“Đừng lo, anh sẽ không đến mức đi so đo với một cô nhóc đâu.”
Ngô Huệ có chút không thích ứng được với thái độ đột ngột thay đổi của anh, nhất thời ngây người ra, đợi sau khi cô phản ứng lại thì phát hiện Bùi Quốc Huy đang bưng một cốc nước, nho nhã hớp một ngụm, thư thái thỏa mãn lại còn đầy ung dung thảnh thơi.
Đối phương đã tỏ ý không để ý, nhưng Ngô Huệ vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Cô xuống giường, bước đến trước mặt anh, nhưng lại không biết nói thế nào.
“Sao thế?” Bùi Quốc Huy đặt cốc trà xuống, ngước mắt, mỉm cười nhìn cô: “Muốn nói gì với anh?”
Ngô Huệ chớp chớp mắt: “Nếu như em đã nói gì không nên nói, vậy hi vọng anh đừng để ý.”
Bùi Quốc Huy ngả người tựa vào ghế, im lặng nhìn cô, biểu cảm trên mặt trở nên thần bí khó đoán.
“Vô cùng cảm ơn tối qua anh đã cho em ở lại.” Ngô Huệ không được tự nhiên, rời tầm mắt đi chỗ khác: “Bây giờ em nên đi rồi.”
Chiếc túi xách của cô đặt trên sô pha, cô chần chừ một lúc, sau đó vẫn cúi người xuống lấy.
Một cánh tay to lớn chặn ngang qua từ bên cạnh, vững vàng túm gọn lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay ấm nóng như muốn đốt cháy da thịt cô.
Ngô Huệ rụt nhẹ tay về nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Bùi Quốc Huy.
“Em phải về nhà rồi.” Cô không hề nhìn anh, chỉ chăm chú vào họa tiết nhẹ nhàng trên chiếc túi xách.
Bùi Quốc Huy không đáp lời, chỉ nắm chặt tay, yên lặng nhìn cô.
Hai người cứ như vậy một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn là Bùi Quốc Huy lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Anh đưa em về.”
Miệng nói là vậy nhưng cánh tay anh vẫn không buông.
“Không cần đâu, em có thể tự bắt xe về.” Ngô Huệ không suy nghĩ liền lập tức từ chối.
Bùi Quốc Huy không tán thành cũng chẳng bác bỏ, nhưng vẫn không buông tay.
Điện thoại của Ngô Huệ trong túi bỗng nhiên reo lên, âm thanh ngoài mong đợi phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong căn phòng yên tĩnh.
“Em nghe điện thoại.” Ngô Huệ bất đắc dĩ nhìn anh.
Bùi Quốc Huy vẫn không hề nới lỏng tay, trong ánh mắt bởi vì có mang nét nghiêm túc mà hiện rõ có chút sâu xa và nguy hiểm.
“Ngô Huệ, anh nghiêm túc với em.”
Lời nói đột nhiên cất lên, khiến cả hai bên đều rơi vào sự im lặng lúng túng.
Một hồi sau, Ngô Huệ mới có phản ứng: “Vừa nãy em đã xin lỗi rồi.”
Song, lực ở cổ tay lại không ngừng xiết chặt, cô nhíu mày, nơi bị nắm có chút hơi đau.
Bùi Quốc Huy nhìn cô chằm chằm: “Em nghĩ là anh đang nói đùa à?”
Ngô Huệ bướng bỉnh nhìn lại, không hề chịu thua và né tránh: “Xin lỗi, em rất mệt.”
Một cuộc hôn nhân thất bại đã mài mòn hết tất cả những mong chờ và nhiệt tình của cô, bây giờ, cô chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi thôi.
Bùi Quốc Huy im ắng một lúc, dời tầm mắt đi, qua một lúc sau, lại quay lại nhìn cô.
Ngũ quan của anh thanh thoát, ngày thường lúc nào cũng trưng ra hình tượng ôn hòa vô hại, khiến cho người ta cảm giác thân thiết, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc lúc này của anh, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, nhìn có chút nguy hiểm.
“Anh biết em không yêu anh, nhưng bây giờ em chỉ cần nắm thật chặt, để anh trở thành người đàn ông của em, anh sẽ đối tốt với em.”
Ngô Huệ nhìn anh, cau mày, đầu ngón tay bị anh nắm lạnh như băng.
Anh cúi đầu cười, sau đó buông tay cô ra: “Nếu em muốn đi, vậy thì đi đi.”
Trong lòng Ngô Huệ rối như tơ vò nhưng vẫn cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Bùi Quốc Huy ngồi trên sô pha, thật sự không chủ động đề nghị đưa cô về nhà nữa.
Ngô Huệ ra khỏi biệt thự nhưng không hề rời khỏi ngay, cô đưa tay đặt lên tim mình, chỗ đó vẫn còn nhảy thình thịch từng hồi.
Cô khép mắt lại, đứng một lúc lâu, sau khi ổn định lại sự sợ hãi trong lòng mới cất bước rời đi.
Tầng hai, Bùi Quốc Huy đứng trước cửa sổ sát đất, tầm mắt dán vào bóng lưng mảnh khảnh đang đẩy cổng, đi ra khỏi biệt thự.
Anh lại yên lặng một lúc lâu nữa, sau đó đột nhiên quay người nhìn về phía giường, trên đó còn đặt một chiếc laptop.
Anh bước đến, mở chiếc laptop đó lên, khi Ngô Huệ tỉnh lại anh chưa tắt máy, chỉ lặng lẽ gập nó lại và đặt lên tủ đầu giường.
Mở lại màn hình một lần nữa, là hơn hai chục bức ảnh.
Vẻ mặt Bùi Quốc Huy nhàn nhạt, anh tắt máy, lại tiện tay rút đầu đọc thẻ ở cổng kết nối USB ra.
Trước khi bước vào nhà vệ sinh, anh thuận tay kéo ngăn kéo bên cạnh ra rồi ném chiếc chiếc đầu đọc thẻ vào trong.
Ngô Huệ bắt xe về chỗ ở của Đỗ Thu Thảo, thay quần áo xong, xách túi đến bậc cửa để thay giầy mới nhớ ra mình đã tạm thời bị đình chỉ công tác.
Cô cúi đầu nhìn chiếc giầy đang đeo dở dang của mình, dừng lại động tác vội vàng lo lắng.
Ngô Huệ ném túi xách lên sô pha rồi cũng ngồi xuống, hai tay ôm lấy trán, mệt mỏi không nói lên lời.
Bất luận kết quả điều tra có như thế nào những lời đồn về việc cô tiết lộ cơ mật cũng sẽ chỉ càng ngày càng truyền đi xa.
Cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô đấu không lại được quyền thế, cũng không đấu lại được mưu kế của Dương Thanh Ngân.
Đối diện với sức mạnh tuyệt đối phía trước đó, ngoài bất lực ra, cô không còn cảm giác gì nữa.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi mắt đen láy mang đầy nét cười của Bùi Quốc Huy.
“Nếu như anh có thể chứng minh được em trong sạch, vậy thì em phải lấy thân báo đáp.”
Bên tai dường như vẫn còn văng vẳng giọng nói của anh, Ngô Huệ mệt mỏi dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà, nếu như lần này cô nhờ anh ra tay giúp đỡ thì liệu có phải lại tự ném mình vào một vũng bùn khác không?
Cô sớm đã qua cái tuổi thích mơ mộng rồi, không còn tin tưởng cái gọi là tình yêu sét đánh ấy nữa, tất cả những biểu hiện của Bùi Quốc Huy nhìn thì giống như đang mập mờ bày tỏ tình ý nhưng ai bết được sau lớp vẻ ngoài ôn hòa và dịu dàng ấy liệu có giấu một lưỡi dao sắc nhọn làm tổn thương cô hay không?
Huống chi, vì một ý đồ nào đó mà đến một người đàn ông là không công bằng đối với anh, có những chuyện, một khi đã bắt đầu thì kết cục có thế nào cũng không do người quyết định, thông minh như Bùi Quốc Huy chẳng lẽ lại là loại đàn ông bị người phụ nữ chơi đùa hay sao? Đến lúc đó, chỉ e là cái giá mà cô phải trả có khi còn hơn cả những thứ Trần Gia Huy đã mang lại cho cô.
Trần Gia Huy...
Ngô Huệ lại nhớ đến người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo trong cuộc họp.
Trong cuộc đời mỗi người, có thể gặp được người mà mình yêu thương thật may mắn biết bao.
Trần Gia Huy yêu Dương Thanh Ngân sâu sắc, vậy nên mới chọn tin tưởng một cách vô điều kiện, còn cô, chẳng qua chỉ là một con cờ mà anh dùng để trả thù người yêu, sau khi không còn giá trị lợi dụng, thì nên biết điều rời đi, tác thành cho tình yêu của họ.
Ngô Huệ đứng dậy bước đến phòng sách, viết lại lá đơn thỏa thuận ly hôn, lần này, cô sẽ không do dự nữa.
Sau khi đến tiệm photo in xong lá đơn, bước ra ngoài, việc đầu tiên Ngô Huệ làm là thử liên lạc với Trần Gia Huy.
Cô gọi điện thoại cho hắn, chỉ reo có một hồi chuông đã bị tắt máy.
Rất nhanh, một tin nhắn được gửi đến: “Có chuyện gì không?”
Ngô Huệ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nếu anh có thời gian, chúng ta đến cục Dân chính một chuyến.”
“Bây giờ tôi rất bận, tối về sẽ gọi lại cho cô.”
Ngô Huệ trả lời một tin nhưng bên kia không thấy có hồi âm, gọi điện thoại phát hiện đối phương đã tắt máy.
Cô nhìn chằm vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, gấp gọn gàng rồi đút vào túi.
Ngô Huệ nhớ đến căn nhà mà cô mới thuê, cô đã ở chỗ Đỗ Thu Thảo đủ lâu rồi, nên thu dọn là căn phòng sau đó đón Hải và dì giúp việc qua đó ở cùng, lúc cô tìm chìa khóa xe mới nhớ ra xe vẫn còn ở đồn cảnh sát giao thông.
Lúc đen đủi thì uống cốc nước lọc cũng dắt răng.
Ngô Huệ nhanh chóng đến đồn cảnh sát giao thông, kết quả phát hiện giấy phép lái xe vẫn để trong ngăn kéo xe đã biến mất.
Cô lục khắp túi xách, về chỗ Đỗ Thu Thảo tìm cũng không thấy, khả năng còn lại duy nhất có lẽ là rơi ở biệt thự Thanh Thủy.
Sau khi lật bài ngửa với Trần Gia Huy, cô chưa từng quay lại biệt thự Thanh Thủy.
Nhưng chuyện bất đắc dĩ, Ngô Huệ vẫn phải bắt xe về cái nơi đã từng được gọi là “nhà” kia.
…
Ngô Huệ nhấn chuông, một hồi lâu không thấy người giúp việc ra mở cửa.
Cô chỉ còn cách lấy chìa khóa trong túi ra.
Sau khi đẩy cửa bước vào, Ngô Huệ vẫn ngây người ở chỗ cũ, biểu cảm trên mặt thay đổi ngay lập tức.
Tay cô vẫn đặt trên nắm cửa, không biết nên tiếp tục bước vào hay nhanh quay ra.
Trước bậc thềm, bên cạnh đôi giày da nam được làm thủ công là một đôi giày cao gót thanh lịch.
Ngô Huệ có thể nhận ra đôi giày da là của Trần Gia Huy, nhưng đôi giày cao gót nữ hiển nhiên không phải là của cô, lúc cô chuyển đi đã đem hết đồ đạc của mình đi rồi. Ngô Huệ nhìn chằm chằm đôi giày cao gót xiêu vẹo, cánh tay nắm cửa siết chặt lại.
Cô đã sống ở đây một năm rồi, tuy Trần Gia Huy khốn nạn nhưng trước nay chưa từng dẫn phụ nữ về nhà.
Trong lòng Ngô Huệ như bị kim đâm, sắc mặt vô cùng khó coi, dù cô đã chuyển ra nhưng theo lý mà nói căn nhà này nên thuộc về cô mới phải, bây giờ hắn dẫn người phụ nữ khác về đây, là có ý gì?
Cô nắm chặt tay nắm cửa, ngón tay dùng lực có thể nhìn thấy các khớp xương đã trắng bệch.
Ngô Huệ không hề quay người bỏ chạy, sắc mặt cô lạnh lùng đóng cửa, bước qua hai đôi giày, lúc đi qua phòng bếp, nhìn thấy một đống lộn xộn trên bàn, con ngươi thít lại sau đó nhẹ nhàng chớp mắt.
Trên mặt bàn còn một đống đồ ngọt mới ăn được một nửa, không ít rượu vang đổ trên mặt bàn, bên cạnh đó còn có một sợi chun buộc cùng mấy sợi tóc, trên ghế còn vắt một chiếc thắt lưng của nữ.
Ngô Huệ cúi đầu liền nhìn thấy bên cạnh chân là một chiếc áo lót đã bị giật đứt móc, màu đỏ bằng ren, cỡ C.
Trên sàn nhà từ phòng bếp đến phòng khách, rơi không ít quần áo, có áo sơ mi của nam, cà vạt, thắt lưng da, còn có một chiếc váy dài ren hoa trắng đã bị vò không còn hình dạng, Ngô Huệ ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc quần âu rơi trên bàn uống trà.
Dưới gầm bàn trà, một chiếc quần lót nam lẳng lặng nằm ở đó.
Tầm mắt của Ngô Huệ dừng lại trên chiếc ghế sô pha mà lúc kết hôn chính tay cô chọn.
Cô chậm rãi khép mắt lại, cảm nhận tiếng đập dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực, qua một lúc lâu sau, cô mở mắt, nhìn thấy trước mặt đặt một cuốn album.
Cô nhấc nó lên, mở ra, là cuốn album ảnh cưới của cô và Trần Gia Huy.
Cô nhìn người đàn ông hơi nhíu mày trong bức ảnh, không khỏi khẽ bật tiếng cười, trong lúc mơ hồ, dường như cô còn nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều của một người phụ nữ, Ngô Huệ nắm chặt cuốn album trong tay, mặt ngày càng lạnh đi.
Cô cất quyển album lại chỗ cũ, quay người đi về phía cầu thang, bỏ qua chiếc quần lót nữ bằng ren màu hồng phấn gợi cảm vắt trên tay vịn cầu thang, trực tiếp đi thẳng lên lầu – nơi phát ra âm thanh.
Ngô Huệ không khỏi cảm phục khả năng giữ bình tĩnh siêu tốt của bản thân, phụ nữ bình thường gặp phải chuyện này sớm đã nhảy dựng lên gào khóc rồi.
Hành lang tầng hai rất yên tĩnh, cũng chính vì nguyên nhân này mà tiếng rên rỉ đứt quãng càng thêm rõ nét, cùng với khoảng cách ngày càng gần, thậm chí có thể nghe được cả tiếng tiếng gầm nhẹ của đàn ông khi không chịu đựng được nữa.
Ngô Huệ đứng trước cửa phòng nơi phát ra âm thanh, cô nhìn cánh cửa quen thuộc, là căn phòng mà cô đã ngủ hơn một năm.
Trần Gia Huy, thật không ngờ anh vì muốn làm nhục tôi mà có thể quá đáng đến mức độ này.