Nhà họ Dương.
“Cô về rồi đấy ạ?”
Dương Thanh Ngân vừa về tới nhà dì Thúy đã ra đón.
Cô ta phát hiện ngoài cửa có một đôi giày da nam: “Dì Thúy, trong nhà có khách đúng không?”
Dì Thúy nhìn về phía phòng sách, bàn tay dính đầy bột mì xoa xoa vào tạp dề: “Bùi Quốc Huy vừa mới tới.”
Bùi Quốc Huy?
Nét cười trên gương mặt Dương Thanh Ngân hoàn toàn biến mất, vẻ mặt trầm xuống: “Anh ta tới làm gì?”
“Không biết, bố cô không có nhà, anh ta quyết không đi, vẫn ở phòng sách đợi cô đấy.”
Dương Thanh Ngân vẫn nhớ đến dáng vẻ phẫn nộ sáng nay của Dương Bảo Long, với tính khí của Dương Bảo Long nhất định sẽ bắt cô ta ly hôn với Bùi Quốc Huy. Mặc dù kết quả không phải một mũi tên trúng ba đích như cô ta dự liệu nhưng cũng không đến nỗi hỏng bét.
Huống chi Bùi Quốc Huy bị cô ta bắt gian tại trận, mặc dù đối tượng ngoại tình là đàn ông nhưng cô ta vẫn có thể dạy cho anh một bài học.
Lúc trưa nay, Dương Bảo Long còn gọi điện cho cô ta hỏi ý kiến, nói là muốn thay cô ta gửi đơn ly hôn cho Bùi Quốc Huy, chẳng lẽ... Con ngươi Dương Thanh Ngân như thít lại, Bùi Quốc Huy đến là để gửi đơn ly hôn à?
Trong lòng không ngừng suy đoán, cô ta bước lên lầu, lúc đi qua phòng sách còn bước thật nhẹ.
Cánh cửa phòng sách khép hờ, Dương Thanh Ngân cẩn thận đẩy cửa ra.
Bùi Quốc Huy đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt thận trọng, bên cạnh còn có một bó hoa hồng đã héo rũ.
Dương Thanh Ngân nhìn mấy bông hoa đã héo, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ, trước đây tại sao lại cảm thấy người đàn ông này tốt cơ chứ?
Sau đó điện thoại Bùi Quốc Huy đột ngột vang lên, Dương Thanh Ngân lùi lại phía sau nhưng không rời đi ngay.
Bùi Quốc Huy nhận điện thoại, vừa che miệng vừa khẽ giọng nói: “Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho tôi?”
Dương Thanh Ngân cắn môi nhìn trộm vào bên trong.
Một lát sau, sắc mặt Bùi Quốc Huy chợt thay đổi, bỗng dưng bật dậy khỏi sô pha.
“Anh nói gì?” Anh hạ giọng nhưng vẫn không nén nổi kinh ngạc: “Tài khoản cổ phiếu thời hạn của tôi bị thua lỗ mất năm trăm triệu đô la? Vài ngày trước không phải vẫn bình thường sao? Sao lại như vậy...”
Quả thật Dương Thanh Ngân không dám tin vào những lời mà bản thân nghe được, nhất thời đứng ngây ra đó.
Bùi Quốc Huy một tay chống lên trán, sốt ruột đi qua đi lại trong phòng sách, lát sau mới nói: “Không phải lúc đầu anh bảo đảm tuyệt đối sẽ không có sơ xuất gì sao? Tôi tin anh mới đổ hết gia tài, thậm chí còn biển thủ công quỹ... bây giờ...”
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Bùi Quốc Huy phát cáu, giọng điệu đầy uy hiếp: “Tôi không cần biết, nếu như số tiền đó không thu lại được, đến lúc công ty điều tra sổ sách thì anh cứ chuẩn bị vào nhà đá mà bóc lịch!”
Đột nhiên phía cầu thang có tiếng bước chân.
Dương Thanh Ngân vội lách mình, thiếu chút nữa đã đâm vào người giúp việc đang bưng trà lên.
“Cô ơi cậu Bùi ở bên trong đó!” Người giúp việc tốt bụng nhắc.
“Thế à?” Dương Thanh Ngân cười khô khốc, đang định viện cớ rời đi thì cánh cửa phòng sách bật mở.
Bùi Quốc Huy nhìn Dương Thanh Ngân đang định xuống lầu, nét mặt khẽ cười, ưu nhã mà sang trọng, sớm đã không còn vẻ cọc cằn cáu giận như ban nãy khi nhận điện thoại.
“Thanh Ngân, về rồi à?”
Dương Thanh Ngân day hai thái dương đang giật giật, nhắm mắt lại hít thở thật sâu rồi mới quay đầu lại nhìn Bùi Quốc Huy. Khóe miệng cô ta khẽ cười, cố gắng che giấu sự chán ghét trong đáy mắt: “Anh đến làm gì?”
“Thanh Ngân...” Bùi Quốc Huy liếc về phía người giúp việc rồi tiến lại gần phía cô ta, khẽ giọng nịnh nọt: “Vẫn còn giận anh sao?”
Vì có người giúp việc ở đây nên Dương Thanh Ngân cũng không muốn nổi giận, chỉ lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải giận?”
“Thanh Ngân, chuyện lúc sáng là do anh sai...”
“Đừng nhắc lại chuyện lúc sáng!” Dương Thanh Ngân nói lớn, trừng mắt với anh: “Nghĩ lại tôi thấy buồn nôn.”
Người giúp việc biết ý đã lui xuống, phút chốc trước cửa phòng sách chỉ còn lại hai người Bùi Quốc Huy và Dương Thanh Ngân.
Nét mặt Bùi Quốc Huy lộ ra sự ngượng ngùng: “Thanh Ngân, anh biết sai rồi, em có thể cho anh thêm cơ hội được không?”
“Tôi cho anh cơ hội thì ai cho tôi cơ hội đây?”
Dương Thanh Ngân tức tối đẩy cửa bước vào phòng sách, vứt bó hoa hồng trên sô pha về phía Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy luống cuống bắt lấy, vẻ mặt khó xử: “Thanh Ngân, em đừng như vậy, có gì từ từ nói.”
“Tôi với anh chẳng có gì để nói, Bùi Quốc Huy, nếu như anh vẫn còn chút thể diện thì ký đơn ly hôn đi. Chúng ta dễ hợp dễ tan, nếu làm lớn chuyện thì cũng chẳng ai được lợi.”
“Thanh Ngân, em nhất định phải ly hôn với anh sao?” Ánh mắt Bùi Quốc Huy né tránh, khóe môi run run.
Dương Thanh Ngân nhìn bộ dạng không có khí chất của anh liền nhíu chặt mày: “Chẳng lẽ anh tưởng tôi sẽ lấy chuyện này ra đùa?”
Yết hầu Bùi Quốc Huy động đậy, cúi thấp đầu, từ từ tiến lại gần cô ta.
“Anh biết anh không phải một người chồng tốt, ban nãy bố mẹ đã dạy dỗ anh rồi, Thanh Ngân, em vẫn luôn là cháu dâu tốt trong mắt ông nội, cứ coi như em thật sự ghét anh, nhưng nể mặt bề trên có thể cho anh thêm một cơ hội được không?”
Bùi Quốc Huy nhìn Dương Thanh Ngân, mắt sáng lên: “Thực ra anh vẫn luôn đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói chỉ cần kịp thời trị liệu…”
“Đủ rồi!” Dương Thanh Ngân ngắt lời anh: “Bùi Quốc Huy, tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của anh nữa, trước đây là do tôi ngốc, nhưng lần này tôi sẽ không để anh đùa giỡn nữa đâu. Anh đi đi, lần sau gặp mặt hy vọng anh sẽ mang theo đơn ly hôn qua.”
Dương Thanh Ngân vừa nói vừa quay lưng lại không muốn nhìn gương mặt yếu hèn giả dối của Bùi Quốc Huy thêm nữa.
Bùi Quốc Huy đứng đó, không biết phải làm sao, tay cầm bó hoa hồng héo rũ rượi, dáng vẻ sa sút, nhếch nhác. Anh đi từ từ về phía bàn trà, cắm bó hoa vào trong bình hoa, móc ra một chiếc hộp từ trong túi quần, nét mặt tỏ rõ sự hồi hộp và lo lắng.
“Thanh Ngân, không phải lần trước em nói muốn một chiếc nhẫn hồng ngọc sao? Em xem…”
Dương Thanh Ngân liếc qua chiếc nhẫn trong tay Bùi Quốc Huy, nếu như là trước đây cô ta nhất định sẽ mừng như điên mà nhận lấy, cũng sẽ nói vài lời đường mật với anh. Nhưng giờ phút này, viên đá quý nhỏ bé kia chỉ càng khiến cô ta cảm thấy sự nghèo túng và keo kiệt của Bùi Quốc Huy.
Nếu như anh thật sự biết kiếm tiền, sao lại chỉ tặng cô ta một viên nhỏ như thế? Người chồng mà cô ta khổ sở theo đuổi bao nhiêu năm nay lại là một tên ăn hại chỉ được cái vẻ bề ngoài.
Dương Thanh Ngân càng nghĩ càng tức, cướp lấy chiếc nhẫn trong tay Bùi Quốc Huy, hung hăng ném mạnh vào tường. Cô ta lạnh lùng nhìn bộ dạng đau lòng của Bùi Quốc Huy: “Bùi Quốc Huy, cầm lấy nhẫn của anh rồi cút đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Bùi Quốc Huy nhìn dáng vẻ tức sôi máu của Dương Thanh Ngân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh đi lên phía trước nhặt chiếc nhẫn bỏ lại vào trong hộp, sau đó cẩn thận đặt lại bàn trà rồi lùi về phía sau Dương Thanh Ngân.
“Thanh Ngân, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước, ngày mai anh sẽ tới thăm em.”
Thấy cô ta kiên quyết không thèm để ý mình, Bùi Quốc Huy thở dài, từ từ lùi bước ra khỏi căn phòng.
“Thanh Ngân, tối ngủ nhớ đừng đạp chăn, cẩn thận bị cảm lạnh nhé.”
Dương Thanh Ngân không thèm quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ: “Đi nhanh lên đi, đừng để tôi nhìn thấy anh!”
Đến tận lúc có tiếng bước xuống cầu thang vọng tới, Dương Thanh Ngân mới thả lỏng tinh thần, đi đến bên sô pha, liếc thấy bó hoa thì cầm lên đi đến bên cửa sổ rồi vứt ra ngoài.
Còn chiếc nhẫn hồng ngọc, Dương Thanh Ngân do dự một chút, cuối cùng cầm lấy đuổi theo xuống lầu.
Bùi Quốc Huy vừa đi ra khỏi biệt thự nhà họ Dương, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy là Dương Thanh Ngân thì anh nhoẻn miệng cười: “Thanh Ngân, em…”
Chỉ là Dương Thanh Ngân đáp lại bằng cách hung hăng ném hộp nhẫn xuống chân anh.
“Cầm lấy đồ của anh!”
Dứt lời cô ta quay người, đóng cửa “rầm” một cái trước mặt Bùi Quốc Huy.
“Thanh Ngân!” Bùi Quốc Huy đuổi theo hai bước, đang định gõ cửa thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Dương Thanh Ngân đóng cửa xong cũng không đi ngay mà nhìn ra ngoài qua mắt mèo ở cửa. Bùi Quốc Huy nhận cuộc điện thoại mà mặt mày tái mét, dường như đề phòng gì đó, anh liếc qua về phía cửa chính, cô ta vội vàng né sang một bên. Lúc cô ta nhìn lại lần nữa thì anh đã lái xe rời đi rồi.
Có lẽ lại là người ban nãy gọi điện thoại cho anh…
Dương Thanh Ngân quay về phòng, trong lòng có chút bất an, nằm trên giường mà trong đầu cứ quanh quẩn nghĩ về cuộc điện thoại ban nãy của Bùi Quốc Huy. Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc liền cầm điện thoại gọi điện cho Cao Hồng Quân.
“Hồng Quân, là tôi, Thanh Ngân, cậu giúp tôi điều tra một chút xem gần đây Bùi Quốc Huy tiếp xúc với những ai.”
Dương Thanh Ngân cúp điện thoại, đi đến bên bàn trang điểm, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của mình, một cơn giận lướt qua đáy mắt. Bùi Quốc Huy, ngộ nhỡ anh thật sự nợ nần chồng chất, đừng hòng kéo tôi xuống nước theo anh!
…
Sáng sớm, Ngô Huệ mở mắt ra, trong cơn mơ màng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Bùi Quốc Huy ngay gần sát thì giật mình tỉnh giấc hẳn. Đợi sau khi phát hiện đó chỉ là bức ảnh của Bùi Quốc Huy trên tạp chí thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?” Đỗ Thu Thảo ló mặt ra sau tờ tạp chí.
Ngô Huệ đẩy tờ tạp chí ra rồi ngồi dậy nhìn cô ấy: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Ha ha, dậy sớm vì muốn nghe ngóng một chút chuyện từ cậu mà.” Đỗ Thu Thảo tiến sát lại trước mặt Ngô Huệ: “Cậu và Bùi Quốc Huy sao lại quen nhau?”
Ánh mắt Ngô Huệ lảng tránh, cô kéo chăn ra bước xuống giường, không định trả lời câu hỏi này.
“Hôm qua là Bùi Quốc Huy bế cậu về đây, chăn cũng do anh ấy vén vào cho cậu.” Đỗ Thu Thảo đuổi theo Ngô Huệ từ phòng ngủ vào nhà vệ sinh: “Cậu đừng nói cậu không quen, tớ cũng không phải là đứa ngốc.”
Ngô Huệ lấy kem đánh răng xong, quay đầu nhìn cô ấy: “Chúng tớ gặp nhau mấy lần ở bữa tiệc, chỉ thế thôi.”
“Cậu lừa ai cơ chứ?” Đỗ Thu Thảo chọc chọc vào cánh tay Ngô Huệ, nháy mắt ra hiệu: “Nếu như thật sự chỉ gặp qua mấy lần, sao anh ấy lại đưa cậu về nhà? Dựa vào hiểu biết của tớ về cậu, cậu chắc chắn sẽ không để một người đàn ông không quen biết tùy tiện bế cậu!”
Ngô Huệ không thèm để ý tới ánh mắt mong đợi của cô ấy, tiếp tục đánh răng rửa mặt sau đó đẩy cô ấy ra quay về phòng thay quần áo.
Đỗ Thu Thảo lại tiếp tục bám theo: “Đợi sau khi cậu và Trần Gia Huy ly hôn rồi, tớ cảm thấy có thể cân nhắc việc qua lại với Bùi Quốc Huy xem sao…”
Ngô Huệ đang định nói thì chuông điện thoại ở đầu giường chợt vang lên không ngừng.
“Ai vậy?” Ngô Huệ vừa nghe điện thoại vừa thay quần áo.
Nhưng ngay giây sau động tác thay thay quần áo của cô cứng đờ lại, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp và kỳ quái.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Thu Thảo, Ngô Huệ cầm lấy túi xách rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Huệ, cậu làm gì vậy? Còn chưa ăn sáng mà!”
…
Tòa cao ốc Trần Thị.
Ngô Huệ vừa ra khỏi taxi đã chạy một mạch tới thang máy của tòa nhà, đi thẳng lên phòng họp.
Lúc cô mở cửa phòng họp ra, Trần Gia Huy đang ngồi ở vị trí giữa đối diện với cửa, các thành viên hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao khác của Trần Thị ngồi hai bên. Không khí cả căn phòng như đông cứng lại.
Nghe thấy tiếng động, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa, sau khi nhìn thấy người tới là Ngô Huệ thì mặt ai nấy cũng tối sầm lại đầy phẫn nộ.
Bởi vì vội vàng đến nên sắc mặt Ngô Huệ có chút nhợt nhạt, nhịp tim đập nhanh khiến cô phải ép lấy lồng ngực của mình mà bước vào.