Bước chân Ngô Huệ hơi khựng lại, bên tai cô vang lên giọng nói có vẻ không vui của cậu Kha, “Tổng giám đốc Trần, sao thế?”
“Anh thắng rồi.” Trần Gia Huy đẩy ghế ra đứng dậy rồi bước nhanh khỏi phòng.
Ngô Huệ đứng ngoài cửa, Trần Gia Huy đi lướt qua cô ra ngoài.
“Anh Huy!” Dương Thanh Ngân gọi tên hắn rồi đuổi theo.
“Chuyện gì thế này?” Cao Hồng Quân vừa lẩm bẩm vừa chạy theo Đỗ Phương Phương.
Ngô Huệ khẽ nhếch môi cười, vuốt ve mai rùa của Như Nguyệt.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm bản thảo trống trơn trên màn hình máy tính mà cảm thấy đau mắt. Chỉ là một bản kế hoạch dự bản thôi mà, việc này hoàn toàn không làm khó được cô.
Như Nguyệt chậm chạp bò trên bàn, không còn nhút nhát sợ người lạ như trước nữa. Ngô Huệ nhìn Như Nguyệt đang chăm chỉ di chuyển, lòng không khỏi vui hơn một chút.
Ngón tay thon dài của cô bắt đầu lướt trên bàn phím, gõ ra nội dung bản kế hoạch. Ngọn đèn bàn hắt xuống, kéo cái bóng của cô ra thật dài.
…
Ngô Huệ mang theo Như Nguyệt và văn bản ra khỏi phòng, vừa ra đến cửa thì đụng phải Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân mỉm cười nhìn Ngô Huệ, “Cô có rảnh không? Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Hai người cùng đến phòng ăn, vì không phải giờ dùng bữa nên hầu như không có ai ở đây.
Ngô Huệ im lặng ngồi bên bàn, chờ Dương Thanh Ngân nói.
Dương Thanh Ngân vén lóc lên rồi nói một cách chậm rãi, “Ngô Huệ, cô chưa quen anh Huy đến bảy năm đâu nhỉ?”
Ngô Huệ nhíu mày nhìn Dương Thanh Ngân, Dương Thanh Ngân cũng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đừng nhìn tôi như vậy. Hôm nay tôi tìm cô là để nói rõ với cô vài việc.” Dương Thanh Ngân lãnh đạm nói, “Tôi và anh Huy lớn lên bên nhau, không ai hiểu anh ấy bằng tôi. Bao năm qua, anh ấy qua lại với rất nhiều cô gái khác, nhưng tôi biết không ai trong số đó có thể chạm đến trái tim anh ấy.”
Ngô Huệ nhìn Dương Thanh Ngân, “Rốt cuộc thì cô muốn nói gì?”
“Thật ra cô đã phát hiện ra từ sớm rồi đúng không?” Dương Thanh Ngân cười nhẹ, “Quan hệ giữa tôi và anh Huy không đơn giản như bề ngoài, cô cũng biết mà, chỉ là cô chọn giữ im lặng mà thôi.”
Ngô Huệ nghẹn lời, cô siết lấy cái cốc đang cầm trong tay, móng tay ghì lấy miệng cốc.
“Cô biết vì sao anh Huy lại để tâm đến Bùi Hồng Nhung vậy không?” Dương Thanh Ngân nhìn thẳng vào Ngô Huệ, “Vì cô ta rất giống tôi của mười năm trước.”
“Cô Dương.” Ngô Huệ đứng dậy, lạnh lùng nhìn Dương Thanh Ngân, “Một người phụ nữ đã có gia đình mà nói những lời đó với vợ người khác, cô không biết làm vậy là rất bất lịch sự à? Tôi không hiểu vì sao cô lại nói vậy với tôi, nhưng cô có vẻ hơi thiếu giáo dục thì phải.”
Ngô Huệ cầm túi hồ sơ lên định đi thì Dương Thanh Ngân nói tiếp, “Tôi biết vì sao anh Huy lại cưới cô.”
Ngô Huệ dừng bước nhưng không quay lại, cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng bàn tay thì hơi siết lại.
“Cô biết vì sao anh ấy lại kết hôn với cô vào ngay hôm đó không? Vì ngày đó cũng là ngày tôi kết hôn.”
Ngô Huệ đã biết chuyện này từ lâu, nhưng biết và nghe Dương Thanh Ngân nói thẳng ra như vậy, cô vẫn thấy khá lạ lẫm.
Dương Thanh Ngân đang nhắc nhở cô, rằng cô chỉ là thứ đồ chơi để mang ra thể hiện sự giận dỗi với nhau thôi. Nếu ngày đó Dương Thanh Ngân quay lại thì Ngô Huệ sẽ trở thành kẻ bị vứt bỏ ngay trong hôn lễ của mình.
Cô cứ tin vào suy nghĩ đẹp đẽ rằng cô và Trần Gia Huy hạnh phúc bên nhau và làm Dương Thanh Ngân phải xấu mặt. Mọi chuyện hoang đường này thật sự tồn tại.
Nhưng Dương Thanh Ngân nói đúng, cô đã sớm nhận ra sự giống nhau giữa cô ta và Bùi Hồng Nhung rồi, chỉ là cô trốn tránh không muốn tin cũng không muốn đối mặt với sự thật tàn nhẫn ấy...
Ngô Huệ đã ra khỏi phòng ăn song những lời Dương Thanh Ngân nói vẫn văng vẳng bên tai cô...
“Đêm mà anh trai cô bị bệnh, anh Huy đang ở cùng tôi...”
…
Ngô Huệ ôm tâm sự đi tới phòng của cậu Kha. Cô đứng ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng cười đùa của nam nữ từ bên trong vọng ra. Cánh cửa khép hờ song Ngô Huệ vẫn lịch sự gõ cửa.
“Cậu Kha?” Cô gọi một tiếng nhưng hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại.
Trong phòng vang lên tiếng nhạc ầm ĩ.
Ngô Huệ đẩy cửa đi vào, song cô phải khựng lại vì cảnh tượng trước mắt.
Hai cô gái ăn mặc hở hang chạy chân trần trong phòng, vừa chạy trốn vừa la hét. Cậu Kha mặc áo ngủ, bịt mắt, cười dâm dê giang hay tay đuổi theo hai cô gái nọ. Ai nhìn vào cũng biết họ đang chơi trò bịt mắt bắt dê.
Ngô Huệ cố nén lại cảm giác khó chịu trong lòng, cô hít sâu một hơi rồi lên tiếng, “Cậu Kha, bản sơ thảo kế hoạch lần này tôi đã làm xong rồi.”
Cậu chủ Kha kéo miếng bịt mắt xuống, nhìn Ngô Huệ từ trên xuống dưới, “Nhanh vậy cơ à?”
“Phải, đây là bản kế hoạch, mời cậu xem.” Ngô Huệ vờ như không thấy cảnh tượng không lành mạnh trong lòng, lẳng lặng đưa túi hồ sơ ra.
“Cô Trần vội gì chứ, qua đây nào, chúng ta nói chuyện chút nhỉ?”
Cậu Kha thả lỏng dựa lên ghế sô pha, vỗ vị trí bên cạnh mình.
Ngô Huệ làm như không thấy ánh mắt kinh tởm của anh ta, cô cố gắng chịu đựng, đặt túi hồ sơ lên bàn.
“Tôi đã thực hiện đúng với giao ước lúc trước, không làm phiền cậu Kha nữa.” Cô không muốn nhiều lời với anh ta thêm, bèn đứng lên định đi.
Cậu Kha tóm lấy cổ tay Ngô Huệ, “Ấy, đừng vội, tôi đọc không hiểu mấy thứ này đâu, cô phải ở lại đây để giải thích cặn kẽ cho tôi chứ.”
“Xin cậu hãy tự trọng.” Ngô Huệ thử rút tay ra mấy lần đều không được, cô sắp không bình tĩnh được nữa rồi.
Cậu Kha nheo mắt, cười khẩy hai tiếng rồi kéo mạnh Ngô Huệ xuống. Ngô Huệ bị kéo bất ngờ nên ngã lên ghế sô pha, anh ta còn xoay người đè lên cô.
“Cậu làm cái gì vậy hả? Tôi là vợ của Trần Gia Huy đấy, cậu dám làm vậy với tôi hả?”
Cậu Kha dí sát mặt vào nhìn Ngô Huệ, anh ta phát hiện cô để mặt mộc, làn da trắng nõn mịn màng của cô khiến anh ta vô cùng hài lòng, muốn đùa giỡn cô nên nói, “Sao tôi không biết chứ? Trần Gia Huy không coi cô ra gì, thì để tôi yêu thương cô nhé?”
Ngô Huệ cố giãy dụa, nhưng tay bị anh ta ghì chặt không nhúc nhích được, cô tức run hết người, “Buông tôi ra ngay, nếu không thì đừng trách tôi!”
“Ái chà chà, tôi không buông thì cô làm được gì n...” Gã chưa nói hết câu thì đột nhiên kêu lên rồi ôm phần thân dưới ngã khuỵu xuống thảm.
Ngô Huệ ngẩn cả người, bỗng cô nhìn thấy đầu rùa của Như Nguyệt lộ ra dưới áo ngủ của anh ta. Cô không thèm suy nghĩ gì nữa, vội vàng cầm lấy Như Nguyệt rồi chạy ra khỏi phòng.
Trên boong thuyền, Trần Gia Huy dựa vào lan can hút thuốc, ánh mắt trầm lắng nhìn mặt biển đang dậy sóng. Không biết Dương Thanh Ngân xuất hiện đằng sau hắn từ khi nào, chiếc váy hoa khẽ lay động trong gió biển.
“Anh vẫn chưa đổi được thói quen này, hễ tâm trạng không tốt là lại trốn ra ngoài hút thuốc.” Cô ta nhìn hắn, góc mặt nghiêng sắc sảo khiến hắn trông như một pho tượng lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần. “Thật ra anh cũng biết ân oán của thế hệ trước hoàn toàn không liên quan đến Ngô Huệ...”
Trần Gia Huy tỏ ra không kiên nhẫn, hắn dập thuốc lá định rời khỏi boong thuyền.
“Anh Huy!” Dương Thanh Ngân vội nắm lấy tay hắn. Lòng bàn tay cô ta có một lớp mồ hôi mỏng, nắm lấy bàn tay ấm áp to lớn của hắn, mười ngón tay đan vào nhau, như nhiều năm về trước khi hắn đưa cô ta rời bến cảng, ánh dương chiếu xuống kéo dài chiếc bóng hai người đang ôm nhau trên boong thuyền...
Dương Thanh Ngân nhớ lại chuyện ngày xưa mà không khỏi rơi lệ, “Thấy anh như vậy em đau lòng lắm.”
Trần Gia Huy khẽ nhắm mắt, “Em đau lòng gì chứ, liên quan gì đến em đâu.”
“Anh Huy.” Dương Thanh Ngân nhận ra sự mỉa mai trong câu nói của hắn, bèn ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng hắn lại tránh ánh mắt cô ta. Cô ta nhìn thẳng vào mắt hắn bằng đôi mắt trong trẻo, “Anh biết rằng với em, anh quan trọng đến mức nào mà.”
Trần Gia Huy giãy khỏi tay cô ta, “Anh không biết gì hết.”
“Anh không cần em nữa thật ư?” Dương Thanh Ngân khẽ hạ mắt rồi bỗng bật cười, khóe mắt hơi phiếm hồng, “Khi trước là em sai, em đã làm tổn thương anh, giờ anh làm vậy với em cũng phải, đâu phải lỗi của anh đâu... Vừa nãy em nhìn thấy thuyền viên đang chuyển pháo hoa, nghe nói là cậu chủ Trần muốn cho vợ cậu ấy một bất ngờ.”
Trần Gia Huy không nói gì, nhưng bàn tay hắn lại siết chặt. Tối nay, hắn định làm hòa với Ngô Huệ, không ngờ Ngô Ngọc Trâm cũng tới buổi tiệc, rồi bố mẹ hắn đến, Dương Thảo Nguyên cãi vã với Ngô Ngọc Trâm, mọi thứ đều trở thành trò cười.
“Bụp” một tiếng, trên bầu trời hiện lên một chùm pháo hoa rực rỡ.
…
Ngô Huệ chạy như ma đuổi khỏi phòng cậu chủ Kha, chạy đến khi sắp hụt hơi mới dừng lại. Cô nhìn hành lang dài chìm trong bóng tối, không biết nên đi đâu. Có nhiều chuyện dù cô cố chối bỏ cố không thừa nhận cũng vô dụng, cô chỉ còn một mình. Cậu Kha và Trần Gia Huy không phải không biết đối nhân xử thế, nhưng hai người họ vẫn lạnh lùng nhìn cô rồi hướng họng súng vào cô.
Chẳng lẽ thù hận của thế hệ trước đáng kinh khủng đến vậy sao?
Ngô Huệ cầm Như Nguyệt đi lên boong thuyền hóng gió, trong không trung bỗng vang lên tiếng pháo hoa. Cô ngẩng đầu, nhìn pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời rồi tan ra chỉ còn lại những vệt sáng mỏng manh.
Rồi cô nhìn thấy hai bóng người đứng bên lan can. Người đàn ông cao ráo đẹp trai, cô gái dịu dàng dễ thương, hai người đứng trong khung cảnh pháo hoa rợp trời như một bức tranh đẹp tuyệt.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm hai bóng người ấy, những ngón tay khẽ siết lại, hơi thở nặng nề đầy đau đớn.
…
Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn pháo hoa đẹp tuyệt trên bầu trời, đáy mắt hiện lên vẻ hâm mộ, “Em thấy hâm mộ Ngô Huệ quá.” Cô ta quay đầu, nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh. “Anh chẳng thay đổi gì hết, tuy kiêu ngạo và vô tình nhưng vẫn có thể bộc lộ cảm xúc của mình một cách thích đáng.”
Trần Gia Huy hơi nheo mắt vì ánh sáng của pháo hoa.
Dương Thanh Ngân nở một nụ cười khó hiểu, cô ta xoay người dựa vào lan can rồi nói, “Vừa rồi em đi tìm anh rể, nói với anh ấy rằng chị em đã không ăn gì cả ngày nay rồi, nhưng anh ấy không có vẻ gì là quan tâm cả, vì anh ấy vẫn còn để tâm chuyện khi trước với em. Anh ấy thậm chí còn không muốn gặp em, tuy vừa rồi em thấy rất buồn, nhưng cũng đã quen rồi.”