Mục lục
Trả Thù Xoay Vòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 137: CHỈ CÓ MÌNH CON PHẢI KHÓC THÔI

Ngô Huệ đã đoán trước được nên hơi nghiêng đầu, lực tay đã giảm bớt rất nhiều nhưng vẫn phát ra tiếng vang chói tai, khiến chiếc đèn cảm ứng tiếng động của cửa thanh máy phút chốc lập lòe phát sáng.

“Mẹ nói không hợp là không hợp, con tốt nhất dập tắt cái suy nghĩ hão huyền ấy đi!”

Ngô Huệ nhìn Ngô Ngọc Trâm đang vô cùng tức giận: “Lần trước khi biết tôi kết hôn với Trần Gia Huy, bà đã tát tôi một cái, lần này tôi nói tôi thích Bùi Quốc Huy, bà lại tát tôi thêm cái nữa, nhưng hình như lần này bà còn tức giận hơn lần trước nữa nhỉ.”

“Đó là do con đáng đời!” Ngô Ngọc Trâm không nén được cơn giận: “Con không thể chịu nổi cô đơn đến thế sao? Mới li hôn được bao lâu mà đã vội vã tìm người đàn ông khác rồi?”

“Chẳng phải tôi học theo bà sao.” Ngô Huệ nhếch môi cười chế giễu: “Người không có tư cách dạy dỗ tôi nhất chính là bà.”

Ngô Huệ nói rồi đẩy Ngô Ngọc Trâm ra, đi thẳng lên lầu, không cho bà ta cơ hội đuổi theo nữa.

“Tốt nhất con cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Bùi ngay đi, đừng có trách mẹ không cảnh cáo con, con mà còn dây dưa mập mờ với anh ta nữa thì sau này chỉ có mình con phải khóc thôi!”

Ngô Huệ đóng cửa chung cư, cô thậm chí vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của Ngô Ngọc Trâm.

...

Trần Gia Huy đưa Dương Thanh Ngân về biệt thự. Bật đèn lên, anh liền nhìn thấy Trần Anh Tuấn đang ngồi trong phòng khách.

Bên cạnh sofa còn có một chiếc vali vẫn còn gắn thẻ ký gửi của sân bay.

Lúc nhìn thấy người đột nhiên về nước là Trần Anh Tuấn, Dương Thanh Ngân hơi ngây người, lòng cô buồn bực nhưng lại nở nụ cười: “Anh rể, anh về rồi à?”

Trần Anh Tuấn lại chẳng thèm nhìn cô lấy một cái mà chỉ nhìn Trần Gia Huy chằm chằm: “Chuyện con li hôn với Ngô Huệ là thế nào?”

“Anh rể, chuyện li hôn không thể trách Huy được, là Ngô Huệ...”

“Tôi hỏi cô sao?” Trần Anh Tuấn thờ ơ ngắt lời Dương Thanh Ngân.

Dương Thanh Ngân miễn cưỡng mỉm cười: “Anh rể, em...”

“Cô nửa đêm không về nhà, đến biệt thự của cháu trai mình làm gì? Chẳng lẽ cô cảm thấy tin đồn bên ngoài còn chưa đủ khó nghe hay sao?”

Dương Thanh Ngân không ngờ Trần Anh Tuấn sẽ làm nhục mình thẳng mặt như thế, nhất thời ngượng ngùng đứng trước cửa không biết phải làm sao.

Trần Gia Huy bảo vệ Dương Thanh Ngân sau lưng, lạnh lùng nhìn lại ánh mắt nhìn chăm chăm Dương Thanh Ngân của Trần Anh Tuấn.

“Còn ông thì sao? Nửa đêm xuất hiện ở đây để làm gì cơ chứ?”

“Trần Gia Huy, mấy năm nay mẹ mày dạy dỗ mày như thế đấy à?” Sắc mặt Trần Anh Tuấn hơi thay đổi, giọng điệu phút chốc cũng trở nên gay gắt hơn.

Trần Gia Huy nhếch môi: “Một gia đình tan vỡ thì còn mơ dạy dỗ ra đứa con thế nào được cơ chứ?”

“Huy...” Dương Thanh Ngân ở sau lưng kéo lấy tay anh: “Đừng nói chuyện với anh rể như vậy.”

Ánh mắt Trần Anh Tuấn lạnh lẽo nhìn Dương Thanh Ngân: “Cha con chúng tôi nói chuyện, liên quan gì đến cô?”

Dương Thanh Ngân cứng người, nụ cười trên mặt đã vụt tắt từ lâu. Cô thật không ngờ Trần Anh Tuấn lại không hoan nghênh mình đến thế.

Cô tưởng rằng chỉ cần Ngô Huệ rời đi, cô lại cố gắng hơn một chút thì sớm muộn gì Trần Anh Tuấn cũng sẽ tha thứ cho lỗi lầm cô đã từng phạm phải...

Trần Gia Huy nói: “Tôi và Ngô Huệ đúng là đã li hôn rồi, sau này nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau nữa.”

Mặc dù đã biết từ lâu nhưng nghe chính miệng Trần Gia Huy nói ra như thế, Trần Anh Tuấn vẫn không thể chấp nhận nổi. Ông ôm ngực ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt trắng bệch vì tức giận: “Mày thành thật nói cho tao biết, những bức hình trên mạng có phải mày chụp không?”

Trần Anh Tuấn ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc đầu mày nói cưới con bé vì thích nó, mày lừa tao phải không? Thật ra là mày ôm mục đích giúp mẹ mày trả thù thôi đúng không?”

Trần Gia Huy không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ.

Trần Anh Tuấn lấy ngón tay day day ấn đường: “Có phải mẹ mày nói với mày, Ngô Ngọc Trâm đã phá hoại gia đình chúng ta không?”

Vẻ mặt Trần Gia Huy lạnh lùng. Anh nhìn Trần Anh Tuấn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Không cần mẹ tôi nói, chẳng lẽ tự tôi không biết nhìn hay sao?”

“Vậy mày nói cho tao nghe, mấy năm nay mày đã nhìn thấy cái gì?” Lửa giận dường như bốc lên từ lồng ngực Trần Anh Tuấn phun trào ra ngoài: “Nếu mày thật sự đã mở to mắt nhìn thấy rõ ràng rồi, vậy mày còn có thâm cừu đại hận gì mà làm tổn thương Ngô Huệ như thế?”

Trần Gia Huy lạnh tanh nói: “Tình cảm vợ chồng không hòa thuận, li hôn chẳng phải rất bình thường hay sao? Chẳng lẽ còn muốn giày vò lẫn nhau cả đời giống ông và mẹ nữa?”

“Trần Gia Huy!” Trần Anh Tuấn đứng bật dậy, nhưng vì đứng dậy nhanh quá, mắt ông đột nhiên tối sầm, cảm giác hoa mắt truyền đến.

“Năm xưa ông đã kéo vali rời khỏi nhà họ Trần thế nào, không quan tâm mẹ tôi khổ sở cầu xin trên sân bay, khăng khăng muốn đáp máy bay đi Pháp, còn nữa, ông đã cầm bức ảnh của Ngô Ngọc Trâm, ngồi lặng lẽ nhìn ngắm nó một mạch suốt cả đêm như thế nào, từng cảnh tượng đó, cả cuộc đời này tôi cũng không bao giờ quên, chính ông vì muốn sớm tối bên Ngô Ngọc Trâm như hình với bóng mà vứt bỏ vợ con.”

“Mày!” Trần Anh Tuấn giơ tay đánh xuống, nhưng lại dừng lại khi chạm vào má Trần Gia Huy.

Hai cha con giương cung bạt kiếm. Trần Gia Huy lạnh lùng nhìn đôi mắt giận dữ của Trần Anh Tuấn, đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên: “Sao không đánh nữa?”

“Anh rể, anh bình tĩnh chút.” Dương Thanh Ngân hoảng hốt hô lên, cô đi lên đứng bảo vệ trước mặt Trần Gia Huy.

“Tôi dạy dỗ con trai tôi cần cô đến nhúng tay vào sao?” Trần Anh Tuấnkhông hề nể tình mà đẩy Dương Thanh Ngân ra: “Cút ra!”

“A...” Dương Thanh Ngân loạng choạng ngã lên chiếc bàn trà bên cạnh.

Trần Gia Huy nhanh tay nhanh mắt xông lên ôm lấy cô: “Cẩn thận!”

Hai tay Dương Thanh Ngân ôm lấy cổ anh, đôi mắt ngập nước, sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch: “Huy...”

Trần Anh Tuấn nhìn hai kẻ không biết xấu hổ, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi ken két: “Các người... các người...”

“Có sao không?” Trần Gia Huy coi thường sự giận dữ của Trần Anh Tuấn, chỉ cúi đầu hỏi Dương Thanh Ngân có bị thương hay không.

Dương Thanh Ngân lắc đầu, giọng nói còn khàn đi vì kinh sợ: “Em không sao, Huy, anh khiến anh rể tức giận rồi.”

“Được, tôi đưa em về biệt thự.” Trần Gia Huy nói rồi bế ngang Dương Thanh Ngân định rời đi.

“Trần Gia Huy, rốt cuộc mày có não không vậy!” Tiếng gào thét giận dữ của Trần Anh Tuấn vang vọng khắp biệt thự.

“Năm đó người phụ nữ này có thể vì Bùi Quốc Huy mà dễ dàng vứt bỏ mày, mày nghĩ bây giờ cô ta còn thật lòng với mày được bao nhiêu cơ chứ?”

Bước chân của Trần Gia Huy đã dừng lại.

“Huy...” Dương Thanh Ngân dựa vào lòng anh, nghiêng đầu, yếu ớt đáng yêu nhìn anh.

“Cho dù cô ta chẳng hề do dự phá bỏ đứa con của hai người chỉ để tiếp cận Bùi Quốc Huy?” Trần Anh Tuấn hùng hổ hỏi tới.

Cơ thể Trần Gia Huy cứng đơ, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: “Chuyện đứa bé, cô ấy đã giải thích với tôi từ lâu rồi.”

Trần Anh Tuấn nhớ đến lúc ông răn dạy quở mắng Dương Thanh Ngân lần trước trong nhà hàng, Trần Gia Huy đột nhiên xuất hiện và xảy ra tranh chấp với ông, lúc ấy anh đã nói một câu: “Thế nên ông đã giết chết con của tôi.” Lúc ấy ông chẳng thấy làm sao cả, bây giờ nghĩ lại quả là kỳ lạ. Ông không nhịn được mà giận dữ nhìn người đang yếu ớt dựa vào lòng Trần Gia Huy là Dương Thanh Ngân.

Người phụ nữ này... tâm địa người phụ nữ này quả nhiên độc ác!

Thì ratừ lâu cô ta đã âm thầm chia rẽ quan hệ cha con hai người sau lưng, còn đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên người ông nữa!

“Bất kể cô ấy đã từng làm gì, cô ấy vẫn là người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất, cũng giống như ông không thể quên Ngô Ngọc Trâm, tôi cũng không thể xóa nhòa cô ấy ra khỏi trái tim mình.” Trần Gia Huykhông quay đầu, thế nhưng lời anh nói ra lại khiến Trần Anh Tuấn giận dữ vô cùng.

“Cô ta là người phụ nữ mà mày yêu thương nhất, vậy Ngô Huệ là cái gì?”

Trần Anh Tuấn ôm ngực, đôi môi trắng bệch: “Mày cưới con bé chỉ để làm khó tao thôi sao?”

Trần Gia Huy chậm rãi ngoảnh đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Anh Tuấn, chế giễu cười khẩy: “Ông đau lòng sao? Không sai, lúc đầu tôi cưới cô ta cũng chỉ vì tiêu khiển, dù sao thì mẹ cô ta cũng đã khiến bố tôi si mê cuồng dại mà. Tôi cũng tò mò có phải cô ta cũng di truyền bản lĩnh của mẹ mình hay không. Chẳng lẽ ông thật sự tưởng rằng tôi sẽ phí hoài cả đời mình cho cô ta sao?”

“Những thống khổ mẹ tôi phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm, tôi vốn dĩ muốn trả hết lên đầu cô ta không sót một chút gì, tôi muốn thấy cô ta phải cô đơn đau khổ, không nơi nương tựa, tự mình thương mình, không chốn dung thân trên thế gian này hệt như mẹ tôi vậy.” Khóe môi Trần Gia Huy dần nhếch lên một nụ cười lạnh: “Rất ác độc sao? Không đâu, cô ta phải gánh chịu tất cả những thứ này đều là vì ông và mẹ cô ta!”

Trần Anh Tuấn nhắm mắt, cơn giận đã không thể kìm chế được nữa, cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài bất lực.

Ông mở mắt ra lần nữa, nhìn Trần Gia Huy đang cười lạnh, giọng nói ông trở nên khàn khàn: “Mâu thuẫn giữa ta và mẹ con đã tồn tại từ lâu trước khi ta gặp Ngô Ngọc Trâm rồi, cho dù cả thế gian này chỉ còn mỗi một người phụ nữ là mẹ con, ta cũng không thể sống với bà đến đầu bạc răng long.”

Trần Gia Huy lạnh lùng nhìn Trần Anh Tuấn: “Ông tìm cho việc ngoại tình của mình một cái cớ hay lắm.”

“Chẳng có người đàn ông nào có thể khoan dung cho một người vợ chẳng biết cái gì ngoại trừ khoe khoang hống hách cả. Cuộc hôn nhân của ta và mẹ con, có lẽ trong lòng con cũng hiểu rõ, đó là cuộc hôn nhân do ông ngoại và ông nội con sắp đặt. Lúc ấy ta đi du học về nước, nghe đến chuyện hôn ước thì cũng từng mong đợi vào cuộc hôn nhân chính trị này...”

Trần Anh Tuấn ngập ngừng một chút, nhìn con trai mình rồi nói tiếp: “Từ khi con bắt đầu hiểu chuyện, con đã trông thấy ta và mẹ con hòa hợp vui vẻ ngồi ăn cơm chung với nhau được mấy lần?”

“Lúc đến thủ đô công tác, lần đầu tiên ta gặp Ngô Ngọc Trâm. Một ngày trước khi đi công tác ta đã đưa đơn li hôn cho mẹ con, nhưng ta không ngờ ngày hôm sau lại nghe thấy tin tức mẹ con xảy ra tai nạn. Ta không biết bà ấy thật sự xảy ra chuyện hay là cố ý dùng cái chết để uy hiếp ta tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này, nhưng thực tế thì bà ấy thật sự đã làm được rồi. Vì áy náy, ông nội con đã đồng ý rằng bà ấy là con dâu suốt đời của nhà họ Trần.”

Hàm dưới của Trần Gia Huy bạnh ra, đôi tay bế Dương Thanh Ngân vô thức siết chặt.

“Ta không rõ bà ấy đã kể chuyện năm ấy với con ra sao, nhưng ta muốn nói với con, Ngô Ngọc Trâmkhông hề phá hoại gia đình của chúng ta.”

“Vậy sao?” Trần Gia Huy nhếch môi: “Nhưng cuối cùng ông vẫn vứt bỏ cái nhà này vì Ngô Ngọc Trâm.”

“Nhà? Con thật sự cảm thấy đây không phải là một căn biệt thự lúc nào cũng ngập tràn tiếng cãi cọ, mà là một ngôi nhà ấm áp sao? Rõ ràng mẹ con biết ta không thích Thúy Ngọc nhưng vẫn để cô ta ở lại trong nhà, thậm chí sau khi xảy ra tai nạn bị tàn tật, mẹ con còn muốn để Thúy Ngọc thay bà trở thành công cụ làm ấm giường của ta, ta không đồng ý, bà lại âm thầm sắp xếp Thúy Ngọc ở trong phòng ta, nếu không phải ta phát hiện kịp thời...”

Trần Anh Tuấn nhắc đến chuyện cũ, khuôn mặt ông mang theo sự tức giận: “Đứa con hiếu thảo là con nói thử xem, thế gian này làm gì có người vợ nào lại làm ra những chuyện xằng bậy như thế này cơ chứ?”

Đây cũng chính là lý do tại sao ông khăng khăng muốn xuất ngoại bất chấp bị mang tiếng là kẻ phụ bạc.

Mà Ngô Ngọc Trâm...

Nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ lại quật cường kia, đôi mắt Trần Anh Tuấn mới ánh lên chút dịu dàng.

Trần Gia Huy đứng đờ người như pho tượng trước của biệt thự. Mặc dù anh cũng lờ mờ cảm nhận được tình cảm yêu thương của Thúy Ngọc với Trần Anh Tuấn, nhưng anh chưa từng nghĩ năm đó còn có chuyện như thế này xảy ra, và “sự thật” anh được nghe kể bao nhiêu năm nay lại khác xa thực tế như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK