Cô dừng lại bên vệ đường, bước đi trong vô định, xung quanh đều là người và cảnh vật lạ lẫm nhưng đây lại giống một thế giới mới, nơi mà cô có thể hoàn toàn thả lỏng. Cô lầm lũi bước đi, đến tận khi hai chân bủn rủn vì mệt mỏi.
Lần đầu tiên trong đời cô bị người khác hiểu lầm tới mức này.
Cô đã học được cách buông bỏ muộn phiền trong lòng từ lâu nhưng lần này vẫn không khỏi buồn bã.
Cô khát vọng được người khác tin tưởng, khát vọng được an ủi vô cùng, nhưng bao nhiêu năm qua, kết quả từ đầu tới cuối vẫn là sự tàn nhẫn và những tổn thương chẳng thể đếm nổi.
Ngô Huệ tìm đại một chiếc ghế dài, ngồi từ khi ánh nắng vẫn chan hòa tới tận lúc mặt trời lặn về hướng tây. Mồ hôi túa ra phía sau lưng cô, cô đưa mắt nhìn về phía mặt trời đang chậm rãi lặn xuống, ánh mắt đờ đẫn ngây dại.
Đèn đường bắt đầu sáng lên, Ngô Huệ mở thật to con ngươi, đứng dậy đi đến một quán bar ngay gần đó.
Một người sống theo lý trí như cô rất ít khi mượn rượu giải sầu.
Cô biết rất rõ rượu chỉ làm tê liệt thân xác chứ không thể nào chữa được vết thương trong lòng.
Chỉ là giờ phút này cô lại muốn dùng rượu để khiến bản thân tạm thời quên đi nỗi muộn phiền mà cô gặp phải trong cuộc sống.
Có lúc đời người lại châm biếm như vậy, bạn cho rằng bạn rơi vào hoàn cảnh gay go nhất vẫn sẵn sàng đối diện với những khó khăn đó. Nhưng khi bạn vừa quay người lại thì phát hiện sự khó khăn ở trong hiện thực còn nhiều hơn gấp vạn lần những gì bạn tưởng tượng ra. Hơn thế, cô còn rơi vào tình thế bị động, đành bó tay.
Cảm giác đó tựa như bị người khác trói chặt vào cây thánh giá, rõ ràng nhìn thấy có người cầm dao tới đâm, muốn tránh nhưng lại phát hiện tay chân không thể cử động được, chỉ có thể giương mắt nhìn con dao cắm sâu vào da thịt, máu tươi túa ra, đâm tới nỗi khắp mình đầy rẫy vết thương.
“Cô à, cô sao vậy?” Nhân viên phục vụ quầy bar lo lắng nhìn Ngô Huệ cứ uống hết ly này tới ly khác.
Ngô Huệ một hơi nốc cạn sạch ly rượu trong tay, sau khi thanh toán thì cố gắng lết thân xác rời đi.
Ra khỏi quán bar, Ngô Huệ không nhịn được thêm nữa, chạy một mạch tới gốc cây bên cạnh, cúi gập người bắt đầu nôn khan.
Toàn thân cô như không còn chút sức lực, dựa vào thân cây. Sau khi nôn mửa xong, cô đau nhức hai thái dương, khóe mắt cay cay như đang dần sưng lên. Cô đưa tay ôm lấy dạ dày đang nhộn nhạo của mình, khó chịu nhắm mắt lại, hàng mi khẽ ướt.
Trời đã tờ mờ sáng, xe cộ qua lại rất ít, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh tán tỉnh của đôi nam nữ nào đó vang lên.
Một giọt nước mưa lạnh lẽo rơi trên mặt Ngô Huệ, cô lại không còn sức để trú mưa nữa, mặc sức cho những giọt mưa ngày càng nặng hạt rơi trên tóc, trên mặt và cả quần áo, cô hoa mắt, rất muốn ngã xuống. Đột nhiên một chiếc ô che chắn trên đầu cô, một đôi giày nam thủ công xuất hiện trong tầm mắt cô.
Theo bản năng, Ngô Huệ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Dưới ánh đèn neon chói mắt, gương mặt hoàn mỹ của Bùi Quốc Huy in sâu vào mắt cô, đường cong đẹp đẽ từ trán cho tới cằm khiến cô có cảm giác hấp dẫn lạ thường, nói thẳng ra thì là tràn đầy hương vị gợi cảm.
Anh đứng trước mặt cô, mặc một chiếc quần thoải mái, một áo sơ mi trắng, tay cầm ô kẻ caro.
Lá cây xung quanh lay động dưới mưa, có người đi ra từ quán rượu buông lời chửi rủa vì gặp phải trời mưa phùn, bên cạnh cũng có đôi tình nhân cười nói tíu tít đi chung dưới một chiếc ô, bên tai thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng còi xe ô tô.
Ngô Huệ ngửa mặt lên, nhìn bàn tay với những khớp xương hiện rõ của Bùi Quốc Huy, nước mắt cô tuôn trào.
Cô không rõ vì sao bản thân lại rơi lệ trước mặt anh, chỉ là đột nhiên sự tủi thân bủa vây trong lòng, cô mơ hồ nhìn người đàn ông cầm ô, cảm giác khát vọng được ôm và an ủi trước nay chưa từng có giờ lại ùa về.
Bùi Quốc Huy đưa tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Vẻ mặt anh dịu dàng tới vậy, như thể còn chứa cả sự đau lòng nhưng bên môi vẫn luôn nở nụ cười yếu ớt.
“Sao? Anh chọc em khóc rồi à?”
Ngô Huệ sững người nhìn anh, giọng nói trầm ấm của anh như thể khiến đại não cô bừng tỉnh, ánh mắt mông lung đột nhiên tỉnh táo hẳn. Cô cảnh giác, hất bàn tay anh đang đặt trên mặt cô ra, lùi về sau hai bước.
“Anh theo dõi em à?” Ngô Huệ mắt đỏ giống như một con thỏ non bị thương nhìn chằm chằm Bùi Quốc Huy.
Cô nhìn xung quanh, thất vọng nhíu mày: “Hay là phái người theo dõi em? Nếu không sao anh biết em ở đây? Hơn nữa lần nào cũng trùng hợp vậy, xuất hiện bên cạnh em cứ như âm hồn bất tán…”
Giọng Ngô Huệ rất êm, không lanh lảnh và lạnh nhạt như ngày thường, mang chút gì đó mơ hồ không rõ.
Bùi Quốc Huy nhìn thẳng vào cô, mấp máy môi.
“Đừng nói là trùng hợp!” Ngô Huệ đưa ngón trỏ đặt trên môi anh.
Bùi Quốc Huy cũng rất phối hợp không nói gì.
Hai má cô vì rượu mà đỏ ửng lên, đáy mắt như thể bị lớp sương mù vây kín, giống một con thỏ non lạc đường.
Bùi Quốc Huy nhìn vẻ mặt đa nghi của cô, ý cười trong mắt càng sâu.
“Lần này anh đừng có giả làm người tốt mà lừa em, em sẽ không tin anh nữa đâu.”
Ngô Huệ đè mạnh tay trên môi anh, không hề biết rằng động tác này chọc ghẹo người khác tới mức nào, người đàn ông trước mặt vô cùng thích thú.
Bùi Quốc Huy thấp giọng cười, nhìn cô đầy vẻ dịu dàng.
“Có gì đáng cười?” Ngô Huệ phát cáu: “Trong mắt anh em rất buồn cười sao?”
Nụ cười trên gương mặt anh tắt dần, thân hình cao lớn tuấn tú đứng trước mặt cô: “Em uống nhiều rồi, anh đưa em về nhà.”
Ngô Huệ đẩy tay anh ra, nước mắt cứ rơi.
Cô đưa tay quệt nước mắt, nhìn Bùi Quốc Huy với ánh mắt tự giễu: “Trong mắt của người tầng lớp thượng lưu như anh, có phải đều thích nhìn những người ở tầng thấp của xã hội vùng vẫy trong khổ sở không? Lúc bọn họ đi tới bước đường cùng thì sẽ xuất hiện trước mặt họ giống như thượng đế, nhìn dáng vẻ đáng thương tuyệt vọng mà bất lực của bọn họ đúng không?”
Bùi Quốc Huy im lặng nhìn đôi mắt lại lần nữa đẫm lệ, không đáp lời.
“Anh nói đúng, em ở đó không được một tháng đâu, mà chính xác là chưa đến một ngày.”
Ngô Huệ quơ quơ ngón trỏ trước mặt anh: “Chỉ qua một đêm, lời của anh đã được nghiệm chứng rồi. Em bị đuổi khỏi Trần Thị, lại còn bị gán tội danh tiết lộ kế hoạch. Anh ta không chỉ làm em thất nghiệp còn muốn hủy hoại em hoàn toàn.”
Cô cười nhẹ tênh: “Làm sao đây? Bây giờ giá trị thặng dư của em đã không đủ để anh ép nữa rồi.”
“Dũng cảm chất vấn là một thái độ khoa học chính xác, nhưng đừng tùy tiện lấy nó tổn hại đến người bên cạnh em.”
Ngô Huệ nhìn vẻ mặt hờ hững của Bùi Quốc Huy, cười nhạo: “Em có năng lực làm tổn thương anh à?”
Dứt lời, cô miễn cưỡng dùng chút ý thức tỉnh táo cuối cùng của mình quay người muốn bước về phía trước.
Bùi Quốc Huy đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, yên tĩnh, như thể một sự giằng co trong im lặng.
“Em có thể nhìn thử.” Giọng nói của anh cũng hệt như sắc mặt anh, rất nhẹ.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Ngô Huệ quay người, nheo mắt nhìn một nửa khuôn mặt anh trú dưới tán ô.
Cô yên lặng nhưng suy nghĩ trong lòng cứ rối bời.
Ngô Huệ cắn môi dưới, hỏi ngược lại: “Anh có thể chứng minh em không tiết lộ kế hoạch đó không?”
Dưới tán ô, Bùi Quốc Huy nhoẻn miệng cười, anh nhìn vẻ mặt liều lĩnh được ăn cả ngã về không của cô.
“Nếu như anh giúp em chứng minh sự trong sạch của mình, em định báo đáp anh thế nào?”
Ngô Huệ thấy đầu mình choáng váng đứng không vững, nhưng ánh mặt lại trong veo khác thường, nhờ Bùi Quốc Huy nắm cánh tay mới không bị ngã xuống, giọng cô nghe vừa đáng yêu lại vừa thật thà: “Không phải anh muốn em đến công ty anh sao?”
Bùi Quốc Huy nghiêm túc gật đầu, nở nụ cười xấu xa: “Nhưng anh vẫn muốn cái khác nữa.”
Ngô Huệ say rồi, mắt cô lờ mờ, nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên cô chớp mắt, miễn cưỡng cười: “Chẳng lẽ anh muốn em?”
Lần này, anh nghiêm túc nhìn cô, vài giây sau cũng thật thà gật đầu.
Ngô Huệ lại cười ha ha, ôm bụng từ từ quỳ xuống, sắc mặt ửng hồng. Cô cười xinh đẹp như một đóa hoa mẫu đơn, chỉ cười mãi cười mãi rồi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Nghiêm túc chứ?”
Bùi Quốc Huy cũng quỳ xuống theo cô, anh chỉ cười, ô đều che hết sang phần cô.
Miệng cô méo xệch rồi cô đột nhiên khóc lớn, ôm lấy đầu gối mình, khóc không biết trời đất là gì.
Cuối cùng có người không thể nhìn thêm cảnh này được nữa.
Chiếc Range Rover bên đường hạ cửa kính xuống, Kim Ngâm thò đầu ra hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Bùi Quốc Huy nghe vậy thì quay đầu, liếc khuôn mặt bất đắc dĩ của Kim Ngâm, đang định nói gì đó, nhíu chặt mày.
Kim Ngâm kinh ngạc hét lên một tiếng: “Ôi trời ơi!” Anh ta quay mặt đi, không nhìn cảnh tượng đẫm máu này thêm nữa.
Bùi Quốc Huy quay đầu lại, nhìn Ngô Huệ đột nhiên cắn chặt cánh tay anh. Mắt cô đen long lanh, cô cắn rất mạnh, thậm chí anh còn nhìn thấy máu ở khóe miệng cô, còn có nét cười tinh nghịch nơi đáy mắt cô.
Rất nhanh sau đó, Bùi Quốc Huy cũng cười theo, rất nhẹ. Anh dung túng nhìn con thỏ non đang hạ quyết tâm làm thương mình.
Kim Ngâm vội vàng xuống xe, xông lên trước, ôm Ngô Huệ từ đằng sau rồi kéo sang một bên: “Em này, mặc dù miệng nam mô bụng một bồ dao găm không đáng để thương hại, nhưng trước khi em cắn cũng phải xem có sạch hay không chứ…”
Ngô Huệ cắn đủ rồi, cuối cùng nhả cánh tay Bùi Quốc Huy ra, hừ hai tiếng hả giận.
“Anh Ba, có phải đi tiêm phòng dại không?” Kim Ngâm đỡ Ngô Huệ đã ngất đi, vừa cười vừa hỏi.
Bùi Quốc Huy nhìn máu chảy tong tỏng, cánh tay đau rát. Anh cười, đón lấy Ngô Huệ từ trong tay Kim Ngâm, bế cô vào ghế sau xe sau đó cũng tự mình ngồi vào, để cô dựa vào người mình, dặn dò Kim Ngâm: “Đưa tôi về.”
Kim Ngâm trợn mắt nhìn anh như gặp ma: “Anh Ba, anh làm thật à?”
Bùi Quốc Huy vén sợi tóc xòa trên mặt cô ra, động tác rất dịu dàng: “Cậu nghĩ sao?”
“Em không uống say!”
Cửa biệt thự, một người phụ nữ cười híp mắt loạng choạng trên đôi giày cao gót.
Ngay lúc cô sắp ngã về phía sau, một đôi tay đưa ra đỡ lấy cô, thân người phía sau rắn chắc như thể một bức tường.
Ngô Huệ mơ màng quay đầu lại thấy Bùi Quốc Huy gần ngay trước mắt, đôi mắt sâu sáng long lạnh như thể mã não. Anh giữ chặt thắt lưng cô, không hề có ý buông ra: “Xem ra thật sự uống không ít.”
“Có anh uống nhiều ấy!” Ngô Huệ phất tay loạn lên: “Tôi không uống say!”
“Được được, em không say.” Giọng nói nam tính lừa gạt cô.
Ngô Huệ nấc một cái, ngửa đầu nhìn cánh cửa biệt thự lạ lẫm: “Đây là đâu?”
“Nhà anh.” Bùi Quốc Huy ghé sát tai cô giải thích.
“Nhà anh? Sao lại đưa em tới đây?” Ngô Huệ lấy tay đỡ trán, dường như đang cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ở đây.
Bùi Quốc Huy mở cửa ra: “Chúng ta đi vào thôi.”
“Không được, em phải về nhà.”
Gương mặt Ngô Huệ như cánh hoa đào, kiều diễm vân vê đôi môi: “Không được tùy tiện về nhà với đàn ông, sẽ xảy ra chuyện…”
Dứt lời cô tránh người ra khỏi tay Bùi Quốc Huy, đang định đi.
Bùi Quốc Huy cười dịu dàng, đưa tay ôm lấy eo cô: “Không phải đã đồng ý với anh rằng đợi tỉnh rượu mới đi sao?”