Dương Thanh Ngân cảm thận được sự cuộn trào cảm xúc của Trần Gia Huy, trong lòng cô cũng thấp thoáng sự bất an.
Nếu những gì Trần Anh Tuấn nói đều là sự thật, vậy Ngô Ngọc Trâmkhông được xem là kẻ thứ ba thật sự. Dương Thanh Ngân cắn môi, nghĩ đến việc tất cả sự máu lạnh vô tình của Trần Gia Huy đối với Ngô Huệ đều xuất phát từ sự hận thù của anh với mẹ cô, nếu lý do oán hận này bị biến mất...
Dương Thanh Ngân không nhịn được mà níu chặt lấy vạt áo trước ngực Trần Gia Huy.
Cô ta đương nhiên để ý thấy thỉnh thoảng Trần Gia Huy sẽ bộc lộ một vài cảm xúc khác thường với Ngô Huệ, cho dù không phải là tình yêu, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh có thiện cảm với Ngô Huệ. Bây giờ biết được sự thật của chuyện năm xưa, phải chăng Trần Gia Huy sẽ thương hại Ngô Huệ hơn một chút?
“Huy...” Lòng Dương Thanh Ngân bất an, vội vàng gọi người đang thất thần là Trần Gia Huy.
Tiếng gọi nũng nịu dịu dàng kéo suy nghĩ của Trần Gia Huy trở về. Anh ngẩng đầu nhìn Trần Anh Tuấn: “Ông tưởng tôi sẽ tin lời ông nói sao?”
Nói rồi, anh bế Dương Thanh Ngân xoay người đi thẳng ra cửa lớn không hề dừng lại.
Trần Anh Tuấn nhìn dáng vẻ u mê không chịu tỉnh ngộ của anh, nghĩ đến những uất ức mà Ngô Huệ đã phải chịu đựng trong suốt một năm khi gả đến nhà họ Trần, cuối cùng ông không nhịn được mà lên tiếng: “Năm xưa lúc ta gặp Ngô Ngọc Trâm, váy của bà ấy bị máu nhuộm đỏ, ngã bên đường mất hết ý thức, bác sĩ nói bà ấy đã uống thuốc phá thai, mặc dù đứa trẻ vẫn giữ lại được, nhưng không thể đảm bảo đứa trẻ sau khi sinh ra vẫn khỏe mạnh bình thường.”
Hai chân Trần Gia Huy đột nhiên nặng như đeo chì, mỗi bước đi phải dùng hết sức lực toàn thân. Anh vốn tưởng rằng Ngô Huệ có thể là em gái cùng cha khác mẹ của anh, anh vốn cho rằng Ngô Ngọc Trâm và bố anh đã vụng trộm sau lưng mẹ anh từ lâu.
“Lần đầu tiên con đưa con bé về nhà họ Trần, ta rất vui. Con bé và Ngô Hải thật sự đã sống cuộc sống không dễ dàng gì, ta tưởng rằng con sẽ đối xử tốt với con bé, giúp con bé cùng chăm sóc Ngô Hải, nhưng ta thật không ngờ... Thật ra như vậy cũng tốt, sau này con bé sẽ không cần phải chịu ấm ức ở nhà họ Trần và nhà họ Dương nữa.”
Trần Anh Tuấn bùi ngùi nói xong thì kéo hành lý của mình lên.
Ông liếc nhìn Dương Thanh Ngân: “Từ nay về sau, con muốn làm gì, ta đều sẽ không ngăn cản, chỉ cần con nghĩ kỹ càng đừng hối hận.”
Nói xong, Trần Anh Tuấn đã đi vượt qua hai người, rời khỏi biệt thự trước.
“Huy!” Dương Thanh Ngân nhìn Trần Gia Huy đặt mình xuống đất, cô hơi bất an nắm lấy cánh tay anh: “Anh sao thế?”
“Em tự bắt xe về đi, anh hơi mệt rồi.”
Trần Gia Huy bỏ tay Dương Thanh Ngân ra, không còn đối xử với cô dịu dàng tỉ mỉ chu đáo như trước kia nữa.
Dương Thanh Ngân bước nhanh hai bước đuổi theo: “Huy...”
Nhưng Trần Gia Huy đã tự mình sải bước đi lên lầu, đi vào phòng ngủ và khóa trái cửa phòng lại.
Đứng một mình trong biệt thự trống trải, Dương Thanh Ngân lần đầu tiên cảm thấy trái tim hai người đã ngày càng xa cách, mà tất cả những chuyện này đều vì một người phụ nữ khác!
Ngô Huệ không ngờ sáng sớm mới mở điện thoại chưa được bao lâu là cô đã nhận được điện thoại của cục cảnh sát.
Khi nghe thấy cảnh sát nói vụ án tiết lộ phương án của dự án Hồng Mai của Trần Thị đã có bước tiến triển mới, cần cô đến đó để trả lời một số câu hỏi, Ngô Huệ lập tức bật dậy từ trên giường, chải đầu rửa mặt thay quần áo xong xuôi, cô cầm túi xách, mở cửa phòng rồi chạy như bay ra ngoài.
Trong phòng khách, Đỗ Thu Thảo mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, chiếc mũ sau lưng có gắn một đôi tai thỏ dài màu hồng phấn. Cô đang cầm một chiếc muỗng múc đậu phộng đã được ngâm trong sữa bỏ vào miệng, một tay gãi gãi bàn chân đang gác lên sofa.
Nhìn thấy Ngô Huệ vội vàng thay giày ở trước cửa, Đỗ Thu Thảo nói lúng búng: “Mới sớm vậy đi đâu thế?”
“Tôi có chút chuyện phải đi xử lý.” Ngô Huệ nói dăm ba câu đại khái rồi đi ra ngoài.
Ngô Huệ vừa mặc áo khoác vừa chạy xuống lầu, nhưng cô trông thấy một chiếc Lamborghini đang đậu ngoài cổng chính khu chung cư. Hiệu xe quen thuộc khiến cô dừng bước, cửa chiếc Lamborghini mở ra, Trần Gia Huy từ bên trong bước ra.
Anh nhìn Ngô Huệ có vẻ đang bận việc, nhíu mày hỏi: “Mới sáng sớm đi đâu thế?”
Ngô Huệkhông hiểu vì sao Trần Gia Huy đột nhiên lại xuất hiện dưới nhà cô, cô cũng chẳng muốn dây dưa với anh, cô xách túi xách đi thẳng đến xe của mình. Khi cô mở cửa xe, một cánh tay dài chắn ngay qua, giữ lấy tay nắm cửa xe.
Giọng nói Trần Gia Huy hơi ác liệt: “Không nói cho rõ thì không được đi.”
Ngô Huệ nghiêng mặt nhìn anh: “Tôi đi đâu hình như không hề liên quan gì đến anh nhỉ?”
Trần Gia Huy nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của cô, không hề rút tay lại: “Đi đâu, tôi đưa em đi.”
“Tôi tự có tay có chân có xe, nếu anh muốn tỏ ra ân cần, có phải anh tìm nhầm người rồi không?”
Ngô Huệ nói rồi đẩy cánh tay anh ra. Trần Gia Huy lại thuận thế cầm ngược lấy tay cô, giữ chặt cô đứng yên tại chỗ.
“Trần Gia Huy, rốt cuộc vì sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây?” Ngô Huệkhông hề nể nang hỏi vặn lại.
Yết hầu Trần Gia Huy hơi dao động, biểu cảm phức tạp, mãi lâu sau anh mới thốt ra một câu: “Em nói cho tôi biết em ra ngoài làm gì?”
Ngô Huệ lại thử dãy dụa một chút, anh vẫn không hề nhúc nhích, như thể cô không nói rõ là anh sẽ không buông tay vậy.
Ngô Huệ hết cách, đành phải nói sơ về chuyện đi đến sở cảnh sát. Trần Gia Huy nghe xong, hai mắt lóe sáng. Anh nhìn cô chăm chú, cũng buông cổ tay cô ra: “Tôi đi với em.”
“Không cần.” Ngô Huệ đẩy tay Trần Gia Huy ra, mở cửa xe ngồi vào.
Lúc kết hôn anh vẫn luôn khinh thường cô, bây giờ lại đột nhiên quan tâm cô như vậy, thật là chẳng hiểu ra làm sao cả.
Ngô Huệ đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nhớ lại dáng vẻ Trần Gia Huy cẩn thận bóc vỏ tôm cho Dương Thanh Ngân trong phòng VIP tối qua, cô xem như đã nhìn thấu tình cảm sâu nặng và sự quan tâm của anh với Dương Thanh Ngân rồi, bây giờ anh lại bày ra dáng vẻ quan tâm cô lại làcái gì cơ chứ?
Qua kính chiếu hậu, Ngô Huệ nhìn chiếc Lamborghini theo sát sau xe mình, cô nắm chặt lấy vô lăng, đến một cái ngã tư, căn khoảng thời gian đèn vàng chuyển sang đèn đỏ, xe cô chạy băng qua ngã tư, còn xe của Trần Gia Huy thì bị đèn đỏ chặn lại.
Ngô Huệ lái xe vào cục cảnh sát. Cô vừa xuống xe khóa cửa xe thì một chiếc Lamborghini cũng chạy vào theo sau.
Cô không dừng lại thêm nữa, tăng nhịp bước chân bước vào đại sảnh cục cảnh sát.
...
Lúc đầu trong cuộc họp hội đồng quản trị Trần Thị, cô trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người, bây giờ đứng trước cơ hội được sửa lại kết luận sai, cô lại chẳng còn sự tức giận ban đầu nữa.
Ngô Huệ phối hợp trả lời tất cả các câu hỏi của cảnh sát.
Cảnh sát đã tìm ra người bảo vệ trực ban ở Trần Thị tối hôm đó. Không biết cảnh sát đã dùng cách gì, đối phương có lẽ đã thừa nhận là anh ta cầm chìa khóa dự phòng vào văn phòng của Ngô Huệ, scan bản kế hoạch gửi cho Kha Thị, sau đó lại xóa sạch tập tin của camera giám sát.
Lúc Ngô Huệ đang lấy lời khai, cô vô tình ngẩng đầu lên thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trần Gia Huy mặc một bộ đồ tây ngay ngắn, khí chất ngời ngời, một tay đặt hờ lên chiếc cúc áothân trước âu phục, sau lưng là một vị cảnh sát, hai người đang đi về phía bên này. Cô đang định thu hồi ánh mắt thì ánh mắt của Trần Gia Huy lại đột nhiên nhìn qua, chỉ liếc mắt đã trông thấy Ngô Huệ.
Anh không đi lên phía trước, cũng không chào hỏi Ngô Huệ mà chỉ thản nhiên dời mắt, rồi lại cúi đầu trao đổi với vị cảnh sát kia và đi sang một hướng khác.
“Đó là tổng giám đốc công ti các cô à?” Vị cảnh sát ghi âm lời khai của Ngô Huệ lo âu nói tiếp với Ngô Huệ: “Chúng tôi đã tìm được người bảo vệ kia, sau đó gọi điện cho tổng giám đốc Trần, hi vọng hôm nay anh ấy có thể đến một chuyến, kết quả là gọi mãi anh ấy không bắt máy... thật không ngờ tự anh ấy đến rồi.”
Vị cảnh sát đột nhiên nhìn Ngô Huệ một cách tha thiết: “Lần này cô rửa sạch tội danh rồi, hẳn là sau này càng dễ thăng tiến trong Trần Thị đấy nhỉ?”
Ngô Huệ mỉm cười: “Không, tôi đã từ chức rồi.” Sau này cũng không thể quay về được nữa.
“Thế à, vậy thì đáng tiếc quá.” Vị cảnh sát cảm thông nhìn Ngô Huệ rồi mới tiếp tục thu âm lời khai.
Ngô Huệ lấy lời khai xong nhưng không rời đi ngay. Cảnh sát nói có thể sẽ còn một số vấn đề cần cô giải thích, vì thể cô ngồi đợi trên ghế bên cạnh.
Điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên tên của Bùi Quốc Huy.
Cô vừa nghe máy thì nghe thấy giọng nói mang theo sự lười biếng và thoải mái của Bùi Quốc Huy vang lên: “Em dậy chưa?”
Ngô Huệ nhìn đồng hồ, tám giờ sáng rồi: “Rồi, có việc gì không?”
“Chẳng lẽ không có việc gì là không thể gọi điện cho em à?”
Hai má Ngô Huệ hơi phiếm hồng. Cô nắm lấy điện thoại, nghe ra ý cười nhạo trong lời anh nói, cô không biết nên trả lời như thế nào.
“Cùng nhau đi ăn sáng nhé?” Bùi Quốc Huy mở miệng nói: “Mười phút nữa tôi đợi em dưới lầu.”
“Anh không bị trễ giờ làm à?” Bình thường chẳng phải tám giờ thì nên chỉnh tề ở công ti đợi vào làm rồi hay sao?
“Sẽ trễ, nhưng đối với anh mà nói, có những việc còn quan trọng hơn đi làm nhiều.”
Ngô Huệ ngoảnh đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lòng hơi rung động, khóe môi bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
Hai người không nói mà chỉ yên lặng lắng nghe hơi thở của đối phương. Qua một lúc sau, cô mới nói: “Bùi Quốc Huy, bây giờ em đang ở sở cảnh sát.”
“Cảnh sát khu nào?”
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên tường: “Khu Triều Dương.”
Cúp điện thoại, Ngô Huệ vẫn ngồi trên ghế, môi cô vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng. Cô nghiêng đầu thì trông thấy Trần Gia Huy cách đó không xa.
Không biết anh đã đứng đó tự khi nào. Ngô Huệ thu hồi ánh mắt, cất điện thoại vào túi xách, mà Trần Gia Huy đã đi qua chỗ cô, trong tay anh cầm một túi giấy, Ngô Huệ nhìn thấy trên đó có in tên của tiệm bán đồ ăn sáng.
“Dạ dày em không tốt, em vẫn nên ăn sáng thì hơn.”
Trần Gia Huy đưa túi đựng đồ ăn sáng qua, Ngô Huệkhông giơ tay cầm lấy mà hờ hững nhìn anh. Cô đứng dậy định đi.
“Nếu em không muốn nhìn thấy tôi thì tôi có thể đi ngay, nhưng em không cần phải tự làm khổ cơ thể mình.”
Trần Gia Huy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Ngô Huệ, khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay của anh thoáng nét dịu dàng. Anh đặt túi giấy lên chiếc ghế bên cạnh rồi xoay người đi mất.
Ngô Huệ nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần rồi mới cúi đầu nhìn bữa sáng trong túi giấy.
Cô càng ngày càng không hiểu ý của Trần Gia Huy. Cô nhìn chằm chằm vào bánh bao chiên nóng hôi hổi, lông mày bất giác nhíu lại. Không cần biết lần này Trần Gia Huy lại muốn lợi dụng cô để đạt được mục đích gì, cô sẽ không để mình lại trở thành con cờ lần nữa, càng không muốn thiếu nợ anh ta cái gì cả.
Ngô Huệ ngồi trên một dãy ghế khác, còn túi đồ ăn sáng kia, cô chẳng hề nhìn nó thêm lần nào nữa.
Không lâu sau cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân lên lầu. Quay đầu lại thì nhìn thấy Bùi Quốc Huy xuất hiện ở đầu cầu thang lầu hai. Anh sải bước rất dài nhưng vẫn rất vững vàng. Anh mặc một chiếc áo màu xám khói, ống tay áo tùy ý xắn lên để lộ chiếc đồng hồ PatekPhilipp trên cổ tay.
“Em đã nói với cảnh sát rồi, chúng ta đi thôi.” Ngô Huệ cầm túi xách định đi.
Bùi Quốc Huy lại nhẹ nhàng giữ tay cô lại: “Đợi đã.”
Ngô Huệ khó hiểu quay đầu thì trông thấy Bùi Quốc Huy đã ngồi xuổm xuống bên cạnh cô.