Ngô Huệ yên lặng bóc tôm, chấm chút gia vị rồi đặt vào trong bát của Dương Thảo Nguyên.
Dương Thảo Nguyên liếc mắt nhìn cô một cái, bỏ tôm vào miệng, nhưng rất nhanh lộ ra nét mặt không vui thổ tôm ra.
"Cô làm kiểu gì thế hả, mùi vị của tôm sao mà buồn nôn thế, hay là trước khi dùng bữa không rửa tay cho sạch hả?"
Ngay lập tức, biết bao ánh mắt ghét bỏ đồng thời đổ dồn vào trên người Ngô Huệ, loại cảm giác khinh bỉ này chính là cách thể hiện cảm xúc một cách trực tiếp nhất của những người có tiền có quyền đối với những kẻ thường dân.
Ngô Huệ hít một hơi, đè cảm xúc khó chịu xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Thảo Nguyên dường như đang vô cùng đắc ý kia: "Bà Trần, cháu không phải giúp việc của bác, cháu bóc tôm cho bác, đó là tấm lòng hiếu thuận kính trọng của kẻ bề dưới như cháu, nếu những thứ cháu làm chưa đủ tốt, lẽ nào bác không thể rộng lượng một chút, sao cứ phải dùng giọng châm chọc khiêu khích để bày tỏ ạ?"
"Đúng là cái đồ miệng lưỡi sắc bén, sao nào, bóc tôm cho tôi lẽ nào làm cô uất ức sao?" Dương Thảo Nguyên buồn rầu nhìn cô chằm chằm.
Ngô Huệ cười, khiêm tốn nói: "Là bác quá cao quý, cháu bóc tôm như vậy là hạ thấp thân phận của bác..."
"Cô!" Dương Thảo Nguyên tức giận thở hổn hển.
Dì Thúy ở phía sau không không chịu được khi thấy Ngô Huệ đúng lý, liền bước lên phía trước ồm ồm nói: "Con ranh mất dạy kia, cô dựa vào cái gì mà nói chuyện với Thảo Nguyên!"
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn dáng vẻ bệ vệ phách lối của dì Thúy: "Vậy dì có tư cách gì chỉ tay năm ngón với cháu, lẽ nào nhà họ Dương không có quy tắc, một kẻ giúp việc tùy tiện mà có tư cách lên mặt dạy đời với chủ của mình sao!"
"Cô!" Dì Thúy tức đến mức sa sẩm mặt mày: "Tôi, tôi là... Tôi chăm sóc Thảo Nguyên... cô thì hiểu cái thá gì, cô là cái loại chẳng ra gì mà lòng dạ độc ác!"
Ngô Huệ sầm mặt lại, suy đoán của cô đã được chứng thực rồi, người nhà họ Dương quả nhiên đều biết thân thế của cô.
"Cháu biết dì là người chăm sóc bà Trần, nhưng bây giờ dì lại chỉ tay vào mặt con dâu bác ấy mà mắng chửi, vậy không phải là có thành kiến với bác ấy sao? Hay là, dì thấy lương quá thấp, về nhà cháu sẽ nói với Huy, tăng lương cho dì? "
"Vợ Huy à, hôm nay cháu hơi quá đáng rồi đấy." Dương Bảo Long đưa ra lời cảnh cáo.
Ngô Huệ đứng dậy: "Nếu mọi người đã không thật lòng muốn giữ cháu ở lại ăn cơm như vậy, vậy cháu cáo từ là được rồi, cũng đỡ quấy rầy mọi người dùng cơm."
Nói xong, cô xoay người cầm lấy áo khoác và túi xách trên ghế dựa, cổ tay đột nhiên bị một nguồn lực mạnh mẽ níu lại.
"Xin lỗi đi."
Ngô Huệ xoay người, liền thấy khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Trần Gia Huy, hắn nhăn mày: "Xin lỗi dì Thúy đi."
Ngô Huệ yên lặng nhìn hắn một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Cho tôi một lý do."
"Có thể cô không thích dì ấy, nhưng cũng không thể hạ nhục dì ấy như thế."
"Vậy anh có thấy dì ấy vừa làm gì với tôi trước không, một con chó chỉ biết giả dạng cáo mượn oai hùm, vẫy đuôi lấy lòng chủ, có tư cách gì mà đòi sự tôn trọng của người khác?"
Vừa dứt lời, Ngô Huệ chỉ cảm thấy má trái tê rần, quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy giận dữ của Dương Thảo Nguyên đang nhìn cô chằm chằm.
Trên mặt đất, là một cái đĩa còn dính nguyên liệu bị đổ.
"Đúng là cái đồ có mẹ sinh ra mà không được mẹ dạy dỗ, đến cách cư xử với bề trên cũng không được học, dù bình thường cô có giả vờ đạo đức như thế nào đi chăng nữa, thì lúc quan trọng vẫn lộ nguyên hình mà thôi."
Toàn thân Ngô Huệ đậm mùi tỏi, mùi xì dầu, cô ngẩng đầu lên, một giọt xì dầu màu đen chảy xuống cổ áo, cô trực tiếp đối mặt với ánh mắt miệt thị của Dương Thảo Nguyên.
"Vậy bác cảm thấy như thế nào là dạy dỗ? Liệu có giống như bà Trần đây, không vui liền tùy tiện đánh người để dạy dỗ không? Nếu đúng là như vậy, vậy hôm nay coi như cháu được lĩnh giáo rồi, hai người chúng ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi."
Ngô Huệ không thèm nhìn Dương Thảo Nguyên đang nổi giận lôi đình kia lấy một cái, xách áo khoác và túi xách tay lên, mà cái hộp đựng giày kia, đã bị cô đá rơi xuống đất.
"Ngô Huệ..." Trần Gia Huy mau chóng hoàn hồn, kéo lấy tay cô: "Cô muốn đi đâu?"
Ngô Huệ nhếch miệng: "Đến nơi tôi nên đến và có thể ở lại đó."
Nói xong, cô không chút chần chừ hất tay Trần Gia Huy ra, xoay người, rời đi.
Mắt Trần Gia Huy lóe lên, liền đứng dậy như muốn đuổi theo.
"Huy, nếu như hôm nay con đuổi theo người đàn bà đó, vậy mẹ sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con như con!"
Trần Gia Huy dừng bước, trước khi quay người liền đưa mắt nhìn về ngoài cửa chính phòng lớn.
Dương Thảo Nguyên tiếc vì không đạt được mục tiêu như kì vọng nhìn nét mặt có phần không đúng của Trần Gia Huy: "Người đàn bà như vậy cũng đáng để con mang về nhà sao, xem ra con đã học được cái thói bội tình bạc nghĩa của bố con rồi..."
Dương Thảo Nguyên nói xong liền đưa tay lên lau khóe mắt, hai hàng lông mày tràn ngập ý oán hận và buồn vô cớ.
"Chị..."
Đúng lúc đó Dương Thanh Ngân chạy tới bên cạnh Dương Thảo Nguyên, vỗ nhẹ vào lưng bà ta trấn an; "Chị à chị đừng buồn, Huy cũng biết lỗi rồi, thế này không phải là đã nghe lời mà ở lại sao? Đừng tức giận, được không?"
Dương Thảo Nguyên cầm ngược lại tay cô ta, xúc động trước sự quan tâm của cô ta: "Tuổi em cũng xấp xỉ cô ta, nhưng đúng là một người ở trên trời một kẻ ở dưới đất, quả nhiên nhà dột từ nóc dột xuống mà."
"Chị đừng nghĩ như vậy, em thấy chẳng qua Huệ còn quá nhỏ không hiểu chuyện, không phải cố ý đâu."
Dương Thảo Nguyên nào có nghe lọt, cười nhạt: "Thanh Ngân, chị biết em có lòng tốt, nhưng cô ta không đáng nhận đâu! Đồ hèn hạ như cô ta, mẹ thì giật chồng người khác, cô ta có thể tốt tính được sao?"
"Có chuyện cũng đem ra nói không có chuyện cũng đem ra nói, con không sợ mất mặt thì bố cũng sợ, còn muốn ăn cơm nữa không!"
Dương Bảo Long giận tái mặt, ngăn Dương Thảo Nguyên lại tiếp tục lôi chuyện cũ ra.
"Tất cả im miệng cho tôi! Kẻ nào còn nói những lời không nên nói thì cút ra ngoài cho tôi!"
Sắc mặt Dương Thảo Nguyên có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám đụng vào Dương Bảo Long nóng giận bực mình kia, đành thu lại lời nói.
Dương Thanh Ngân liếc nhìn vẻ mặt u ám của Dương Thảo Nguyên, lại nhìn Trần Gia Huy cứng nhắc ngồi ở đó, đáy mắt sáng trong, xoay người, muốn trở về chỗ.
"Quốc Huy đâu?" Dương Thanh Ngân kinh ngạc lên tiếng, chỗ ngồi vốn thuộc về chồng cô ta trống không.
Có con cháu nhanh chóng truyền lời: "Dượng nói là đi thay quần áo, bảo dì không cần lo lắng."
Dương Thanh Ngân điều chỉnh lại chân mày hơi kích động của mình, càng không tự tin nhìn ra phía cửa...
Thay quần áo? Bây giờ?
Ngô Huệ rời khỏi phòng lớn, cô đưa tay vuốt đống gia vị trên mặt trước biết bao con mắt kinh ngạc của mọi người.
Một người tính cách quật cường như cô, đến khóc lóc để xin sự thương hại khi chịu uất ức cũng chẳng học được.
Dương Thảo Nguyên nói không sai, chỉ cần một ngày cô còn là con gái của người phụ nữ đó, dù cô có làm mọi việc xuất sắc đi chăng nữa, cũng chẳng có ai công nhận cô, huống hồ, cô còn gả vào gia đình giàu có, càng khiến người ta đỏ mắt cay cú.
Ngô Huệ khẽ nhếch miệng, ra vẻ tự giễu, người phụ nữ vô cùng chật vật in lên trên của kính thang máy kia, trên mặt dính mấy thứ gia vị khô nẻ thật khó chịu.
"Này, cho em."
Mãi đến khi giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, Ngô Huệ mới ý thức được trong thang máy còn có những người khác.
Cô quay đầu, Bùi Quốc Huy đang cười với cô, trong tay còn cầm một chiếc khăn giấy.
Anh hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhem nhuốc như chú mèo nhỏ của Ngô Huệ, trong đôi mắt sáng như sao trời tựa như tỏa ra ngàn tia sáng, sáng rõ như gương: "Phụ nữ, biết giở vờ yếu đuối đúng lúc mới không quá khổ."
Ngô Huệ yên lặng nhìn khăn tay trong lòng bàn tay: "Vậy sao?"
Cô không có ý muốn nhận khăn tay, thang máy dừng lại, cô sải bước muốn ra ngoài, nhưng cổ tay đột nhiên lại bị giữ lại.
Ngô Huệ kinh ngạc quay đầu lại, Bùi Quốc Huy cũng buông tay cô ra.
Anh im lặng một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi nghĩ, em vẫn còn chút đồ rơi trong phòng tôi."
...
Ngô Huệ nhìn chằm chằm biển số nhà quen thuộc, nhớ lại hôm đó chạy bán sống bán chết, huyệt Thái Dương đột nhiên nhói lên.
Cô thực sự không còn cách nào khác, đã gạch một dấu bằng cho người đàn ông trước mặt này cùng những người xuất hiện đêm hôm đó.
Bùi Quốc Huy khoanh tay trước ngực đứng bên cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười cũng rất tùy ý.
"Vừa rồi cũng muốn nói cho em biết, chỉ là vẫn chưa có thời cơ thích hợp."
Nụ cười của anh vô cùng có sức cảm hóa, khiến Ngô Huệ cũng không tự chủ được khẽ động đậy nơi khóe miệng.
Bùi Quốc Huy không nói gì liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng khổ sở của Ngô Huệ, móc thẻ ra mở cửa, lòng bàn tay hướng lên trên, lịch sự mời cô vào phòng.
Ngô Huệ đứng im tại chỗ, không có ý muốn bước vào: "Có thể phiền anh cầm ra đây giúp tôi không?"
Bùi Quốc Huy hơi cúi đầu, đáy mắt hiện lên ý đang nghiên cứu, sắc mặt cũng không còn vẻ tùy tiện ban nãy.
"Cái kia..." Cánh môi Ngô Huệ khô lại, nhớ đến chuyện xảy ra đêm đó, khó tránh khỏi sự căng thẳng.
Quả thực, cô rất muốn nói, giữa hai người bọn họ, trai đã có vợ, gái đã gả chồng, một mình ở trong phòng khách sạn rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng, cô đang muốn mở miệng, ánh mắt vô thức liếc nhìn bàn tay đang đặt trên chốt cửa của Bùi Quốc Huy
Thon dài, khớp xương rõ ràng mà sạch sẽ, là bàn tay đẹp nhất mà cô từng thấy.
Cũng vì vậy, đột nhiên nghĩ tới dấu tay trên ngực, khuôn mặt đột nhiên lại ửng hồng.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, thậm chí Ngô Huệ còn nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn rất rõ của mình.
Bùi Quốc Huy bỗng bước lên phía trước hai bước, Ngô Huệ không hiểu gì, theo bản năng lui lại.
Đối với sự phòng bị và xấu hổ của Ngô Huệ, Bùi Quốc Huy có vẻ hơi bất đắc dĩ, sau khi đứng vững, chậm rãi cúi đầu ghé gần vào khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Nhịp tim Ngô Huệ bỗng lỗi nhịp, theo bản năng quay đầu đi, tay cũng đưa lên bảo vệ ngực.
Bùi Quốc Huy giơ tay lên, lấy chút bột tỏi từ trên mớ tóc lộn xộn của cô xuống.
Anh khoanh tay lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào cô: "Em định rời khỏi khách sạn với bộ dạng này?"
"Ừm, tôi sẽ cố về nhà nhanh nhất để tắm rửa..." Ngô Huệ gượng gạo trả lời, không hề có sức thuyết phục.
Bùi Quốc Huy gật đầu, nét mặt dửng dưng, nhìn quanh bốn phía, sau đó tiếng cười trầm thấp vang lên.
"Tôi hiểu nỗi lo của em, em vào đi."
Ngô Huệ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía anh, Bùi Quốc Huy bước ra khỏi phòng, một tay chạm nhẹ vào cánh tay cô.
"Em tự đi tắm rửa đi, tôi đi ra ngoài mấy vòng, lát nữa sẽ về, có chuyện gì ra quầy lễ tân gọi điện nhé."
Đang nói, điện thoại di động của anh đúng lúc đổ chuông.
Bùi Quốc Huy vừa nghe điện thoại vừa xoay người, sau đó, thân hình của anh biến mất nơi khúc cua.
Ngô Huệ trừng mắt nhìn tấm thẻ mở cửa phòng anh để lại trong tay cô, trên đó dường như còn sót lại chút hơi ấm, đột nhiên nhận ra tim mình đang đập rất nhanh.
Ngô Huệ nhanh chóng tắm rửa xong xuôi, chiếc váy cô thay hôm đó đã được giặt sạch sẽ để ngay ngắn trên bồn rửa mặt.
Cô không thể đoán nổi suy nghĩ của Bùi Quốc Huy, người cơ trí như anh, chẳng lẽ không sợ Dương Thanh Ngân nhìn thấy sẽ hiểu lầm sao?
Đợi Ngô Huệ mặc quần áo tử tế bước ra từ phòng tắm, phát hiện một thân hình yểu điệu duyên dáng đứng lặng im trước cửa sổ sát mặt đất.
"Tắm sạch sẽ rồi à?"
Dương Thanh Ngân quay đầu lại, nụ cười nhạt hiện trên gương mặt xinh đẹp.
Cảm nhận được sự kinh ngạc của Ngô Huệ, cô ta tao nhã đi tới: "Là Quốc Huy gọi tôi lên."
Loại cảnh tượng này, ngược lại có vài phần giống như kẻ thứ ba bị vợ chính thức bắt vì thông dâm vậy, vô cùng xấu hổ.
Dương Thanh Ngân hững hờ liếc nhìn bộ quần áo dơ bẩn trên khuỷu tay Ngô Huệ, cuối cùng đôi mắt xinh đẹp ấy rơi vào khuôn mặt cô, một lúc lâu sau, mới nở nụ cười dịu dàng: "Quốc Huy lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, không nhìn thấy những phiền phức mình mang đến cho người khác, cô đừng nghĩ nhiều quá."
Ngô Huệ ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt giấu kín của Dương Thanh Ngân: "Tôi cũng cho là vậy."