến lúc đó người ta đến quân khu cáo trạng, thì mặt mũi nhà họ Bùi chúng ta còn để vào đâu được nữa!”

Bùi Vinh Đức tiếp tục trừng mắt nhìn Bùi Vinh Quang.

Bùi Vinh Quang là một người thẳng tính, vờ như không thấy ánh mắt cảnh cáo của Bùi Vinh Đức, tiếp tục nói:

“Dù sao thì bây giờ Quốc Huy cũng ly hôn rồi, cô bé kia thấy cũng được, lại còn mang thai nữa, nghĩ kỹ thì không phải là không được…”

Cô Bùi ở bên cạnh thấy trên mặt Bùi Quốc Huy hiện lên ý cười mới giật mình tỉnh ngộ, lại nhìn Bùi Vinh Quang dường như quên mất mục địch bản thân đến nhà họ Bùi lần này, đau đầu ôm trán, anh hai nhà mình tính cách thẳng thắn, thật sự là bị người ta bán vẫn còn giúp tính tiền hộ.

Sắc mặt Mộc Vinh xanh mét, kéo kéo tay áo của Bùi Vinh Đức, Bùi Vinh Quang là em cVinh bà, có nhiều chuyện bà không tiện nói, không có nghĩa là người làm anh như Bùi Vinh Đức không thể nói.

Bùi Vinh Đức mặt lạnh chặn lời:

“Chú ba, chú nói bớt đi hai câu cũng không ai nói cậu câm đâu.”

Bùi Vinh Quang bĩu môi, không hài lòng nhìn Bùi vinh Đức, thật đúng là cho quan viên đốt lửa nhưng không cho bách tính đốt đèn đây mà!

Mộc Vinh không ngờ được rằng sự việc lại có thể ồn ào đến mức này, bà đau đầu nhắm mắt sau đó mới nhìn Bùi Quốc Huy:

“Quốc Huy, con nói thật cho mẹ biết có phải Ngô Huệ lấy chuyện có thai ra để uy hiếp con, con không thể không đồng ý lấy nó đúng không?”

Nếu thật sự là uy hiếp thì dễ nói hơn rồi…

Mộc Vinh gật gật đầu, bất giác không thích Ngô Huệ thêm mấy phần.

Thật không ngờ là Bùi Quốc Huy lại lắc đầu, nói:

“Nếu không phải là cô ấy thì con sẽ không lấy ai khác, chứ không phải là cô ấy uy hiếp con, con rất thích cô ấy.”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh, có thể khiến một người đàn ông nhàm chán từ bé này nói ra từ “thích” chứng tỏ sức hút của cái cô Ngô Huệ kia quả không tầm thường.

Bùi Quốc Huy nói tiếp:

“Chuyện cầu hôn trên báo kia không phải là con bông đùa, mà con thật sự rất nghiêm túc.”

Cô Bùi bị sặc, ho thành tiếng.

“Con biết vì Ngô Huệ từng làm dâu nhà họ Trần nên mọi người mới không thể tiếp nhận cô ấy, con cũng không muốn ép mọi người, nhưng con không muốn mọi người ép cô ấy làm bất kỳ chuyện không vui nào, nếu thật sự có vấn đề gì thì cứ gọi con đến, ngay cả mọi người con còn không ngăn nổi thì không có tư cách ở bên cạnh bảo vệ cô ấy.”

“Người phụ nữ đó quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến nỗi ngay cả người nhà mày cũng muốn đối nghịch?”

Bùi Quốc Huy nhìn Bùi Vinh Đức đang nổi giận đùng đùng:

“Khó khăn lắm bây giờ cô ấy mới có chút dao động, nếu mọi người muốn tốt cho con thì không nên làm vướng chân trong thời khắc mấu chốt này. Con xin ngừng lời tại đây, đời này con chỉ lấy cô ấy, mọi người cười gật đầu cũng được, mắng nhiếc phản đối cũng được, dù sao thì con vẫn cứ làm, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Bùi Vinh Đức gân xanh nổi đầy trán, rống lên:

“Mày định tự tay giết chết bố mẹ mày chắc/”

Bùi Quốc Huy:

“Cũng không đến mức nghiêm trọng như vây, từ cổ chí kim không phải có hai từ “ở rể” đó sao?”

“Cái thằng mất dạy này!” Bùi Vinh Đức giơ tay lên định cho Bùi Quang Huy một bạt tai.

Nghe thấy đứa con trai duy nhất của minhg lại có ý nghĩ như vậy, muốn ở rể nhà người ta, nghĩ tới cái bụng của Ngô Huệ, Mộc Vinh cũng nổi giận đùng đùng, nhưng liếc thấy Bùi Vinh Đức định đánh con, bà đành ôm chặt cánh tay ông:

“Vinh Đức, bình tĩnh đã.”

Bùi Quốc Huy nhìn thẳng Bùi Vinh Đức, bàn tay rắn chắc của ông quẹt qua má anh, anh cũng không chớp mắt.

Cô Bùi vội vã chạy lại khuyên:

“Quốc Huy, cháu ra ngoài trước đi, để bố cháu nguôi giận đã.”

Bùi Quốc Huy thoát khỏi tay cô Bùi, nhìn vào mắt đang tức giận của Bùi Vinh Đức, nói:

“Bố, tôn trọng là phải từ hai phía, con tôn trọng bố vì bố là bố con, nhưng xin bố cũng tôn trọng quyết định của con, nếu bố và mẹ không muốn nhìn thấy cô ấy, vậy thì chúng con có thể ra nước ngoài.”

“Hỗn láo!” Bùi Vinh Đức tức giận hét lên.

Mộc Vinh ôm lấy cVinh không cho ông kích động, còn mình thì quay đầu lại thất vọng nhìn Bùi Quốc Huy:

“Quốc Huy, con làm vậy là quá đáng lắm!”

Mộc Vinh vừa dứt lời, thì cửa phòng khách bị đẩy ra, một giọng nói trầm khàn hữu lực truyền tới:

“Ban ngày ban mặt, đóng cửa tụ tập ở đây làm cái gì?”

Một ông cụ mặc quân trang, tóc bạc trắng được anh thị vệ dắt vào, từ từ bước vào trong phòng, ông đặt một tay lên eo, mắt nhìn tứ phía, cuối cùng rơi trên người Bùi Vinh Quang:

“Có chuyện gì vậy?”

Bùi Vinh Quang đặt cốc trà xuống, bước lên trước dìu Bùi NHật Minh:

“Cũng không có gì, chỉ là Quốc Huy cãi lại anh cả vài câu.”

Bùi Nhật Minh trừng mắt nhìn Bùi Vinh Đức bị Mộc Vinh chặn lại phía sau:

“Ta mới ra ngoài không lâu mà cái nhà này đã loạn cào cào lên thế này à!”

“Đúng đúng, cái nhà này mà không có ông lo liệu thì không biết sẽ thành cái gì đây!”

Bùi Quốc Huy thay đổi thái độ lạnh nhạt lúc đối chọi với Bùi Vinh Đức, cười cười nói với ông Bùi NHật Minh.

Bùi Vinh Đức thấy Bùi Quốc Huy tráo trở, lại càng tức:

“Anh bớt nịnh hót ông nội đi!”

Thế nhưng lời này Bùi Nhật Minh lại không thích nghe, cười khô khốc hai tiếng, nhìn thẳng Bùi Vinh Đức:

“Quốc Huy, bố cháu nói đúng đấy, cái nhà này bố cháu là người có tiếng nói nhất, lão già như ông đây thì được tính là cái gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK