Ngô Huệ không nhận đồng hồ, mà đi tới cửa sổ, cúi người nhìn về phía cổng chính của bệnh viện.
Bên cạnh bồn hoa quả nhiên có một chiếc Ferrari đậu ở đó.
Chắc là đang chờ người, nếu không sẽ không đậu mãi ở chỗ này.
Không bao lâu, bóng dáng của Trần Gia Huy xuất hiện trong tầm mắt Ngô Huệ.
Hắn xách chiếc túi giản dị của cửa hàng thức ăn nhanh, bước chân vì chiếc xe thể thao ấn còi mà dừng lại.
Trần Gia Huy đứng lại trong chốc lát, tiếp theo chậm rãi đi qua đó, lên ghế phụ.
Ngô Huệ ở trên tầng không nhìn thấy rõ, không đoán ra gương mặt của cô gái kia.
Thân thể cô gái ngả về phía Trần Gia Huy, dáng vẻ giống như là muốn hôn Trần Gia Huy, người kia lại không hề tránh né.
Hắn yên lặng ngồi trên ghế, sau đó trần xe thể thao dần dần đóng lại, ngăn cách tầm mắt của người bên ngoài.
Xe thể thao không dừng lại nữa, nhanh chóng biến mất ở cuối đường.
Ngô Huệ xoay người, tâm trạng bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Huệ…”
Người trông trẻ ở bên cạnh cảm thấy rất tức giận, nhưng để ý đến cảm xúc của Ngô Huệ nên không dám nói gì.
Ngô Huệ đi tới bên giường, kéo góc chăn cho Ngô Hải: “Không sao.”
“Liệu trong chuyện này có hiểu lầm gì không…” Tuy đến cả bản thân cũng không tin lắm, nhưng người trông trẻ vẫn muốn an ủi cô.
Ngô Huệ cong khóe môi cười: “Mệt cả ngày rồi, thím về nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy tôi làm cơm tối đưa tới.” Trước khi rời đi, người trông trẻ không yên tâm liếc nhìn Ngô Huệ.
Ngô Huệ gật đầu, mãi đến khi người trông trẻ đã rời đi cô mới thở dài thật sâu.
Trên giường có đặt một ly cà phê lạnh, cô cầm lấy, uống vào miệng đắng ngắt.
Trước kia, cô có đọc được một câu trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình…
“Nếu một người nói dối với bạn, ít nhất vẫn thể hiện hắn vẫn để tâm.”
Nhưng người yêu thật lòng sao có thể nhẫn tâm dùng lời nói dối để đối mặt với bạn?
…
Xe chậm rãi dừng ở con đường nhỏ gần bệnh viện.
Dương Thanh Ngân cầm tay lái, quay mặt lại, trên gương mặt sáng rỡ là nụ cười động lòng người.
“Tại sao lại đưa em tới đây, anh muốn mua gì sao?”
Trần Gia Huy ngước mắt, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Em tới đây làm gì?”
Nụ cười của Dương Thanh Ngân hơi khựng lại: “Em cảm thấy hơi khó chịu, tới bệnh viện trùng hợp gặp anh, có vấn đề gì sao?”
“Không phải gần chỗ em ở có bệnh viện sao?”
Dương Thanh Ngân nhìn xe cộ lao vùn vụt ngoài cửa sổ: “Em nghe nói anh trai Ngô Huệ bị bệnh.”
“Đừng đến tìm cô ấy, chuyện giữa chúng ta cô ấy có tội tình gì?”
“Huy, ý anh là gì?”
Dương Thanh Ngân thất vọng nhìn Trần Gia Huy, khóe miệng khô đắng: “Anh sợ Huệ biết chuyện của chúng ta?”
Bờ môi Trần Gia Huy hé ra, không tiếp lời.
Dương Thanh Ngân đỏ hai mắt: “Trong lòng anh, Huệ rất quan trọng đúng không?”
“Không liên quan đến Ngô Huệ, chúng ta đã không thể quay lại được nữa.”
Giọng nói của Trần Gia Huy cứng rắn: “Tối qua là ngoài ý muốn, chúng ta hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
“Ngoài ý muốn?” Dương Thanh Ngân chớp mắt lệ rơi đầy mặt: “Lẽ nào anh đối xử với tình cảm của chúng ta những năm này như vậy sao?”
Trần Gia Huy nhìn thẳng về phía xa, không nhìn cô ta.
“Nếu như em nói, đêm qua là em cam tâm tình nguyện thì sao?”
Dương Thanh Ngân nắm lấy tay Trần Gia Huy: “Huy, em muốn ở bên cạnh anh, chúng ta lại ở bên nhau được không?”
Trần Gia Huy vẫn giữ nguyên biểu cảm mà rút tay về.
Lòng bàn tay trống rỗng khiến Dương Thanh Ngân nhất thời ngây ra tại chỗ.
“Chúng ta đều có gia đình rồi, nên giữ khoảng cách an toàn.”
“Huy, anh dùng những lời này để lừa gạt chính mình hay là đang đối phó với em?”
Đáy mắt Dương Thanh Ngân có nỗi đau: “Người anh yêu chỉ có em, nếu như từ đầu đến cuối anh không dao động, em cũng sẽ không ảo tưởng trong lòng. Biểu cảm của anh, tất cả những cử chỉ của anh đã bán đứng anh.”
“Nếu như em nhất quyết nghĩ vậy, anh cũng hết cách.”
Trần Gia Huy đẩy cửa muốn bước xuống, Dương Thanh Ngân lại đưa tay ôm lấy hắn.
“Huy, anh thật sự không cần em nữa sao? Rốt cuộc quá khứ của chúng ta coi là gì?”
Dương Thanh Ngân chảy nước mắt, nhỏ vào cổ áo hắn, làm nóng thần kinh của hắn.
“Trần Gia Huy, đồ đàn ông phụ lòng nhà anh, em về nước là vì anh, anh lại đối xử với em như vậy?”
Trần Gia Huy từ từ nhắm mắt, cuối cùng vẫn đẩy cô ta ra mà xuống xe.
“Trần Gia Huy, em sẽ không bỏ cuộc, cho đến khi anh hồi tâm chuyển ý!”
Dương Thanh Ngân đuổi theo, lớn tiếng hét phía sau hắn.
Trần Gia Huy không ngừng bước chân, trực tiếp đi về phía bệnh viện.
Dương Thanh Ngân nhìn theo bóng lưng hắn, tiếp tục nói: “Anh biết Ngô Hải được cứu thế nào không?”
Bước chân của Trần Gia Huy ngừng lại.
“Là Lâm Đức, anh ta đưa bác sĩ Lâu từ nhà đến bệnh viện phẫu thuật cho Ngô Hải.” Trong miệng Dương Thanh Ngân hàm chứa ý châm chọc.
Cuối cùng Trần Gia Huy cũng quay đầu nhìn lại, đáy mắt có ý tức giận: “Em có ý gì?”
“Trần Gia Huy, lẽ nào anh ngây thơ vậy sao, cho rằng Lâm Đức sẽ có lòng tốt giúp người khác không công như vậy sao?”
Dương Thanh Ngân nghênh đón ánh mắt hắn: “Em thấy, có lẽ Lâm Đức thích Ngô Huệ.”
“Liên quan gì tới em?”
Trần Gia Huy lạnh lung quăng một câu, gọi một chiếc taxi, bảo anh ta lái đến bệnh viện.
Hắn ngửa người dựa vào ghế ngồi, bên tai văng vẳng tiếng nói của Dương Thanh Ngân.
…
Người trông trẻ không yên lòng, đi được nửa đường lại quay lại bệnh viện.
Bà vào phòng bệnh, nhìn thấy Ngô Huệ đang gục xuống bàn vẽ vời gì đó.
Ngô Huệ nghe thấy tiếng động thì quay đầu: “Thím về nhanh vậy sao?”
Người trông trẻ chăm sóc Ngô Hải không còn trẻ nữa, đã sớm coi hai an hem cô là người nhà, thấy sắc mặt Ngô Huệ tái nhợt đến khó coi, không khỏi đau lòng: “Tôi vẫn không yên tâm đi về, ở lại cô vẫn có người chăm sóc.”
“Vậy cháu sẽ nằm trên chiếc giường kia một chút.”
Ngô Huệ nói rồi tiếp tục cúi đầu, thỉnh thoảng vẽ vời trên giấy một chút.
“Huệ, sắc mặt cô không tốt lắm, hay là cũng đi tìm một bác sĩ khám thử?”
Ngô Huệ cười yếu ớt mà nhìn người trông trẻ: “Cháu chỉ hơi mệt một chút, tối nay ngủ một giấc là khỏe.”
Người trông trẻ mấp máy miệng nhưng lại không nói gì, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc Trần Gia Huy là kiểu người gì.
Quen biết đã mấy năm, người trông trẻ đương nhiên hiểu tính cách Ngô Huệ, có lẽ là vì bảo vệ Ngô Hải, khi Ngô Huệ gặp rất nhiều chuyện đều chọn nhẫn nhịn, vốn tưởng rằng cô gả vào nhà giàu có thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn chút, không ngờ sự thật lại khiến người ta lo lắng như vậy.
Những gì bà thấy được chỉ là một góc của tảng băng trôi, ai biết được trước đó có chuyện tương tự hay không?
Lúc này bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Người trông trẻ lẩm bẩm trong miệng, tiến lên mở cửa, người đứng ngoài là Lâm Đức.
Ngô Huệ quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Đức mặc tây trang thủ công màu trắng toàn thân, bên trong là áo vàng nhạt, trên mặt đeo kính râm, cầm trong tay chiếc mũ nam Thượng Hải kiểu cổ điển, vô cùng đẹp trai mà đứng ở cửa.
Ngô Huệ bị phương thức xuất hiện của anh ta làm cho giật mình, nhất thời ngây ra ở đó.
Người trông trẻ vui vẻ, vội bước lên đón anh ta vào phòng bệnh: “Cậu Lâm, cậu tới là tốt rồi, hình như Huệ bị ốm rồi, nhưng cứ ngang bướng không chịu đi gặp bác sĩ, cậu giúp tôi thuyết phục cô ấy một chút đi.”
“Ốm rồi sao?” Lâm Đức vội vàng bước đến trước mặt cô: “Khó chịu chỗ nào, để tôi xem thử.”
Huệ tránh cái đụng chạm của anh ta: “Không sao đâu, tôi chỉ là hơi uể oải tí thôi.”
Lâm Dức quan sát tỉ mỉ gương mặt cô một lúc, quả thực sắc mặt của Ngô Huệ không tốt lắm, tuy trên môi là nụ cười nhưng ý cười vẫn chưa đạt đến đáy mắt. Anh ta cúi đầu, liếc mắt thấy trên tờ báo quảng cáo bất động sản bị cô vẽ loạn xạ.
“Cô muốn chuyển nhà sao?” Lâm Đức hỏi.
Ngô Huệ lặng lẽ gấp tờ báo lại: “Hỏi cho bạn tôi thôi.”
Lâm Đức vẫn không tin nhìn vào hai mắt Ngô Huệ, ánh mắt lại đảo qua tờ báo bị cô cất ở gầm bàn.
Ngô Huệ đứng dậy, rót cho anh ta một ly nước: “Tối qua thật sự rất cảm ơn anh.”
“Khách sáo gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà!”
Lâm Đức không hề để trong lòng, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Có điều bà già bên nhà họ Dương kia tàn phế thì không nói, trong lòng cũng có chút vấn đề, tôi gõ cửa tìm Trần Gia Huy, bà ta không trả lời cũng thôi, lại còn lấy nước lạnh tạt tôi, đúng là vô giáo dục!”
“Anh vẫn ổn chứ?” Ngô Huệ áy náy nhìn Lâm Đức.
“Không sao, cũng may có anh ba, lúc đó anh ấy đúng lúc gọi điện thoại tới, tôi liền nói tình hình với anh ấy, anh ấy lập tức dặn tôi đi tìm bác sĩ Lâu, tôi không dám vòng về, trực tiếp đi từ cửa phụ, anh ba sợ cô sốt sắng nên đi tìm cô.”
Lâm Đức thấy Ngô Huệ cúi thấp đầu không tiếp lời, biết việc gì cũng cần dừng đúng lúc, không tiếp tục đề tài này nữa.
“Hải tỉnh chưa?”
Ngô Huệ quay người nhìn Ngô Hải đang ngủ say, ánh mắt cưng chiều: “Vẫn chưa, có điều đã thoát khỏi nguy kịch rồi.”
Lâm Đức đột nhiên diễn ảo thuật, lôi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ sau lung.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm con rùa nhỏ màu đen nằm bên trong không nhúc nhích, nghi hoặc nhìn về phía anh ta: “Đây là…”
“Đây là tôi tặng cho Hải, tên là rùa Tiền Vàng, ông ngoại tôi nuôi mấy năm rồi, nói là có tác dụng tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ, vì vậy tôi liền trộm… à không, lấy một con qua đây tặng Hải.
Ngô Huệ cố gắng nhớ lại, đúng là khó có thể tưởng tượng sao anh ta có thể ăn mặc lố bịch như thế mà mang theo con rùa đen chứ…
Có điều tấm lòng của anh ta vẫn khiến Ngô Huệ cảm động, đón lấy xong liền đặt ở đầu giường.
“Vốn dĩ anh ba cũng tới, chỉ là có lẽ hôm qua bị lạnh cóng, nằm trên giường không dậy nổi…”
“Anh Bùi bị ốm sao?” Ngô Huệ vội vàng hỏi.
Lâm Đức tỏ vẻ muốn cắn lưỡi: “Tôi có nói vậy sao?”
Ngô Huệ gật gật đầu.
Lâm Đức phát ra tiếng cười gượng: “Thực ra không liên quan gì tới tôi, là anh ba tự mình mặc ít.”
Trong đầu Ngô Huệ hiện lên cái cổ của Bùi Quốc Huy lộ ra tối qua, còn cả đôi dép bông trên chân anh.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng bệnh hơi chững lại.
Một lúc sau, Lâm Đức đột nhiên mở miệng: “Huệ rảnh không?”
“Sao vậy?” Ngô Huệ nhìn về phía anh ta.
Lâm Đức nhìn biểu cảm nghi hoặc của Ngô Huệ, lòng ngứa ngáy vô cùng, đúng là cô nàng ngây thơ, có điều nét mặt vẫn giả vờ chín chắn như trước.
“Tôi muốn đi rèn luyện cơ bắp đẹp đẽ của tôi, cô đi với tôi chứ?”
Khóe miệng Ngô Huệ giật một cái, có điều không từ chối, Lâm Đức tự động thân thiết khiến cô không mở lời từ chối được.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, người trông trẻ thở phào nhẹ nhõm: “Nếu Huệ chưa có gia đình, cậu Lâm này nhìn cũng không tệ, tuy là có chút ngây ngô.”
…
Bên cạnh bệnh viện có một công viên.
Ngô Huệ và Lâm Đức âm thầm đi tới, không ai mở miệng nói gì.
Ánh mặt trời đầu xuân ấm áp, chiếu trên người thoải mái đến mức muốn thở dài.
Thỉnh thoảng có người bệnh đi dạo bộ với người nhà, hoặc là ngồi phơi nắng dưới tán cây…
Lâm Đức quay đầu nhìn Ngô Huệ, thấy vẻ mặt cô có vẻ thư giãn đôi chút.
Anh ta thu tầm mắt lại, giống như không để ý mà hỏi: “Tìm thấy Trần Gia Huy chưa?”
Ngô Huệ gật đầu: “Anh ta vừa đến.”
Giọng nói cô rất nhẹ, khiến người ta không đoán ra tâm trạng của mình.
Lâm Đức liếc nhìn cô, chầm chậm nói: “Huệ, vì sao cô lại kết hôn với Trần Gia Huy?”
Thân hình Ngô Huệ bị kìm lại, lập tức lại bước đi, tới một cái ghế gỗ ngồi xuống.