Cô buông mắt, nhận ra chiếc giày bata trên chân mình không biết đã bị tuột dây từ khi nào. Ngón tay thon dài của Bùi Quốc Huy đang cầm lấy hai đầu dây giày, cột lại một cách nhanh gọn, không hề cảm thấy cột dây giày giúp một cô gái giữa chốn đông người thì có gì không đúng.
Vị nữ cảnh sát gần đó đang che miệng nhỏ tiếng nói chuyện với đồng nghiệp cười tít mắt nhìn qua.
Ngô Huệ ngượng ngùng đứng yên tại chỗ, nhìn Bùi Quốc Huy kiên nhẫn thắt dây giày lại cho cô. Anh đứng dậy, cao hơn cô khoảng một cái đầu. Anh ôm cô, thấy Ngô Huệ không nhúc thích thì cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Ngô Huệ dời ánh mắt khỏi giày, khẽ mỉm cười: “Không có gì.”
Anh dịu dàng cười: “Em muốn đi đâu ăn sáng?”
“Anh tự chọn là được rồi, em sao cũng được.”
Bùi Quốc HuythấyNgô Huệ ngầm đồng ý để anh làm những động tác thân mật với cô trước mặt mọi người, anh cười càng vui vẻ hơn, bàn tay ôm lấy eo cô siết chặt hơn một chút rồi đưa cô xuống lầu.
“Thì ra tin tức báo đăng là đúng sự thật!”
“Lần trước lúc tôi trực ca, chính vị tổng giám đốc Bùi này xử lý tai nạn giao thông giúp cô ấy đấy, nếu không thì đâm phải người ta đâu thể bình yên vô sự rời đi như thế? Các cô chưa thấy đâu, người kiêu ngạo lạnh lùng như thế đã nhã nhặn mời chúng tôi hút thuốc đấy, chậc chậc...”
Bên cạnh quầy tiếp tân, mấy người cảnh sát đang hăng say tám chuyện, nhân vật chính trong câu chuyện đương nhiên là Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy vừa mới rời đi rồi.
“Chỉ có điều, chẳng phải bọn họ là quan hệ dượng trẻ và vợ cháu trai hay sao? Như thế này loạn quá...”
Hai chữ “mập mờ” kia cô ta không nói ra, tuy nhiên mọi người đều tự hiểu trong lòng.
“Dù sao chẳng phải đã li hôn rồi sao? Mối quan hệ đó cũng coi như chấm dứt rồi. Ban nãy chẳng phải các cô cũng đã nhìn thấy tổng giám đốc Bùi nhà người ta ngồi xuống thắt dây giày cho cô ấy thế nào. Chồng cô có chịu hạ mình trước mặt mọi người thế không?”
Trước chiếc ghế không một bóng người, Trần Gia Huy nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn sáng chưa bị động vào, dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng của anh hơi mím chặt, bàn tay màu lúa mạch của anh đang cầm một cốc sữa bốc khói nghi ngút.
Ngô Huệ và Bùi Quốc Huy bước ra từ một quán ăn sáng đặc sản, vừa đến cổng thì vừa hay trông thấy ở trung tâm váy cưới đối diện có một phóng viên, cổ đeo máy ảnh và microphone đang phỏng vấn. Người phóng viên kia gần như chỉ cần liếc mắt là đã trông thấy Bùi Quốc Huy đang mở cửa xe giúp Ngô Huệ.
Sau khi trải qua việc bị phóng viên bao vây về bức ảnh trên mạng và chuyện Trần Thị, Ngô Huệ chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với đám phóng viên tin tức này. Cô đang định nói Bùi Quốc Huy cũng nhanh chóng lên xe, để tránh cho bị chụp hình rồi lại kéo theo một đống chuyện đâu đâu đến, không ngờ người phóng viên kia đã đi qua rồi.
Phóng viên nhìn thấy đúng là Bùi Quốc Huy, vồn vã chào hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ra ngoài ăn sáng à?”
Bùi Quốc Huy gật đầu, biểu cảm hờ hững nói: “Anh ở đây phỏng vấn sao?”
Phóng viên cười hớn hở gật đầu, trong chốc lát đã chuyển toàn bộ lực chú ý lên người đang đứng bên cạnh Bùi Quốc Huy là Ngô Huệ. Khi anh ta nhìn thấy Ngô Huệ lặng lẽ buông cánh tay Bùi Quốc Huy ra, mắt anh ta lóe sáng, giả vờ tò mò nhìn Bùi Quốc Huy: “Vị này là?”
Mới sáng sớm, một đôi nam nữ thành đôi thành cặp đi ăn sáng, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghĩ đến một vài chuyện mập mờ.
Miệng thì nói như thế nhưng thật ra người phóng viên đã nhận ra Ngô Huệ chính là người phụ nữ ồn ào xôn xao chuyện tình cảm với Bùi Quốc Huy trước kia. Mặc dù người phóng viên hỏi như vậy nhưng thật ra người phóng viên đã nhận ra Ngô Huệ chính là người phụ nữ ồn ào xôn xao chuyện tình cảm với Bùi Quốc Huy trước kia, bây giờ anh ta hỏi như vậy, chẳng qua là muốn chính miệng Bùi Quốc Huy nói rõ quan hệ giữa anh và Ngô Huệ mà thôi.
Nếu như nói hành động thân mật trước đây của hai người có thể là đang cố kiếm fame, vậy thì lần này vô tình bị bắt gặp, mức độ giả tạo hẳn là không cao lắm.
Người phóng viên càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lý, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Bùi Quốc Huy, dường như bắt buộc anh phải nói rõ ràng với mình.
Bùi Quốc Huy chỉ cúi đầu nói với Ngô Huệ: “Vị này là phóng viên Trương, lần trước đã từng phỏng vấn viết bài tạp chí cho anh.”
Ngô Huệ nghe ra ý của Bùi Quốc Huy, bèn chủ động giơ tay ra: “Chào anh, phóng viên Trương.”
Phóng viên Trương nhìn thái độ thoải mái của Ngô Huệ, lại nhìn sự dịu dàng trên khuôn mặt Bùi Quốc Huy khi anh nhìn Ngô Huệ, lòng thầm hiểu ra vài phần, nhưng bề ngoài anh ta vẫn khách sáo bắt tay Ngô Huệ: “Chào cô.”
Có những lúc, có những chuyện giấu đầu hở đuôi còn khiến người ta muốn tin tưởng hơn là dứt khoát rõ ràng.
Phóng viên Trương có được đáp án mình muốn, vui mừng tạm biệt với Bùi Quốc Huy rồi rời đi. Trước khi đi anh ta còn không quên ngoảnh đầu liếc nhìn hai người một cái.
....
Đợi phóng viên Trương đi ra rồi Ngô Huệ mới ngồi vào trong xe, Bùi Quốc Huy đi vòng qua đầu xe ngồi vào vị trí ghế lái.
Ngô Huệ nhớ lại biểu cảm mờ ám “tôi biết tỏng rồi” của phóng viên Trương trước khi rời đi, cô nghiêng mặt nhìn Bùi Quốc Huy: “Anh không cảm thấy ban nãy mình vẫn chưa giải thích rõ ràng hay sao?”
Bùi Quốc Huy nghiêng người thắt đai an toàn cho cô, động tác nhuần nhuyễn. Anh ngước mắt, trong đôi mắt mang chút ý cười, đôi môi nhếch lên một nụ cười mỉm vui vẻ: “Giải thích thế nào? Nói em là bạn gái anh hay là... vị hôn thê sắp cưới của anh?”
Ngô Huệ nhìn đôi mắt đen thẳm của anh, nhất thời cũng không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào.
“Giữa hai chúng ta, những việc nên làm và những việc không nên làm đều đã làm cả rồi...” Bùi Quốc Huy ngồi thẳng lên ghế lái, khởi động xe, liếc mắt nhìn qua cô một chút: “Em cũng nên cho anh một câu trả lời rõ ràng.”
Cô chỉ mới nghe nói trong chuyện tình yêu nam nữ, chỉ có phụ nữ mới quấn lấy đàn ông đòi chịu trách nhiệm, lần đầu tiên nghe thấy đàn ông tủi thân đòi phụ nữ cho mình câu trả lời rõ ràng.
Bùi Quốc Huykhông cười nữa, anh nhìn con đường trước mắt, giọng nói thể hiện sự thờ ơ: “Chẳng lẽ em muốn chơi xấu sao?”
Lời anh nói, từng chữ từng chữ nghe vào tai của Ngô Huệ, rõ ràng là lời lẽ ngang ngược không nói lý, nhưng anh lại nói một cách đương nhiên, như thể nếu cô dám nói một chữ “không” thì cô sẽ biến thành người phụ nữ chơi bời, không chung thủy vậy.
Ngô Huệ cầm túi xách, nghiêng mặt nhìn qua, vừa đúng lúc anh xoay vô lăng chuyển hướng, từ góc nhìn của cô có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nho nhã ung dung của anh.
“Anh phát hiện ra em luôn xem lời anh nói như trò đùa.” Bàn tay thon dài của anh chống lên vô lăng, dùng khóe mắt để liếc cô một cái.
Ngô Huệ hơi nhếch môi.
Bùi Quốc Huy cười nhẹ: “Huệ, em không ngốc, sao có thể không hiểu ý của anh được chứ?”
Ngô Huệ ngoảnh đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mãi lâu sau cô mới nói: “Cứ như bây giờ không tốt sao?”
Không hề có sự ràng buộc của bất cứ mối quan hệ nào, lúc nhớ người kia thì có thể gọi điện gửi tin nhắn, thỉnh thoảng gặp gỡ, có lẽ còn có thể làm những chuyện mà các cặp nam nữ thích làm, chỉ là... Ngô Huệ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út. Hôn nhân... cô vẫn chưa sẵn sàng.
“Nếu anh nói không tốt thì sao?” Bùi Quốc Huy đột nhiên dừng xe bên vệ đường.
Hai tay anh cầm lấy vô lăng, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh sẽ làm em mất mặt ư?”
Nói rồi, Bùi Quốc Huy mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt sáng rực nhìn Ngô Huệđang thay đổi sắc mặt.
“Ngô Huệ, đừng lựa chọn trốn tránh, có những chuyện trốn tránh chỉ khiến mọi người đều tổn thương.”
Ngô Huệ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Không phải trốn tránh, em chỉ là... cảm thấy quá bất ngờ.”
“Thế nên, em không phản đối kết hôn với anh, là ý này đúng không?”
Ngô Huệ bất ngờ nhìn Bùi Quốc Huy, đột nhiên có cảm giác mình bị mắc bẫy, mặt cô lập tức nóng bừng lên.
“Anh không ép em, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi như thế này mãi.”
Không biết vì sao, nghe anh nói ra những lời như vậy, trái tim Ngô Huệ thắt lại, cô cảm thấy lạc lõng kỳ lạ.
Bùi Quốc Huy lại mỉm cười: “Đợi anh không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh sẽ thẳng thừng bắt em về nhà.”
Ngô Huệ nhìn anh, hai má càng đỏ ửng, nhịp tim cũng hơi khác.
“Vừa nãy... anh cố ý để phóng viên Trương nhìn thấy chúng ta, cho dù là paparazzi bên bồn hoa lần trước nữa, có phải đều là anh cố ý không?” Ngô Huệ ma xui quỷ khiến hỏi câu hỏi vẫn chôn giấu trong lòng.
Bùi Quốc Huy lăn lộn trên thương trường bấy nhiêu năm, phong cách làm việc không đến mức lỗ mãng bất cẩn khiến phóng viên chụp được cuộc sống riêng tư của anh, cho dù là lúc có hôn ước với Dương Thanh Ngân, anh vẫn luôn tỏ ra nhã nhặn lễ độ mà nghiêm túc, nhưng đối với cô...
Đầu tiên làkhông quan tâm tất cả mà hôn cô bên bồn hoa bên đường, sau đó lại xuất hiện như một vị thần ở Trần Thị, giải vây cho cô trước mặt tất cả phóng viên. Người đàn ông có thể là tổng giám đốc Bùi Thị, sao có thể xúc động không có đầu óc như thế?
Trừ khi...
Ngô Huệ nhìn thẳng vào đôi mắt đen mang ý cười của Bùi Quốc Huy. Anh cố ý, anh đã tính toán xong xuôi từ đầu đến cuối hết rồi.
Bùi Quốc Huykhông phủ nhận, chỉ thong dong nhìn lại cô.
Ngô Huệ đột nhiên nhớ đến cảnh tượng mình gặp phải trong vườn hoa của khách sạn, nhân viên Bùi Thị bị đổ oan tiết lộ bản thảo thiết kế, những việc lúc đó đều là Bùi Quốc Huy tự biên tự diễn... hoàn toàn giống hệt tình huống cô tiết lộ bản kế hoạch Hồng Mai.
Hôm nay cảnh sát gọi cô đến lấy lời khai, người bảo vệ kia thành thật thừa nhận việc ăn cắp bản kế hoạch nhưng không hề nhắc đến Dương Thanh Ngân một chữ, hơn nữa, người bảo vệ kia sớm không bắt được muộn không bắt được, lại cứ xuất hiện vào lúc này, thật giống như màn kịch người khác đã sắp xếp xong, chỉ để đá cô ra khỏi Trần Thị.
“Là anh sao?” Cô nhìn Bùi Quốc Huy: “Bản kế hoạch của em bị tiết lộ ra ngoài, sau đó em bị đuổi ra khỏi Trần Thị, cũng là anh làm sao?”
Ánh mắt cô mang theo sự sợ hãi và đề phòng mà chính cô cũng không thể nói lên lời.
Nụ cười của Bùi Quốc Huy dần biến mất.
Lòng Ngô Huệ rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh. Cô siết chặt túi xách, giơ tay định mở cửa xe.
Bùi Quốc Huy lại khóa cửa lại.
“Đó chỉ là trùng hợp thôi.” Anh nhìn cô, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Ánh nắng mặt trời vàng óng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, rơi trên vai anh, cũng bao phủ cả người anh trong một vòng hào quang nhàn nhạt.
“Anh thừa nhận anh sai người chụp hình, nhưng người tung những tấm ảnh đó lên mạng là Cao Hồng Quân. Xét từ một mức độ nào đó, anh đã cho anh ta hai lựa chọn.” Công khai tấm hình hoặc xé tấm hình, nhưng Cao Hồng Quân hiển nhiên đã chọn phương án thứ nhất.
Dựa vào sự ủng hộ của Cao Hồng Quân với Dương Thanh Ngân, anh ta sao có thể bỏ qua cơ hội công kích cô được cơ chứ?
Ngô Huệ nhíu mày nhìn Bùi Quốc Huy: “Là anh tính toán xong xuôi mọi chuyện...”
“Phải.” Bùi Quốc Huy lại thoải mái thừa nhận, không hề do dự một chút nào.
Ngô Huệ hơi ngây người.
Bùi Quốc Huy nghiêng mặt qua, một tay đặt trên vô lăng: “Anh đã tính toán xong xuôi tất cả, nhưng lại không đoán trúng được trái tim em.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, yên lặng giằng co một lúc lâu.
Ngô Huệ thở dài một hơi, ngoảnh mặt đi: “Anh đưa em về đi.”
Bùi Quốc Huykhông nói thêm gì nữa, khởi động xe đưa cô về nhà.
...
Lúc Ngô Huệ xuống xe, cô thậm chí còn không chào Bùi Quốc Huy đã thẳng thừng đóng cửa xe, xoay người lên lầu.
Sự ngọt ngào và ấm áp lúc gọi điện thoại vào buổi sáng sớm và lúc anh cột dây giày cho cô phút chốc đều tan biến hết.