Người trong hai giới của bọn họ bề ngoài tuy quan hệ tốt, nhưng trên thực tế lại hay đấu tranh gay gắt, rất ít có chuyện thật lòng, cho nên, trước đây khi Dương Thanh Ngân gả cho Bùi Quốc Huy, đã khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu trong một thời gian dài.
Nhưng sau đó, có tin truyền ra là Dương Thanh Ngân phải chịu khổ do liên hôn, sự khó hiểu hoàn toàn biến thành nỗi thương tiếc.
Đám người Dương Thanh Ngân và Cao Hồng Quân cũng đã xuất hiện, Cao Hồng Quân tối mặt, lúc nhìn thấy Ngô Huệ chân mày nhăn lại một cách rõ ràng, mà Đỗ Phương Phương đang kéo Dương Thanh Ngân thì lại trợn mắt lên, như thể hận cô vô cùng.
"Huy, chuyện lớn đến thế nào chứ, có đáng không anh, Huệ giờ đã hiểu rồi, về sau đương nhiên sẽ hiểu phải giữ khoảng cách với bọn họ."
Phạm Kim Tùng cười vỗ vai Trần Gia Huy, trấn an Ngô Huệ: "Huệ, em đừng để trong lòng, bọn anh và đám người họ từ nhỏ đã..."
"Từ nhỏ đã làm sao?" Lâm Đức đẩy cửa phòng tiệc ra, nhổ cái tăm trong miệng ra.
Lâm Đức xuất hiện quả thực chính là lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho bầu không khí vừa mới hòa hoãn xuống lại trở nên căng thẳng.
Lâm Đức cũng không phải là người biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, cười hì hì lượn đến cạnh Ngô Huệ.
"Huệ, đã biết kiểu xe thể thao mới của anh chưa, ngầu cực, em làm người con gái đầu tiên ngồi lên nó đi."
Lúc Lâm Đức nói câu này còn nháy mắt, nhìn mờ ám đáng chết cực kỳ.
Đỗ Phương Phương khinh thường hừ lạnh, sự chán ghét với Lâm Đức có thể tăng thêm 10086 lần so với Ngô Huệ.
Lâm Đức cũng không biết có phải thật sự không phát hiện ra không mà tự mình ghé vào tai Ngô Huệ, cười ha ha: "Huệ, coi như hẹn với anh một lần đi?"
Ngô Huệ nhìn anh ta đầy kinh ngạc, bọn họ hình như chưa quen đến mức có thể hẹn được mà...
Lâm Đức lại thẳng người lên, đắc ý mà đá đá lông mày: "Suy nghĩ xong chưa? Đi nhé?"
Ngô Huệ đương nhiên là không đồng ý, nhưng cô còn chưa kịp từ chối, có người đã đi trước cô một bước.
Đỗ Phương Phương nhanh nhảu bước lên, ngăn giữa bọn họ, hất cằm lên, nói giọng hừ hừ giận dữ: "Chỉ bằng con xe có tỷ rởm re của anh còn không biết ngại à mà khoe, Ngô Huệ sẽ không đi đâu, cô ấy hẹn chúng tôi đi hát rồi."
Hát? Ngô Huệ đổ mồ hôi lạnh, cô cũng không có lòng muốn đi xem người ta lạnh nhạt khinh bỉ.
Phạm Kim Tùng giải thích rất chu đáo: "Chúng tôi đã nói từ lâu rằng muốn làm buổi tiếp đón tẩy trần cho Thanh Ngân vừa về nước chưa lâu, trước bận quá, vẫn không thể gom đủ người, hôm nay vừa hay tất cả mọi người đều ở đây, phòng cũng đặt xong cả rồi, em cũng cùng đi chứ."
"Ôi chao, mọi người sao lại biết tôi thích hát?" Lâm Đức huýt sáo, trông còn tích cực hơn cả Ngô Huệ.
Ngô Huệ run cả miệng, có chút cạn lời, không rõ Lâm Đức rốt cuộc là ngu thật hay là giả bộ.
Trên mặt đám người kia rõ rành rành viết hai chữ: Cút đi.
Lâm Đức mặt dày hơn cả tường thành, những người khác cũng không tiện công khai đuổi người, bầu không khí lập tức trở nên giằng co.
Sau đó, Bùi Quốc Huy đẩy cửa phòng tiệc ra xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy hàng người đứng đó, anh ngạc nhiên mà nheo mắt lại: "Chuyện này là sao?"
Dương Thanh Ngân cười nép bên người Bùi Quốc Huy, gật đầu chỉ vào Lâm Đức: "Chúng em định đi hát karaoke, Lâm Đức muốn đi theo."
Dương Thanh Ngân coi như đang giải thích với Bùi Quốc Huy, chỉ là trong lời nói của cô ta ngầm có ý oán trách, ám chỉ Lâm Đức không biết điều, ngụ ý thật ra là muốn tỏ thái độ để Bùi Quốc Huy đuổi người.
"Hát karaoke, đi đâu hát?" Bùi Quốc Huy bình tĩnh quét mắt qua phía Lâm Đức.
"Chắc chắn là đến quán karaoke rồi, cậu ba Bùi, câu hỏi này của anh không khỏi quá thừa rồi đi?"
Trong mắt Đỗ Phương Phương, Bùi Quốc Huy chính là một nhân vật cấp ông chú, nghĩ rằng sẽ không biết thú vui của người trẻ tuổi, không khỏi lên tiếng châm chọc anh.
Không ngờ Bùi Quốc Huy rất nghiêm túc học hỏi: "Đến quán karaoke hát?"
"Đúng thế, giờ thanh niên tụ tập, có ai không đến đó đâu."
Đỗ Phương Phương quắc mắt nhìn Bùi Quốc Huy, tựa như đang cười nhạo anh cũ kỹ và lạc hậu.
Cao Hồng Quân thấy Bùi Quốc Huy không lên tiếng, tưởng anh không hiểu thật, hiếm khi có cơ hội chế nhạo anh, cũng không chịu buông tha một cách đơn giản, cười nhìn anh: "Cậu ba Bùi là con cháu nhà tướng, chắc chắn sẽ không đến mấy chỗ vui chơi thác loạn này đâu! Chúng ta đừng miễn cưỡng anh ấy."
Những người khác sau khi nghe xong, cũng cười theo, trong đêm nghe rất rõ ràng.
Bùi Quốc Huy chờ bọn họ cười xong, mới nghiêm trang nói với Lâm Đức: "Lâm Đức, dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng cùng đi đi? Tuổi tác mọi người đều na ná, hẳn có thể chơi đùa hòa hợp được, tôi nghe nói, cậu muốn tham gia The voice, nhân cơ hội này luyện giọng cho tốt, nhiều người thì sẽ có nhiều đề xuất hơn, cậu thấy sao?"
Lâm Đức lập tức trợn to hai mắt, gương mặt nhịn đến đỏ hồng nhìn Bùi Quốc Huy, anh ba, giọng hát của em không được hoàn chỉnh anh đâu phải không biết...
Anh ta vừa rồi trăm phương ngàn kế muốn quấy rối, chẳng qua là muốn nhân cơ hội bới móc, thật sự không hề nghĩ sẽ tự lôi mình vào.
Bùi Quốc Huy mỉm cười nhìn anh ta, toàn bộ lời nói từ chối của Lâm Đức nghẹn về lại trong bụng, thở sâu, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, còn cất giọng ra vẻ vui sướng: "Anh ba nói đúng, em quả thực muốn thể hiện trước một chút."
Đám người Cao Hồng Quân nhìn nhau, không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy.
Dương Thanh Ngân khó chịu hỏi Bùi Quốc Huy: "Chồng à, nơi đó cũng không có gì hay mà chơi, anh đi xong có khi nào sẽ quá mệt mỏi không?"
"Bọn họ tiếp đón tẩy trần cho em, anh sao có thể không đến chứ."
Bùi Quốc Huy cười cười hiền hòa: "Không sao, một buổi tối mà thôi, anh nhịn được."
Nhưng tôi không muốn anh đi mà!
Dương Thanh Ngân phiền muộn, thật vất vả mới có lúc có cơ hội ở bên Trần Gia Huy, Bùi Quốc Huy lại quấy nhiễu, con vịt đã đun sôi rồi muốn giãy giụa chi!
Dương Thanh Ngân không vui trong lòng, nhưng lại không dám thể hiện ra, miễn cưỡng vui cười: "Ừ, được rồi."
Bùi Quốc Huy nhìn chung quanh một vòng, hỏi: "Đặt phòng nào?"
Đỗ Phương Phương mất hứng ngoác miệng ra, chuyện này Ngô Huệ cũng bị bỏ qua, cái đinh trong mắt đâm một nhát mà như ba!
Phạm Kim Tùng chọt vai cô, cô mới ậm ừ mở miệng: "Quán karaoke dưới hầm khách sạn Thanh Long, khu A phòng 302."
Cao Hồng Quân và Đỗ Phương Phương đều thích chơi đùa, ra tay cũng hào phóng, đặt phòng xa hoa nhất.
Chính giữa là sàn nhảy hình tròn, chỗ chọn bài ở bên trái cửa, bốn phía là một hàng ghế sa lon bằng da thật màu nâu sậm, xem ra có thể chứa được đến hơn hai mươi người.
Ngô Huệ cũng không muốn đi góp vui, nhưng bị Trần Gia Huy kéo tới.
Có lẽ bởi vì có thêm Bùi Quốc Huy và Lâm Đức, toàn bộ bầu không khí trong phòng không thể nào vui vẻ náo nhiệt lên được.
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân đang cùng hát tình ca, còn mấy người tụ trong góc đánh bài.
Ngô Huệ yên lặng ngồi đó, Bùi Quốc Huy, Trần Gia Huy, và Dương Thanh Ngân cũng đều im lặng.
"Huy, Thanh Ngân, mọi người ngồi không làm gì, đừng làm hỏng mỹ danh cao thủ cầm mic chứ!" Một bài thôi, Đỗ Phương Phương nhét mạnh mic vào tay hai người bọn họ.
Cao Hồng Quân ồn ào: "Mọi người lúc trước dựa vào một bài “Ngày hôm nay em muốn gả cho anh” mà được giải nhất cuộc thi ca sĩ trường đại học Xuân Sơn, tuy đã qua rất nhiều năm, nhưng giọng hát sẽ không kém đi đâu nhỉ, mau làm một bài, đừng nhăn nhó nữa."
Những người còn lại đều hưng phấn không thôi, vừa vỗ tay vừa vỗ bàn.
Hai gò má Dương Thanh Ngân ửng hồng, hắng giọng:"Đừng nói như vậy, đã lâu không hát rồi."
"Có Huy ở đây, sợ cái gì chứ." Có người đẩy lưng Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân ngượng ngùng rũ mắt xuống, sau đó xoay người, đôi mắt long lanh lóe lên nhìn Trần Gia Huy: "Huy..."
Đường nét lạnh lùng nghiêm nghị cứng rắn của Trần Gia Huy giảm đi dưới ánh đèn nê ông chập chờn.
"Bài hát này chưa từng nghe nha." Một lát sau, hắn thả mic lên ghế sofa, âm thanh lạnh nhạt như đang nói chuyện của người khác.
Nụ cười nửa muốn nửa ra vẻ từ chối của Dương Thanh Ngân chợt đờ ra, ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Trần Gia Huy, hơi hơi cắn môi dưới, hai mắt thoáng tụ sương mù.
"Đừng nói nhảm, bài hát dễ hát như vậy, Huy đừng giả bộ, Thanh Ngân chờ cậu đấy."
Một đám người tranh cãi ầm ĩ không ngớt, Ngô Huệ yên lặng dựa vào trong góc uống đồ uống, cũng không để ý bọn họ nói chuyện gì.
Đột nhiên, chỗ sô pha bên cạnh trầm xuống, Ngô Huệ nghiêng đầu, Bùi Quốc Huy đang ở ngay gần với đường nét khuôn mặt rõ ràng sâu sắc.
Sô pha mềm mại thư thái, bởi vì trọng lượng hai người hơi dựa vào giữa, bộ dạng của bọn họ như rất thân mật.
"Hình như trông em không vui vẻ lắm?"
Ngô Huệ quét mắt nhìn MV trong màn ảnh lớn trên tường, nhàn nhạt lắc đầu: "Cũng không phải, chẳng qua là cảm thấy có chút ầm ĩ."
Bùi Quốc Huy gật đầu như thấu hiểu, không tiếp lời, cũng không rời đi.
"Huy, cậu có ý gì, rốt cuộc có phải là đàn ông không hả?" Cao Hồng Quân cũng giận lên.
Trần Gia Huy không nói gì, cũng không cầm mic trong tay Đỗ Phương Phương.
"Bỏ đi." Dương Thanh Ngân miễn cưỡng kéo ra nụ cười, tỏ vẻ hiểu lòng người: "Đừng miễn cưỡng Huy nữa, không bằng chúng ta chơi game đi."
Nói rồi cầm điều khiển từ xa trên ghế sa lon, bấm tắt bài chuẩn bị tới “Ngày hôm nay em muốn gả cho anh”.
Lập tức, bầu không khí trong phòng có chút kì lạ.
Chuyện giữa Dương Thanh Ngân và Trần Gia Huy, Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân ít nhiều cũng biết, nên giờ mới dùng sức tác hợp.
"Ây da, làm gì mà chán thế, không bằng chơi trò nói hoặc làm đi." Có người đi ra hoà giải.
Đỗ Phương Phương bĩu môi: "Trò chơi quê mùa như vậy cũng chơi, anh mù mắt hay là cảm thấy chỉ số IQ của chúng tôi thấp?"
Lâm Đức xem náo nhiệt đủ rồi thì kích động giơ tay lên: "Hay là nghe ông đây, chơi trò thi đấu duy trì hôn môi đang thịnh hành nhất đi."
Loại trò chơi này, truyền vào từ nước ngoài, tiến hành theo hình thức tranh tài, hai người thành một đội, đội nào duy trì hôn môi lâu nhất chính là quán quân, quán quân có thể đưa ra một yêu cầu cho đội bị đào thải sớm nhất.
Lâm Đức giải thích xong, lập tức có người không vui, bọn họ nhiều nam ít nữ, căn bản không chia đều được.
Ngô Huệ liếc nhìn Lâm Đức đang sẵn sàng chuẩn bị hành động, không khỏi bật cười, anh ta không phải là muốn hôn môi cậu nam nào chứ?
"Lâm Đức chỉ là rất ham chơi, không có ý gì xấu đâu."
Bùi Quốc Huy bên cạnh uống một hớp rượu, động tác nho nhã và khuôn mặt tuấn tú, càng lộ vẻ cao quý dưới ánh đèn mờ ảo đa sắc trong phòng, nụ cười cũng rất hiền hòa.
Ngô Huệ nhếch miệng: "Không khó nhìn ra, anh ấy tới một mình nên điên rồi."
Bùi Quốc Huy cũng cười theo, mềm mại như gió xuân, có điều lại hàm chứa ý tứ không rõ.
Trò chơi kích thích này, tất có người phản đối, cũng có người tán thành.
Cao Hồng Quân và Đỗ Phương Phương dựa vào nhau, châu đầu ghé tai vào bàn bạc, hét lên: "Chơi! Tôi cũng không tin có ai còn sợ!"
"Này này, chúng tôi không chơi được mà?" Đám người vốn dĩ đang đánh bài kia chỉ toàn là nam.
Đỗ Phương Phương liếc một cái, ha hả nói: "Mọi người không phải anh em tốt nha, tình cảm tốt, thì sẽ phối hợp với nhau thôi."
"Phương, như vậy không công bằng." Cao Hồng Quân giơ tay lên ý bảo: "Tôi thấy không bằng như vậy, rút thăm quyết định đối tượng hôn đi."
"Ừ, vậy cũng được." Đỗ Phương Phương gật đầu đồng ý: "Như vậy được rồi chứ? Hồng Quân, thăm do cậu chuẩn bị, nhanh lên đi, để mọi người chơi cho đã."