“Bùi Quốc Huy, tốt nhất anh nên biết điều mà ký đơn ly hôn đi, tránh mọi chuyện vỡ lở thì mọi người đều không có lợi!”
Bùi Quốc Huy do dự chốc lát nhưng đáy mắt lại bình tĩnh vô vùng: “Anh sẽ không ký đơn ly hôn.”
“Anh!” Dương Thanh Ngân tức tới nỗi mặt đỏ ửng lên: “Bùi Quốc Huy, anh đừng có mà quá đáng!”
“Thanh Ngân, anh thật sự biết sai rồi, nếu như em không muốn anh giao du với bọn Lâm Đức thì sau này anh sẽ không gặp bọn họ nữa là được. Không phải lần trước em nói muốn đi Pháp ngắm hoa lavender sao? Mầy ngày tới anh có thể sắp xếp thời gian…”
“Đủ rồi!” Dương Thanh Ngân quay mặt đi, không muốn nhìn anh cố gắng lấy lòng mình với dáng vẻ yếu hèn thêm nữa.
Bùi Quốc Huy cười ngượng ngùng, vì lúng túng mà hai tay không biết đặt ở đâu.
Dương Thanh Ngân hỏi, giọng lạnh tanh: “Bùi Quốc Huy anh nói cho rõ đi, rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu ký đơn ly hôn?”
Bùi Quốc Huy không đáp lại chỉ dè dặt nhìn Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân đột nhiên cảm thấy nhiều lời cũng vô dụng với Bùi Quốc Huy: “Anh nói đi!”
“Thanh Ngân, nếu như em đã biết hết rồi anh cũng không giấu em nữa.” Bùi Quốc Huy lôi tập tài liệu ra, do dự vài giây rồi mới đưa cho Dương Thanh Ngân: “Đúng, anh định bán bảy phần trăm cổ phần mang tên mình.”
Dương Thanh Ngân nghi ngoặc nhìn Bùi Quốc Huy, giật lấy tập tài liệu rồi xem lướt qua mấy trang, mặt biến sắc.
Tài liệu giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng, Bùi Quốc Huy chuyển nhượng cổ phần trong tay cho một doanh nghiệp nước ngoài.
“Nhưng mà Thanh Ngân, em yên tâm, mấy cái này đều là tạm thời thôi, đợi anh vượt qua thời kỳ khó khăn này, nhất định sẽ chuộc lại số cổ phần này. Anh đã chào hỏi trước rồi, bọn họ nể tình ngày trước sẽ giữ thể diện cho anh.”
Bùi Quốc Huy vẫn cố gắng giải thích, mọi sự chú ý của Dương Thanh Ngân lại dồn hết vào tập tài liệu trên tay. Cô ta nhìn các điều khoản hợp đồng, trái tim không ngừng chùng xuống, sắc mặt tối sầm lại.
Cô ta không biết Bùi Quốc Huy thật sự hồ đồ hay là bị ép buộc, những điều khoản bất lợi thế này anh cũng đều ký rồi!
Mặc dù cô ta ít khi đề cập tới vấn đề kinh doanh nhưng cũng hiểu rõ tính toán giữa các công ty này. Bùi Quốc Huy vội vàng cần tiền, hấp tấp bán cổ phần trong tay, ai mà biết được đối phương có ý gì?
Nếu như đối phương đơn thuần chỉ vì nể mặt anh mà mua số cổ phần đó thì còn may, nhưng ngộ nhỡ đã thông đồng trước với thành viên hội đồng quản trị khác của công ty, đến lúc đó bày phần trăm cổ phần này rơi vào tay người có ý đồ thì công ty ắt sẽ có biến!
Giả dụ chuyện Bùi Quốc Huy trưng dụng công quỹ bị bại lộ thì danh tiếng của anh trong giới thương nhân sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Cho dù người nhà họ Bùi có che chở thì anh cũng khó mà có chỗ đứng trong thương trường, nhiều nhất cả đời cũng chỉ có thể ăn chơi trác táng, ăn bám bố mẹ. Nếu so sánh, mấy năm nay Trần Thị làm ăn ngày càng phát đạt, bản thân Trần Gia Huy cũng là một người có tiềm năng…
Dương Thanh Ngân càng nghĩ lòng càng nguội lạnh, còn Bùi Quốc Huy vẫn cứ tự nói một mình.
“Chỉ cần bù được khoản thua lỗ của công ty, mọi việc khác đều rất dễ giải quyết. Thanh Ngân, mặc dù quãng thời gian này có thể khổ cực một chút nhưng chỉ cần anh vượt qua được thì đừng nói tới một chút tài sản cố định trong đơn ly hôn, đến cổ phần của công ty anh cũng có thể cho em…”
Dương Thanh Ngân lập tức nghe ra điểm quan trọng trong lời nói, mắt nhìn anh không dám tin.
“Bùi Quốc Huy, anh không muốn ly hôn với tôi là sợ phải chia tài sản cho tôi đúng không?”
Trong phút chốc Bùi Quốc Huy bối rối” “Thanh Ngân, số vốn và bất động sản này… Đợi anh vượt qua lần này sẽ nghĩ cách để nó tăng giá trị, đến lúc đó chuyển sang tên em không phải sẽ càng tốt hơn sao?”
Dường như Dương Thanh Ngân nghĩ tới đều gì đó: “Anh đừng nói vậy với tôi, chỗ bất động sản và vốn của anh đều bị ngân hàng đóng băng rồi!”
Bùi Quốc Huy cúi thấp đầu, chột dạ tới mức không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của cô ta.
Dương Thanh Ngân thấy vậy càng cảm thấy mình đã đoán đúng, suýt chút nữa là không thở nổi mà ngất đi.
Chẳng trách nói có chết cũng không ly hôn với cô ta, bởi vì vốn dĩ anh không có tài sản gì có thể chia cho cô ta nữa rồi! Bây giờ ăn nói khép nép như vậy chẳng qua chỉ vì sợ bí mật của mình bị lộ tẩy…
Người đàn ông này… Người đàn ông bảo thủ này sao lại vô liêm sỉ tới mức vậy!
Bùi Quốc Huy dè dặt quan sát vẻ mặt của Dương Thanh Ngân: “Thanh Ngân, lần trước anh nghe bọn họ nói, lúc chúng ta kết hôn bố em có chuyển cổ phần của Thánh Mĩ sang tên em…”
Dương Thanh Ngân kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, hiểu rõ mồn một ngụ ý của Bùi Quốc Huy. Rõ ràng anh muốn số cổ phần đó trong tay cô ta, lấy đó bù vào khoản nợ nần kia của anh!
“Thanh Ngân, em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn mượn một chút, sau này…”
“Đủ rồi!” Dương Thanh Ngân trừng mắt giận dữ: “Anh coi tôi như đứa trẻ ba tuổi mà mặc sức đùa giỡn à?”
Dương Thanh Ngân nhớ lại bộ dạng đánh bài bạc của Bùi Quốc Huy trong những tấm ảnh kia. Cao Hồng Quân nói rồi, tên đàn ông nghiện cờ bạc thì cả đời này coi như không cứu được nữa. Cô ta nhìn vẻ mặt tham lam của Bùi Quốc Huy đang nhìn mình, trong lòng rối như tơ vò.
Cho dù lần này anh thật sự có thể vượt qua thì sao? Ai biết được sau này anh có lại bài bạc hay không?
Dương Thanh Ngân cũng coi là con gái nhà quyền quý, sao có thể cho phép bản thân sống chung cả đời với con ma nghiện bài bạc được?
Huống chi Bùi Quốc Huy còn là một con bạc đến cả nhu cầu cơ bản của cuộc sống vợ chồng cũng không đáp ứng được!
Cuộc hôn nhân này, coi như cô ta đã thua rồi. Nếu như bây giờ có cơ hội lựa chọn lại một lần nữa cô ta tuyệt đối sẽ không sai càng thêm sai nữa! Nếu không bản thân nhất định sẽ rơi xuống vực sâu không đáy!
Dương Thanh Ngân nhìn bộ dạng khúm núm của Bùi Quốc Huy, nghiến chặt răng. So với hạnh phúc tương lai mà nói thì số tài sản của Bùi Quốc Huy kia cũng không quan trọng bằng. Nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, ngày sau muốn ly hôn thì sẽ càng khó hơn…
“Thanh Ngân, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?” Bùi Quốc Huy thiếu mỗi nước là chưa quỳ xuống trước mặt cô ta.
Dương Thanh Ngân lại không thèm đả động gì, lạnh nhạt nhìn anh: “Bùi Quốc Huy, có một số lời đừng ép tôi nói khó nghe quá.”
Cô ta lôi xấp ảnh từ trong túi ra, vứt lên người anh.
Bùi Quốc Huy nhặt mấy tấm ảnh đó lên, nhìn xong sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Dường như anh không nghĩ tới việc mình bài bạc sẽ bị lộ.
Dương Thanh Ngân mặt không chút biểu cảm: “Nếu như anh không chịu ly hôn, đừng trách tôi không để cho anh một con đường lui!”
“Thanh Ngân, em xem thế này được không? Đợi sóng gió lần này qua đi, chúng ta sẽ tính chuyện ly hôn sau…”
“Anh tưởng rằng níu kéo như vậy có thể thay đổi được sự thật?” Dương Thanh Ngân không vui, nghiến răng nói: “Số tài sản dưới tên anh tôi không ham gì, nhưng tài sản của tôi anh đừng hòng động vào!”
Bùi Quốc Huy môi run run nhưng cuối cùng không thể nói gì.
Trong phòng làm việc, không khí yên lặng đến lạ thường.
Dương Thanh Ngân không chút nhượng bộ, chỉ đợi Bùi Quốc Huy gật đầu.
Một lúc sau Bùi Quốc Huy mới đáp: “Nếu như anh ký đơn, em có gúp anh giữ bí mật này không?”
“Đương nhiên.” Dương Thanh Ngân khoanh tay trước ngực, nhếch miệng khinh thường: “Chuyện của anh, tôi không có hứng thú!”
Bùi Quốc Huy không cam lòng, vẫn chống chế: “Anh chưa chuẩn bị đơn ly hôn.”
Dương Thanh Ngân đi thẳng tới trước máy tính, móc từ trong túi ra một chiếc USB, copy một đơn ly hôn từ trong đó ra. Cô ta liếc mắt về phía Bùi Quốc Huy đang đứng ngây ra đó, trong lòng thầm chửi rủa, sửa gì đó trên bản đơn ly hôn rồi mới in ra.
Rất nhanh máy in đã cho ra hai bản đơn ly hôn.
Dương Thanh Ngân nhìn Bùi Quốc Huy do dự không chịu quyết định, sợ anh đổi ý liền tự mình ký trước rồi đưa giấy bút qua trước mặt anh: “Phần tài sản tôi sửa xong rồi, tôi không lấy của anh một đồng, mau ký đi.”
Bùi Quốc Huy vẫn đang do dự, Dương Thanh Ngân cố nén lại, kiên nhẫn lạnh giọng nói: “Rốt cuộc anh có ký không?”
“Thanh Ngân, em thật sự không có cách nào cho anh thêm một cơ hội sao?”
Dương Thanh Ngân quay mặt đi, không muốn nhìn anh thêm một giây nào nữa.
Bùi Quốc Huy nhíu mày, trên mặt vẫn còn vẻ do dự, cầm lấy bút nhưng vẫn liếc nhìn Dương Thanh Ngân. Cuối cùng anh ký tên mình xuống trong tiếng thở dài.
Dương Thanh Ngân cầm lấy bản của mình, cẩn thận cất thật kỹ vào túi xách.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chúng ta đi cục Dân chính nhận giấy chứng nhận ly hôn đi!”
Bùi Quốc Huy thẫn thờ nhìn cô ta: “Thanh Ngân, có cần vội như vậy không?”
Có thể không vội sao? Chỉ cần một ngày chưa nhận được giấy chứng nhận thì lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nghĩ đến dáng vẻ bợ đỡ săn đón của người nhà họ Bùi, Dương Thanh Ngân thấy trong lòng hoảng loạn, ai mà biết được bọn đến lúc quan trọng có nhảy ra ngăn cản hay không?
Chỉ cần nhận được giấy chứng nhận ly hôn thì sẽ không lo bọn họ có thể làm gì được nữa!
“Thanh Ngân, chuyện lớn như vậy hay là nói một tiếng với gia đình thì hơn.”
Dương Thanh Ngân nhíu mày: “Có gì đáng nói, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, đến chuyện ly hôn cũng không thể tự mình làm chủ được sao?”
Bùi Quốc Huy vẫn muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cô ta thì chỉ đành thuận theo mà gật đầu.
Dương Thanh Ngân hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng làm việc trước.
Bùi Quốc Huy cúi đầu nhìn tờ đơn ly hôn trong tay, đáy mắt hiện lên ý cười, cầm áo vest và chìa khóa đuổi theo: “Thanh Ngân…”
…
Dương Thanh Ngân đi ra từ cục Dân chính, vẫn còn chút lờ mờ, sự việc thuận lợi tới mức nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Cô ta còn tưởng phải hao tổn tâm sức từ chối sự cứu vãn của Bùi Quốc Huy, kết quả anh ngược lại chẳng nói gì.
Lúc nhân viên hỏi hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn của bọn họ, cô ta đã chuẩn bị từ đầu nhưng động tác của Bùi Quốc Huy cũng hết sức lưu loát. Dường như chỉ tốn mười mấy giây bọn họ đã làm xong thủ tục ly hôn.
Dương Thanh Ngân cứ cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng không biết cụ thể ở đâu.
Cô ta nhíu mày, quay người nhìn Bùi Quốc Huy đang bắt tay với một nhân viên, trên mặt anh là nụ cười điềm đạm vui mừng, không còn chút hèn yếu hay khổ sở van nài như trước, càng không có dáng vẻ cô đơn của người mới ly hôn.
Bùi Quốc Huy ra ngoài ngay sau đó, nhìn thấy cô ta, có chút ngạc nhiên, cười nhạt: “Sao vẫn chưa đi?”
Ban nãy Dương Thanh Ngân ngồi xe cùng anh tới, tất nhiên quay về cũng cần Bùi Quốc Huy đưa.
Cô ta đang định mở lời thì Bùi Quốc Huy liếc nhìn đồng hồ, quay người đi ra ngoài, không có chút ý gì là muốn đưa cô ta về.
Phút chốc Dương Thanh Ngân mặt mày xanh đen, cắn môi, vẫn đi theo phía sau anh.
Bùi Quốc Huy mở khóa xe, ngồi vào ghế lái, Dương Thanh Ngân mở cửa ghế phụ nhưng không tài nào mở được. Cô ta kinh ngạc nhìn Bùi Quốc Huy đã thắt xong dây an toàn: “Bùi Quốc Huy, anh có ý gì?”
“Tôi phải nhanh chóng quay về họp, không rảnh tiễn cô.”
Bùi Quốc Huy cười như thể không cố ý, Dương Thanh Ngân thấy vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt anh, trong nháy mắt, mặt cô ta biến sắc.
Không đợi cô ta nói thêm, chiếc xe đã chạy đi, chỉ để lại một làn khói sặc mùi xăng dầu.
“Khụ khụ…”
Dương Thanh Ngân hít không ít khói đen, không khỏi ho khan mấy lần, nhìn bóng chiếc xe mất dạng, tức giận giậm chân.
…
Ngô Huệ ngồi trên taxi, nhất thời không biết nên đi đâu.
Nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh đường phố, đột nhiên Ngô Huệ nói với tài xế: “Dừng xe ở đây là được rồi.”